Edit + Beta: AnHaLam
"Như vậy cha có thể cùng với mẹ con ở chung một phòng rồi!" Tần Trọng Hàn nói xong câu đó, đưa mắt nhìn Thịnh Thịnh. Anh biết Thịnh Thịnh nhất định sẽ cực kỳ khẩn trương, quả nhiên lỗ tai cậu dựng lên.
"Ngữ Điền, buổi tối cậu cùng mẹ ngủ, tớ với cha cậu cùng ngủ!" Thịnh Thịnh an bài nói. Cậu mới không sợ hắn! Hắn muốn cùng mẹ ở chung, vậy phải đợi hắn sau khi kết hôn đi!
"Tốt quá! Thật sự tớ có thể cùng mẹ ngủ chung sao?" Ngữ Điền hiển nhiên là rất vui vẻ, vui vẻ không thể tin được.
"Đúng vậy, có thể!" Thịnh Thịnh khiêu khích nhìn lướt qua Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà ở phòng bếp vội vàng, cảm giác không khí có chút quỷ dị.
Tần Trọng Hàn gặp trắc trở, đi đến cửa phòng bếp, đối Tiêu Hà Hà nói: "Chuyển đến nhà trọ trên núi ở đi!"
"Vì sao vậy?" Cô nhíu mày.
"Tôi nói đi thì đi đi!" Thanh âm của anh trầm trầm, bá đạo như vậy.
Tiêu Hà Hà đang rửa đồ ăn, đột nhiên, một trận tiếng chuông di động dồn dập truyền đến. Cô lau khô tay xong, từ trong túi áo cầm điện thoại ra bấm nghe. Điện thoại là Mễ Cách gọi tới.
"Hà Hà, ra ngoài một chuyến, chúng ta đi hát!"
"Nhưng mà hiện tại tớ không rảnh!" Tầm mắt Tiêu Hà Hà theo bản năng quét một vòng trong phòng, Tần Trọng Hàn đang tựa tại cửa phòng bếp, nhìn cô gọi điện thoại, đèn chiếu sáng vào một bên mặt của hắn, một bên mặt trong ánh sáng đèn, một bên ở trong bóng tối, đao chém rìu gọt ra một loại dung nhan lạnh lùng ben trong ẩn chút tức giận, thâm trầm khiến cho lòng người nghẹn ngào, tóc đen che hai tròng mắt, che đi ánh sáng.
"Không phải Thịnh Thịnh đang ở trường sao? Đi đi, đi đi mà!"
"Thật sự không rảnh!" Tiêu Hà Hà vội vàng nói. "Thôi nào, chờ tờ không bận nữa, lại mời cậu đi có được không?"
Sau khi nói như vậy, Mễ Cách mới buông tha cho cô. Trong lúc vui cười cúp điện thoại, Tiêu Hà Hà vừa quay đầu nhìn đến Tần Trọng Hàn, lập tức thu lại nụ cười, tiếp tục rửa rau.
Qua một hồi lâu, ngẩng đầu nhìn đến anh còn đang đứng ở cửa, bộ dạng trầm mặc nhạt nhẽo, dường như cực kỳ xoắn xuýt. Cô lơ đãng ngẩng đầu, thoáng nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nghĩ đến bọn nhỏ mà nói, bộ dạng kinh ngạc của anh.
Trong một khắc đó, cô dương lên khóe môi, trong lòng âm thầm buồn cười.
Tần Trọng Hàn lại đang thắc mắc, người nào gọi điện thoại tới, không rảnh? Không phải là đàn ông đi? Nhớ rõ lần trước cô nói qua có bạn trai, mà giờ phút cô nhận cú điện thoại này lại vui vẻ như vậy, lại vẫn làm nũng nói thỉnh người nọ, thật sự là gặp quỷ, có khi nào cô đối với mình có thái độ tốt như vậy không?
Ánh mắt Tần Trọng Hàn không chút để ý mà nhìn thẳng mặt cô, nhìn thấy cô cúi đầu cười yếu ớt. Khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt khó xử, rõ ràng sung sướng, lại không biết vì ai.
Phút chốc, anh không hờn giận mà nhíu mày, ngữ khí ác hàn hỏi: "Người nào gọi điện thoại tới?"
Tiêu Hà Hà ngẩn ra, nghe ngữ khí của anh, thế nào lại giống như đang hoài nghi vợ yêu đương vụng trộm? Trong lúc này, khẩu khí hờn dỗi vướng ở ngực, có chút tức giận nói, "Bạn!"
"Bạn nào?"
"Bạn tốt!" Cô trừng mắt anh, cúi đầu xuống, anh quản được sao? Mà anh dựa vào cái gì muốn cô cùng anh giải thích? Hơn nữa Mễ Cách là phụ nữ, cô yên tâm thoải mái.
"Làm mẹ người ta rồi, hành vi phải tự biểt kiểm điểm!" Hắn vẻ mặt khói mù ném một câu nói.
Tiêu Hà Hà kinh ngạc, có phần mùi thuốc súng. "Biến thái!"
Anh đột nhiên xoay người, "Em nói cái gì?"
Tiêu Hà Hà ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn đến hắn khói mù vẻ mặt, nhìn sắc mặt anh cực kì khó coi, vẫn cứ một cảm nói cái gì nữa, cúi đầu, mạc danh kỳ diệu cùng hắn giải thích. "Là Mễ Cách tìm tôi đi hát karaoke, tôi không có thời gian, rất không dễ dàng đoàn tụ với Ngữ Điền, tôi không muốn đi, tôi muốn ở cùng với con trai!"
Cô vừa nói xong liền suy nghĩ, chính mình đều cảm thấy tự trách mình làm chi phải cùng anh giải thích, mà anh sau khi nghe lời giải thích như thế, hơi sững sờ, sau đó biểu tình nháy mắt hòa tan, không còn lạnh lùng, tiện đà cười rộ lên. "Ha ha..."
Nụ cười này của anh làm cho vẻ mặt không còn khói mù, bầu không khí giằng co cũng dịu đi chút, giống như bầu trời không còn mây đen. "Thì ra em gái Mễ Kiệt a! Còn tưởng là đàn ông!"
Tiếng cười của anh trầm thấp êm tai truyền vào lỗ tai cô, Tiêu Hà Hà nghe được lời của anh, hoảng hốt ngẩng lên đầu, đã thấy anh đưa ngưng mắt nhìn mình, mắt sáng như đuốc, rực rỡ nhìn mình, cô theo bản năng cúi đầu, tiếp tục rửa rau.
Bóng dáng cao lớn của Tần Trọng Hàn đi tới, ngón tay thon dài đưa tới trong chậu, cùng cô rửa rau, cô sợ tới mức giật mình ngẩng đầu, anh lại nháy nháy ánh mắt, thông minh mà hài hước. "Tôi giúp em, mẹ đứa nhỏ!"
Xưng hô thế này thật... Thật không được tự nhiên! Mặt cô đỏ lên. "Không... Không cần!"
Nhìn mấy ngón tay anh ở trong cái chậu nho nhỏ cùng tay cô khởi tranh đoạt đồ ăn, cô cảm thấy thật khó chịu. Chợt, bàn tay to của anh đụng phải tàu cô, cô sợ tới mức mạnh rụt về lại.
"Cha, người phải làm phụ bếp sao?" Ngữ Điền đột nhiên đã chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tần Trọng Hàn, mà sau cậu là Thịnh Thịnh, Tần Trọng Hàn thấy thế nào như thế nào cảm thấy được Thịnh Thịnh tiểu quỷ này cực kì gian trá.
"Chú, xem ở chuyện chú giúp mẹ rửa rau, đêm nay cháu đem giường của cháu cho chú mượn một nửa! Mẹ, buổi tối người cùng Ngữ Điền ngủ chung, con cùng chú này ngủ chung a...!"
"A!" Tiêu Hà Hà kinh ngạc, an bài như vậy... Thật sự cực kỳ hợp lý, cô gật đầu, lại lắc đầu. "Con cùng Ngữ Điền đều ngủ cùng mẹ, mình chú ngủ riêng!"
"Được!" Thịnh Thịnh gật đầu.
"Không được!" Tần Trọng Hàn lắc đầu. "Cha muốn cùng các mẹ con ngủ chung, ta là cha mà! Thịnh Thịnh, kêu một tiếng cha đi!"
"Sau khi chú cùng mẹ kết hôn đi! Hiện tại quá sớm rồi!" Thịnh Thịnh vỗ vai Ngữ Điền. "Em trai, chúng ta đi chơi trò chơi!"
"Uh"m, chúng ta đem kia cái người máy, dỡ xuống ra sao?"
"Được! Anh dạy cho em trò chơi Chiến thần."
Tiêu Hà Hà mặt lại càng đỏ, lời nói của con khiến cô cực kỳ quẫn bách, nhìn đến mặt anh âm trầm xuống, cô nói khẽ: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ cùng con giải thích rõ ràng, anh không cần có băn khoăn! Tôi sẽ không kết hôn với anh! Chúng ta có thể làm bạn, toàn bộ cũng là vì bọn nhỏ, tôi không biết lầm lỡ biết cái gì, mà anh cũng đừng hiểu lầm cái gì!"
Tần Trọng Hàn ngóng nhìn cô sau một lúc lâu, cũng không nói lời nào, trầm khuôn mặt tuấn tú, cực kì không được tự nhiên, ngoài miệng lại ngoan cố nói: "Trừ bỏ không thể kết hôn, đều khác có thể cho em!"
Lòng của cô run lên! "Có ý tứ gì?"
"Cả người của tôi đều là của em! Chỉ là không có danh phận cho em!" Hắn sâu xa nói: "Nói cách khác em sắp có được một người đàn ông độc thân hoàng kim, trừ bỏ không thể cho em tờ giấy kia, cái khác đều có thể. Tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ của người đàn ông trong hôn nhân, mà em cũng thế! Như thế nào? Như vậy công bằng không?"
Cô kinh ngạc, không hiểu, không rõ, cực kỳ không rõ. Có như thế trong nháy mắt, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy toàn thân đều cùng như đồng hồ báo thức một loại quên chết rồi hả?
Anh có ý tứ gì đây? Cả người đều là của cô? Ý là anh sẽ ở chung với mình như một cuộc hôn nhân sao? Chỉ là thiếu một tờ giấy chứng nhận?
Cô muốn hỏi anh có ý tứ gì, nhưng lại không biết như thế nào hỏi ra miệng.
"Không rõ?" Anh nhíu mày.
Cô gật đầu, lại lắc đầu.
"Không rõ liền nghe theo, nghe lời là được!" Anh u u mà nói: "Làm cô gái nghe lời, không nói nhiều, không nhiều chuyện, như vậy mới thoải mái!"
Cô nghe lời của anh, cực kỳ cực kỳ là không hiểu, có chút kỳ quái, thậm chí là không biết vì cái gì? Nếu muốn thực hiện nghĩa vụ hôn nhân, vì sao lại không thể kết hôn đây? Thật là không hiểu! Chẳng qua thôi, anh người như vậy, không phải cô có thể trèo cao!
"Anh có phải đã kết hôn rồi không?" Cô hỏi.
Anh sửng sốt, ánh mắt sắc bén. "Không có!"
"A...!" Tiêu Hà Hà nghĩ có lẽ anh là người không muốn kết hôn đi. "Vì sao lúc trước muốn tìm người sinh con?"
Anh tựa hồ ngừng một trận, biểu tình trên mặt có chút khó coi.
Cô lập tức im miệng, ý thức được chính mình có lẽ không nên hỏi như vậy, đây chuyện riêng tư của anh, anh có quyền có giữ lại riêng tư, hồi lâu sau, cô ấp úng nói: "Tôi nấu cơm, anh ra ngoài cùng bọn nhỏ chơi đùa đi!"
"Tôi giúp em! Chính bọn nó sẽ tự chơi đùa!" Tần Trọng Hàn không có nói cái gì nữa, không có giải thích. Nhưng mà anh lại bắt đầu giúp cô đem đồ ăn bưng lại.
"Nhưng tôi không cần anh giúp tôi!" Cô thản nhiên nói."Tự tôi có thể làm!"
Này giống như biểu thị bầu không khí giữa bọn họ chuyển biến tốt đẹp, tuấn dung Tần Trọng Hàn hơi động một chút.
Nhưng mà anh ở trong này, đột nhiên cô không biết nấu cơm như thế nào rồi. Luống cuống tay chân một phen, nồi chảo nóng, quên mở máy hút khói, quên đồ ăn còn không có cắt, anh lập tức giúp đỡ tắt đi khí than chốt mở. "Cẩn thận một chút, thiếu chút nữa nấu cơm!"
Tiêu Hà Hà hoàn hồn, "Anh đi ra ngoài đi, mình tôi có thể!"
Bởi vì có anh ở đây, cho nên cô mới không được tự nhiên cùng khẩn trương như vậy, thế thì sẽ không xào rau được.
"Tôi giúp em! Đồ ăn còn chưa có cắt mà, em nghĩ gì thế?" Tần Trọng Hàn khó hiểu liếc cô một cái, chính mình đi qua, muốn cắt dưa leo.
Nhưng mà dưa chuột quá nhỏ, tay hắn lại quá lớn, cầm tại trong tay hắn, như thế buồn cười, mà anh cũng sẽ không cắt, một đao cắt xuống, một quả dưa chuột cắt thành hai đoạn.
"Tôi làm cho!" Tiêu Hà Hà nhìn bộ dáng vụng về của hắn, thật sự khó có thể tưởng tượng người đàn ông này là trên thương trường oai phong một cỏi vương giả, nhìn bộ dạng mười ngón không dính nước mùa xuân của anh, thật là cảm thán tạo hóa thần kỳ, quả thật là đã sớm mỗi người mỗi vẻ.
Tần Trọng Hàn nhíu mi."Nhìn thì đơn giản, vì sao cắt không ra?"
"Anh nghĩ muốn cắt bộ dáng gì nữa?" Cô hỏi.
"Chữ phiến đi!" Hắn nói, bả đao đưa cho nàng.
"Được!" Cô bắt đầu đem dưa chuột cầm lại, cắt xuống.
Anh nhìn quả dưa leo tròn vo linh hoạt trong tay cô biến thành từng nhát mỏng, nhất thời có chút kinh ngạc, tay cô thật đúng là tinh xảo a!
Nghĩ đến cô đem 750 vạn một đồng cũng không thiếu trả trở về, tim của hắn có y đau xót. "Em làm tất cả việc nhà sao?"
Nói xong, anh mắt nhìn nhà trọ được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, càng thêm xác định ý nghĩ của chính mình.
Cô sửng sốt, dừng lại, đem dưa chuột chữ phiến đặt ở trong mâm. "Uh"m, bình thường mà!"
Nói xong, đột nhiên kinh ngạc như vậy ở chung phương thức, không có cãi nhau, kỳ thật cũng rất tốt. Mỉm cười, Tiêu Hà Hà ngước mắt nhìn hắn, "Mà anh tựa hồ chưa làm qua việc nhà đi?"
Anh cũng nháy mắt nở nụ cười, so với mỗi một lần càng thêm yêu mị, Tiêu Hà Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, trong nháy mắt có chút sợ sệt, người đàn ông này có bộ dáng thật sự quá yêu nghiệt rồi. Khẩn trương cúi đầu, trên mặt mà lại lặng lẽ bò lên trên quét xuống rặng mây đỏ.
Qnh lợi hại nhìn chằm chằm cô. "Em cắt thật là đẹp mắt!"
"Ách!" Cô giật mình, ngẩng đầu, tầm mắt cùng của anh trong không trung tương giao, hai người đều có chút sợ sệt, hãm nhập đây đó trong đôi mắt mà không biết.
Anh đột nhiên lần thứ hai nở nụ cười.
Cô hoàn hồn, cúi đầu.
"Em đêm nay rất vui vẻ đi?" Anh nói.
"Uh"m!" Cô nghĩ thế, tìm được con, xem như rất vui vẻ đi! "Chỉ cần anh không đem Ngữ Điền giấu đi, tôi nghĩ mỗi ngày tôi đều sẽ rất vui vẻ!"
"A..., phải không?" Anh có phần giật mình, nghiêng đầu rơi vào trầm tư.
Đột nhiên cảm thấy được hưởng thức đối thoại như vậy cực kỳ quỷ dị, cảm giác như là nhận ra sao thật lâu đã lâu rồi. Cả chính mình đều cảm thấy được có chút khác thường, ở trước mặt anh, cô luôn luôn không khống chế được cảm xúc, bình thường, chính mình không thích nói chuyện, hơn nữa ở trước mặt "Người xa lạ". Nhưng mà là cùng anh, cô gần như trừ bỏ tức giận, thì không còn cái khác! Lúc không biết thân phận của anh, cô đối với anh hình như có chút cảm xúc khó hiểu.
Người xa lạ? Cô chăm chú nhìn Tần Trọng Hàn, anh là người không quen biết sao?
Hình như phải, lại như không phải...
Cô lắc mạnh đầu, nhớ tới trong Hồng Lâu Mộng, lúc Bảo Ngọc mới gặp Đại Ngọc, nói: "Vị muội muội này ta nhận thức!"
Mặt cô đột nhiên nóng lên, cô tin tưởng mình nhất định đang đỏ mặt.