Lam Diệu Dương và Nghê Lam nhìn nhau không chớp mắt, điềm nhiên như không có việc gì bước tới trước thang máy. Lam Diệu Dương ấn cửa thang, thuận tiện nhìn thoáng qua mặt kính qua khe cửa nhỏ trong thùng thang, nhỏ giọng nói: “Hắn trông thấy chúng ta rồi.”
“Ừm.” Nghê Lam lấy điện thoại soi soi, “Em nhìn thấy rồi.”
“Hắn ta ở phe nào?”
“Không rõ lắm.” Nghê Lam nói, “Trước khi em mất trí nhớ chưa từng gặp hắn.”
“Đều tại anh. Biết rõ người này khả nghi, sau đó hắn ta không có động tĩnh gì anh liền bỏ qua.”
“Trong tay anh có hình hay tài liệu gì của hắn ta không?” Nghê Lam hỏi.
“Có. Trước đó có điều tra. Toàn bộ. Anh có mang theo laptop.”
“Gửi cho Âu Dương Duệ.”
Khách sạn Lam Diệu Dương và Nghê Lam ở là khách sạn Caesar năm sao, Âu Dương Duệ và Lôi Tinh Hà thì ở khách sạn Thuận Huy ba sao bên cạnh. Vừa để thuận tiện hành động, xảy ra chuyện gì cũng có thể tiếp ứng trong ngoài, thứ hai là thông qua điều tra trước đó của cảnh sát địa phương, Thuận Huy có một gian phòng vừa khéo đối diện với phòng của La Văn Tĩnh, có thể theo dõi được.
Lúc này Âu Dương Duệ và Lôi Tinh Hà vừa mới xuống taxi, cảnh sát địa phương đã có hai người mặc thường phục, một người tên Vương Mạc, một người tên Đường Bưu, ở trong sảnh Thuận Huy đợi bọn họ. Hai bên đi qua chào hỏi, Vương Mạc đưa bọn họ vào làm thủ tục nhận phòng.
Lúc này Âu Dương Duệ đã nhận được ảnh chụp và tài liệu Lam Diệu Dương gửi tới.
Âu Dương Duệ thực sự tức giận: “Hai người này giấu tin như mèo giấu cứt, mỗi lần lại nhả ra một chút, mỗi lần nhả ra một chút.”
Lôi Tinh Hà nghiêng đầu nhìn qua, Âu Dương Duệ nghĩ ngợi, đưa tài liệu của người đàn ông lái xe Honda trên điện thoại cho Vương Mạc: “Người này tên Trịnh Nhiên, giúp tôi điều tra thêm ông ta có ở khách sạn này không.”
Trước đó Vương Mạc đã nói rõ thân phận cảnh sát với khách sạn, cho nên khách sạn cực kỳ phối hợp, tra một chút thông tin khách hàng, quả nhiên là có người này.
“Ông ấy đến một mình, ở phòng 1315, ngay trên lầu của anh.”
Vị trí phòng kia xem ra giống như mục đích của bọn họ: “Bên cạnh phòng ông ta còn phòng trống không?”
“1316 còn trống.” Cô tiếp tân đáp.
“Tinh Hà cậu ở 1215, tôi ở 1316.” Âu Dương Duệ sắp xếp.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Lôi Tinh Hà và Đường Bưu đến sảnh lớn khách sạn Caesar bên cạnh. Chỗ đó đã có hai cảnh sát mặc thường phục, bọn họ phụ trách theo dõi La Văn Tĩnh.
Lôi Tinh Hà và Đường Bưu gia nhập nhóm bọn họ, bốn người tập trung ở một bàn, giống như bạn bè trò chuyện uống cà phê ở một góc. Lôi Tinh Hà quan sát Trịnh Nhiên, gửi tin tức cho Âu Dương Duệ.
Âu Dương Duệ và Vương Mạc lên phòng, trao đổi đơn giản tình huống hiện tại một chút. Vương Mạc nói bọn họ nhận được lệnh là phải bí mật bảo vệ La Văn Tĩnh thật tốt, nói cô ta là nhân chứng trong một vụ trọng án lớn. Từ tối hôm qua đến giờ bọn họ vẫn một mực theo dõi, La Văn Tĩnh chưa ra khỏi khách sạn. Sáng nay đồng nghiệp của cô ta đưa hai nghệ sĩ ra ngoài rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng La Văn Tĩnh.
Âu Dương Duệ đứng bên cạnh cửa sổ, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy cửa sổ bên phòng La Văn Tĩnh. Cửa sổ mở một nửa, để lộ ra một khe hở, Âu Dương Duệ cầm một cái ống nhòm nhỏ nhìn nhìn nhưng không thấy được động tĩnh trong phòng.
Cửa sổ bên cạnh phòng La Văn Tĩnh đột nhiên xuất hiện một bóng người, chính là Nghê Lam.
Nghê Lam phất phất tay với Âu Dương Duệ, sau đó kéo màn cửa lên.
Âu Dương Duệ: “…”
Âu Dương Duệ gọi điện thoại cho Lam Diệu Dương, nói cho anh biết tình huống phía mình điều tra được và những gì họ bố trí. Cuối cùng anh nói: “Chúng tôi sẽ theo dõi sát Trịnh Nhiên, hai người tìm cơ hội tiếp xúc với La Văn Tĩnh. Hôm nay cô ta không đi ra ngoài, hẳn là chịu ảnh hưởng của tin tức trên mạng, muốn tránh sóng gió. Sau khi đàm phán xong với cô ta, chúng tôi sẽ nghĩ cách giúp cô ta chuyển đi, sau đó giăng bẫy bắt tận tay Trịnh Nhiên.”
“Không thể bắt trực tiếp sao?”
“Lý do gì? Là vì Nghê Lam cho rằng ông ta theo dõi mình? Sau đó lại nhìn thấy ông ta ở trong sảnh khách sạn.”
“Lý do chưa đầy đủ sao?”
Âu Dương Duệ trợn mắt: “Đúng. Chuyện này chỉ có thể đi hỏi, nhưng hỏi xong lại không chứng minh được lại thả người. Ngoại trừ đánh rắn động cỏ ra không còn tác dụng gì khác.”
“Vừa rồi ông ta thấy chúng tôi rồi.” Lam Diệu Dương nói.
Âu Dương Duệ im lặng, cảm thấy có chỗ nào không đúng. “Bây giờ ông ta vẫn còn ngồi ở đó.”
“Ý là coi như chúng tôi tới rồi cũng không có ảnh hưởng gì tới ông ta? Hẳn là ông ta đã có kế hoạch B?”
“Hôm nay hai người chụp hình rầm rộ ở hiện trường như vậy, toàn thế giới đều biết hai người tới rồi.” Âu Dương Duệ thật sự không che giấu nổi giọng điệu ghét bỏ.
“Nếu không phải Nghê Lam vì cứu Quan Phàn mà lộ diện rầm rộ ở bệnh viện, sau đó lại bị các anh tạm giam, chúng tôi cũng không cần phải như thế. Không bảo các anh nói cảm ơn các anh cũng đừng nghĩ là chuyện đương nhiên.” Kể từ khi Lam Diệu Dương biết mình đã nổi cáu với cha vợ tương lai, giờ nổi cáu với ai cũng không còn sợ nữa.
Bên kia điện thoại dường như Nghê Lam đang nói gì, Âu Dương Duệ nghe được Lam Diệu Dương nói: “Xem Weibo, có fan của Khương Thành đăng tin cảnh cáo đe dọa nhằm vào La Văn Tĩnh. Trước mắt có ba lời đe dọa.”
Âu Dương Duệ nghe thấy tiếng Wechat trong điện thoại của mình, anh chuyển sang xem, Nghê Lam gửi sang cho anh ba tấm ảnh chụp màn hình.
‘Tôi thề với lòng mình, tôi nhất định sẽ khiến người đàn bà đê tiện La Văn Tĩnh này phải trả giá.’ Hình minh họa là một tấm poster phim tay nhiễm máu tươi.
‘Lúc người tôi thương có người thương, tôi sẽ chúc phúc. Nhưng tôi không thể chấp nhận người phụ nữ đê tiện này. Tôi muốn cô ta chết.’ Hình minh họa là hình của La Văn Tĩnh.
‘Haha.’ Hình minh họa dùng ảnh của La Văn Tĩnh photoshop thành di ảnh người chết.
Âu Dương Duệ nhìn thấy thì nhăn mày. “Tôi sẽ liên lạc với cảnh sát mạng tra một chút.”
Nghê Lam còn nói gì đó, Lam Diệu Dương nói: “Nghê Lam nói có khả năng là sau khi để La Văn Tĩnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sẽ đổ trách nhiệm lên cho fan của Khương Thành.” Một giây sau điện thoại đã bị Nghê Lam tiếp lấy rồi, Âu Dương Duệ nghe được giọng Nghê Lam: “Có rất nhiều fan chửi rủa nguyền rủa kêu La Văn Tĩnh đi chết đi, nhưng ba tài khoản này là mua lại tài khoản cũ, không có tên đã chứng thực, IP cũng là giả. Ba tài khoản này trước đó đều đăng nội dung theo đuổi ngôi sao, là fan tích cực, phía sau có người mua bán. Nhưng dùng IP giả lại chứng minh một điều công việc không phải là làm thủy quân. Có lẽ là Tần Viễn. Tóm lại là không giống như những fan bình thường chân chính khác.”
Âu Dương Duệ nhìn ảnh chụp bình luận và lượng chia sẻ, số lượng không lớn, cũng không có tài khoản V nào đăng lại, “Sao cô tìm được những thứ này?”
“Lập trình điều kiện tìm nội dung, tôi muốn xem trên mạng có tin tức gì nói về hành tung hay chuyện gì khác của La Văn Tĩnh không. Kết quả tìm ra được ba bài đăng tương đối khác nhau này.”
“Ba bài đăng này không có ảnh hưởng dư luận gì lớn.” Âu Dương Duệ đột nhiên thông suốt: “Sẽ không phải là biểu thị hành động gì chứ? Hay là đáp trả Khương Thành? Hai người nhanh đi tìm La Văn Tĩnh, nói rõ tình huống hiện tại cho cô ta, tranh thủ sự phối hợp của cô ta. Bây giờ tôi sẽ kêu Tinh Hà đi lên.”
Lam Diệu Dương cúp điện thoại, Nghê Lam vẫn đang tiếp tục điều tra tin tức trên Weibo, “Mười hot search đầu có năm cái, trong đó có hai cái mắng em.”
Lam Diệu Dương: “…”
“Weibo cá nhân của Khương Thành và Weibo truyền thông của anh ta cũng hoàn toàn không có phản ứng gì. Weibo của La Văn Tĩnh cũng không có trả lời. Weibo của Phong Phạm cũng không có động tĩnh. Em đã xem qua những nghệ sĩ liên quan khác, tất cả đều im ắng. Có mấy cái muốn tạo nhiệt độ thì nói cái gì mà giật mình, chúc phúc, cũng không quan trọng.”
Lam Diệu Dương đi qua xem: “Hôm nay Phong Phạm bị điều tra rồi, đoán chừng trên dưới công ty cũng không để ý tới việc này.”
Nghê Lam nói: “Gọi điện thoại cho Lý Mộc, hỏi anh ta tiếng đồn trong ngành giờ thế nào, trước khi chúng ta đi nói chuyện với La Văn Tĩnh phải nắm được tình hình. Chuyện lớn như vậy, Khương Thành nhất định sẽ nói qua với cô ta. Chúng ta phải tìm được điểm công kích.”
Lam Diệu Dương nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Mộc, điện thoại của Lý Mộc bận gần chết, gọi ba lần đường dây đều bận. Về sau Lam Diệu Dương gọi điện thoại cho Từ Hồi, gọi được rồi.
Từ Hồi đơn giản kể tình huống, sau đó chờ bên Lý Mộc cúp điện thoại thì đưa di động tới. Lý Mộc hưng phấn đến nghẹn họng: “Tình huống? Hiện tại không có tình huống gì, chính là toàn bộ thế giới đều điên cuồng tìm Khương Thành, nhưng bọn họ đều tắt hết điện thoại rồi. Người trong văn phòng của Khương Thành, người có thể liên hệ được thì đều không biết gì, mà biết thì không liên lạc được.”
“Thôi Canh cũng tắt máy sao?”
“Đúng.”
Lam Diệu Dương chau mày, vậy không phải là Alex cũng không truy ra được sao.
“Kế hoạch tiếp theo của Khương Thành là gì?” Lam Diệu Dương hỏi.
“Tôi sẽ tuyên bố phỏng vấn anh ta.”
“Vậy là anh có thể liên lạc với anh ta?”
“Không thể.”
“Vậy sao mà phỏng vấn?”
“Trước đó đã ghi âm xong rồi. Anh ta gửi đoạn ghi âm cho tôi rồi.” Lý Mộc quả thực bành trướng tới nổ tung rồi, quá giỏi, toàn mạng đều biết trên tay anh có thông tin. Những người khác xông lên vòng vây phía trước lại không lấy được gì, anh ngồi im trong văn phòng mà có hết rồi.
Nghê Lam nghe được những thứ này cũng nhíu mày hỏi: “Anh ta có lộ ra là tiếp theo đó sẽ làm thế nào không?”
“Không nói. Anh ta đã bị lộ ra như vậy rồi còn muốn làm cái gì?” Lý Mộc hỏi lại: “Trong tay hai người có thông tin gì sao? Có phải hai người đi tìm La Văn Tĩnh rồi? Hình trên sân bay của hai người bây giờ bị chế giễu khắp trên mạng biết không?”
Làm gì mà chỉ biết, Lam Diệu Dương còn muốn đánh người nữa. Rõ ràng là anh chọn đồ đẹp cho Nghê Lam, ảnh chụp cũng rất đẹp, mà đám mắt mù kia dám nói Nghê Lam xấu. Thật là tai bay vạ gió, chuyện yêu đương của Khương Thành Nghê Lam cũng bị lôi ra chửi bới một phen, đúng là mấy đứa thần kinh.
Lý Mộc không chút thương xót hai người bị chửi thành cái dạng gì, anh vẫn lải nhải: “Điện thoại của La Văn Tĩnh cũng tắt máy rồi. Hai người nếu tìm tới chỗ cô ta có thể chụp giùm tôi mấy tấm hình với ghi âm lại cuộc nói chuyện không? Dù sao hai người cũng có một đống chuyện muốn hỏi, thuận tiện hỏi giùm tôi một chút. Nếu có thông tin bùng nổ nhất định phải nói cho tôi biết. Đừng quên hai người đã hứa cho tôi tin tức độc nhất vô nhị.”
“Anh giao ghi âm của Khương Thành ra đây trước đi.” Lam Diệu Dương nói.
“Hả? Cái đó không được.” Phản ứng đầu tiên của Lý Mộc chính là từ chối.
“Không có ghi âm thì không có độc nhất vô nhị.” Thái độ của Lam Diệu Dương kiên quyết, “Không ai giành tiêu đề với anh, nhưng anh không được làm chậm trễ chuyện của chúng tôi.”
Lý Mộc vẫn còn muốn từ chối.
“Không gửi thì anh cứ đợi đó cho tôi.” Nghê Lam nói.
Lời của Lý Mộc vừa ra đến miệng lại nuốt trở về, liền nói: “Được.”
Rất nhanh, Lý Mộc đã gửi đoạn ghi âm tới. Ngoài cửa có người gõ cửa, Lam Diệu Dương đi mở, Lôi Tinh Hà mang theo một hộp quà dạng túi xách nhanh chóng đi đến.
Nghê Lam mở cuộc phỏng vấn của Khương Thành ra, Lôi Tinh Hà lôi món quà trong túi ra, mở ra là một thiết bị nghe lén. Lôi Tinh Hà vừa bố trí vừa điều chỉnh băng tần, phía Âu Dương Duệ đeo tai nghe lên kiểm tra.
Câu hỏi phỏng vấn Khương Thành cũng không nhiều, giọng nói thâm trầm từ tính của anh kể lại quá trình vào nghề của mình, sự giúp đỡ của La Văn Tĩnh giành cho anh. Bọn họ mến nhau, ở chung, La Văn Tĩnh giúp anh đi học bồi dưỡng, sau đó anh có cơ hội quay phim, anh và La Văn Tĩnh thống nhất giấu kín chuyện tình cảm, phát triển sự nghiệp thật tốt trước. Nhưng không ngờ, một khi đã giấu thì không thể lộ ra, kéo dài tới tận bây giờ.
Trong phỏng vấn, Khương Thành đổ hết trách nhiệm lên người mình, anh nói vì quan hệ của mình, La Văn Tĩnh phải nhận rất nhiều thiệt thòi. Cô chẳng những toàn lực ủng hộ sự nghiệp của anh, cũng chịu đựng áp lực người yêu bí mật vì tác phẩm cho anh. Anh không thể cho cô cảm giác an toàn, thậm chí không thể cho cô một ngày xác định công khai. Bây giờ đã không còn bí mật rồi, sự nghiệp của anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhưng anh cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh hi vọng thời gian sau này anh còn có cơ hội bù đắp cho La Văn Tĩnh, cũng hi vọng mình và La Văn Tĩnh có thể hạnh phúc.
Nghê Lam tua nhanh tốc độ gấp đôi nghe xong, trong lòng đã nắm chắc.
Lôi Tinh Hà mang máy nghe lén đưa cho cô, Nghê Lam đeo tai nghe vào: “Tôi đi gặp cô ta. Ghi âm này tôi sẽ mang theo.”
Lôi Tinh Hà dùng bộ đàm báo cáo với Âu Dương Duệ: “Nghê Lam đi rồi, đang gõ cửa.”
Âu Dương Duệ nâng ống nhòm trong tay lên: “Tôi không thấy trong phòng có người đi lại.”
Nghê Lam nhấn chuông cửa, lại ra sức gõ cửa. Lỗ tai dán lên cửa, không nghe thấy động tĩnh gì.
“Các anh chắc chắn La Văn Tĩnh ở trong phòng?”
“Đúng.” Vương Mạc đáp, “Người của chúng tôi theo sát, không thấy La Văn Tĩnh rời đi. Đồng nghiệp và nghệ sĩ đi ra ngoài rồi, La Văn Tĩnh thì không.”
Nghê Lam quay lại phòng mình.
Âu Dương Duệ nói: “Trịnh Nhiên kia vẫn còn ngồi ở sảnh, ông ta cũng đang trông chừng, La Văn Tĩnh chắc chắn đang ở trong phòng.”
Nghê Lam nghĩ ngợi, đi đến cửa sổ bỗng nhiễn kéo màn cửa ra. Cô mở cửa sổ, nhìn ra phía ngoài, sau đó khẽ chống bệ cửa sổ, tay bắt lấy khung cửa leo ra ngoài.
“Lam Lam.” Lam Diệu Dương sợ hết hồn.
Âu Dương Duệ suýt nữa tuột ống nhòm khỏi tay.
Lam Diệu Dương vội vàng chạy đến bên cửa sổ: “Em làm gì vậy?”
“Em qua nhìn một chút, tường này khá dễ leo.”
Âu Dương Duệ: “…”
Lôi Tinh Hà: “Đội trưởng?”
Âu Dương Duệ không nói gì, anh nhìn chằm chằm Nghê Lam đang áp bên cửa sổ, nhanh nhẹn tìm điểm bám chân dọc bờ tường, lại vọt người nhảy qua.
Nghê Lam vịn cửa sổ La Văn Tĩnh, đi đến nhìn một chút. Cô thử móc móc, cửa sổ có thể mở ra, cô liền đẩy cửa sổ chui vào. Một lát sau, máy nghe lén truyền đến giọng nói Nghê Lam: “Không có người, La Văn Tĩnh không ở đây, ngay cả hành lý cũng không có.”
Trong sảnh, một người phụ nữ tóc dài dáng cao gầy đi giày cao gót đi tới trước thang máy, cô mặc áo khoác lớn, đeo túi nhỏ, hai tay cầm đầy túi mua sắm, dường như mới dạo phố quay về.
Thang máy xuống rồi, người phụ nữa kia nói với quản lý trực ca không xa đó: “Làm phiền anh, tôi không tiện lấy thẻ phòng, có thể quẹt giúp tôi lầu 12 không?”
Người phụ nữ ăn mặc sang trọng, trang điểm trên mặt vừa khéo, trên tay toàn là túi hàng hiệu, quản lý không chút nghi ngờ khách khí đồng ý, đi qua quẹt thẻ lầu giúp cô.
Người phụ nữ mỉm cười cảm ơn, tiến vào thang máy. Thang máy vừa sắp đóng lại bỗng nhiên một người tiến vào. Người phụ nữ nhìn người đàn ông kia một cái, không nói gì.
Cửa thang máy đóng lại.
Trên lầu phòng 1205, Nghê Lam đang chuẩn bị mở cửa rời đi lại nghe được giọng Âu Dương Duệ nói: “Đại sảnh báo cáo, vừa mới có một người phụ nữ không có thẻ phòng lên lầu 12. Trịnh Nhiên theo sau rồi.”
Nghê Lam lập tức dừng bước.