Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài

Chương 56: Không phải con ruột



Edit: Kiều Anh

Vừa rồi Thịnh Thịnh khi anh tắm rửa đúng lúc anh một mực tự hỏi, trong lòng nhớ lại, anh thực sự chỉ là muốn cho con trai tìm đến một người mẹ mục đích này đơn giản như vậy sao? Anh đối với cô nếu không một chút cảm giác như thế. Anh hà tất phải nhọc lòng đạt được thân thể của cô?

"Được!" Đối với bóng lưng của anh, Tiêu Hà Hà lạnh lùng mở miệng, cô biết anh sẽ không thích mình, như vậy thì tốt rồi, tỉnh mọi người không được tự nhiên! Chỉ là vì sao trong lòng có một chút mất mác như thế?

"Thịnh Thịnh?" Tiêu Hà Hà hô một tiếng, không biết con trai đang làm gì đó!

"Mẹ, con cùng dì Mễ Cách tán gẫu tí thôi!" Thịnh Thịnh từ phòng vệ sinh chạy đến, từ trong phòng mình đi đến.

"Uhm, mẹ cho chú thuốc liền đi tìm con, buổi tối mẹ với con dùng một cái phòng!"

"Mẹ nhanh lên chút đi!"

"Tổng giám đốc, thuốc cùng nước cho anh uống! Sớm đi nghỉ ngơi đi!" Tốc độ nói có chút nhanh, tựa hồ đang trốn tránh cái gì, Tiêu Hà Hà mau chóng xoay người hướng về cửa.

"Đợi một chút!" Anh đột nhiên lại hô một tiếng, "Tôi có lời muốn hỏi cô!"

"Tôi còn có việc?" Tiêu Hà Hà mở miệng, lại chưa có quay đầu lại.

Anh không nói, nhìn chằm chằm phía sau lưng của cô, thân thể mảnh khảnh cực kì nhỏ bé và yếu ớt, nghĩ đến cô bị người ta cường bạo, anh có thể tưởng tượng đến cái loại cảm giác bất lực này, cô nhỏ bé làm cho người ta nhịn không được muốn đem cô ôm vào trong ngực, cô không có nghe đến câu hỏi, quay đầu lại.

Nhìn đến anh tựa hồ lộ ra vẻ mặt xoắn xuýt, vẻ mặt có chút xấu hổ, tựa hồ muốn nói lại thôi."Tổng giám đốc? Người còn có việc?"

"Cô, thật sự bị cường bạo?" Tần Trọng Hàn giọng nói trầm thấp mở miệng, hỏi ra tới cũng cảm giác mình hỏi được không thích hợp, nhưng anh thật sự muốn biết!

Thân thể rõ ràng cứng đờ của cô, này là toàn bộ phụ nữ đều cảm thấy đó là chuyện nhục nhã, anh làm sao có thể nhắc tới lần nữa vết sạo của cô?

Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong lòng buồn gay gắt, đều không thở nổi, bởi vì một câu nói của anh lập tức để cho trái tim cô chấn đống đến mức liểng xiểng, liền hô hấp một phen đều cảm thấy đau.

"Tổng giám đốc, anh truy hỏi việc riêng tư người khác để đùa sao?" Ngữ khí của cô lạnh xuống.

"Tôi... Tôi không phải ý này!" Tần Trọng Hàn chỉ là muốn biết cha của Thịnh Thịnh là ai!

"Vậy anh có ý gì?" Cô lạnh giọng hỏi, trong ánh mắt lóe ra nước mắt.

"Thịnh Thịnh chính là cô bị cường bạo mới giữ lại sao?" Anh hỏi được là ý này!

Tiêu Hà Hà sắc mặt âm trầm xuống."Cái đó và anh có quan hệ gì?"

"Tôi chỉ muốn biết cô có phải hay không một người phụ nữ tùy tiện!" Anh quát, cảm xúc có chút không khống chế được, bởi vì anh cũng rất xoắn xuýt, anh muốn biết cô có đáng giá hay không muốn anh!

"Tôi tùy tiện! Tôi cực kỳ tùy tiện! Tôi tùy tiện có thể cùng một người đàn ông chưa biết mặt trên giường, trên giường sau cũng không biết người kia diện mạo như thế nào, đúng! Tôi chính là như vậy một người phụ nữ tùy tiện!" Tiêu Hà Hà ngữ khí có chút kích động."Thế nhưng mắc mớ gì đến anh?"

Vẻ mặt của anh cứng đờ, môi động, "Cô cùng mấy đàn ông đó lên giường!"

"Một người! Một người còn chưa đủ sao?"

"Tại sao có thể là một người?" Anh kinh ngạc."Cha của Thịnh Thịnh là ai?"

Nếu Tiêu Hà Hà chú ý tới những lời của anh thì có lẽ sẽ minh bạch cái gì, nhưng là cô lại bởi vì tức giận mà xem nhẹ rồi."Khốn nạn!"

Cô làm gì muốn đem chuyện riêng tư của mình nói cho anh nghe? Cô thật là điên rồi!

Thịnh Thịnh đột nhiên nghe được bên này gào thét, có chút bận tâm chạy đến, nhưng là vừa đến cửa phòng, liền nghe đến gào thét.

"Tôi hỏi cô cùng cô sinh ra Thịnh Thịnh là người đàn ông thứ mấy? Bị cường bạo vì cái gì còn phải giữu lại con trai của người kia?!"

"Tôi căn bản không biết cha Thịnh Thịnh là người nào, tôi cũng không biết mẹ con là ai!" Cô gầm lên trở về, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, đột nhiên cảm thấy thật oan ức.

Anh xem nhẹ cô như vậy, khinh thường cô như vậy.

Anh kinh ngạc."Có ý gì?"

"Thịnh Thịnh căn bản không phải con trai của tôi, Thịnh Thịnh không phải là con trai ruột của tôi, nó là tôi nhận được, nó bị bỏ rơi!" Cô không biết bí mật này vì cái gì đột nhiên nói ra, nói ra được đồng thời nước mắt cô cũng rớt xuống."Anh cực kỳ thương cảm, nó nhỏ như vậy đã bị cha mẹ vứt bỏ, tôi nhặt được nó, tôi nhặt được nó, hiểu không?"

Anh ngu ngơ!

Cô không phải là mẹ ruột của nó?

Thinh Thịnh là do cô nhặt được?

Thịnh Thịnh chết đứng ở cửa, đôi mắt mở thật to, đôi mắt đột nhiên đỏ.

Trong phòng, Tần Trọng Hàn kinh ngạc, một cảm giác phức tạp trào lên trong lòng, thậm chí mang theo chút vui sướng."Cô nói là thật sao?"

Tiêu Hà Hà tầm mắt gắt gao khóa khuôn mặt Tần Trọng Hàn lại, trong mắt chứa đầy nước mắt. "Vâng! Tổng giám đốc, xin đừng hỏi tôi việc riêng tư này! Ở người khác trên vết sẹo tiếp tục bị dao găm đâm thật sự rất không nhân đạo!"

Ánh mắt Tần Trọng Hàn phức tạp nhìn cô quật cường khuôn mặt, đột nhiên đi qua, lấy một tay cô ôm vào trong ngực.

Tiêu Hà Hà giãy dụa lấy, thế nhưng anh lại mạnh ôm chặt cô."Thực xin lỗi! Tôi không biết sự tình là như vậy!"

Cửa lại mở ra, Thịnh Thịnh cũng muốn hỏi chút gì, nhưng khi nhìn đến chính là chú ôm mẹ.

"Tôi cho rằng Thịnh Thịnh là con trai của cô, không nghĩ tới có thể như vậy!"

"Anh làm sao có thể như vậy bức người? Thịnh Thịnh cực kỳ thương cảm rồi! Tôi cùng nó sống nương tựa lẫn nhau, chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, nếu như không có nó, tôi không biết mình sẽ như thế nào! Tần Trọng Hàn, anh làm sao có thể luôn ở người khác trên miệng vết thương tung ra chứ?" Cô ở trong lòng anh khóc, khóc đến rối tinh rối mù.

Anh cố an ủi cô, lại không thấy được cửa đứng ở ngu ngơ thân thể nho nhỏ.

Đứa nhỏ khẩn căng mím môi, nước mắt ở trong vành mắt đảo quanh, trong óc của anh chỉ còn lại có một thanh âm: Nó không phải của cô! Nó không có cha mẹ!

Quay người lại, nó chạy ra ngoài...

"Thực xin lỗi!" Tần Trọng Hàn cảm xúc ẩn nhẫn, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, không biết nên như thế nào an ủi cô, đột nhiên, anh nghĩ tới Thịnh Thịnh."Hư! Đừng khóc, Thịnh Thịnh ở sát vách!"

Một câu, để cho Tiêu Hà Hà tiếng khóc líu lo dừng lại. Đúng nha! Cô như thế nào cảm xúc không kiểm soát? Thịnh Thịnh nghe được làm sao bây giờ?

Tần Trọng Hàn quét mắt đến cửa, là mở ra, đột nhiên không xác định hỏi: "Mới vừa mới giống như môn quan chứ?"

Tiêu Hà Hà mạnh ngẩng đầu, ý thức được cái gì."Thịnh Thịnh? Thịnh Thịnh?"

Không.

Tiêu Hà Hà đi nhanh chạy ra đi."Thịnh Thịnh, ở nơi nào? Thịnh Thịnh, mẹ gọi con đấy? Thịnh Thịnh ở nơi nào?"

Nhưng là Thịnh Thịnh trong phòng, đã không có bóng người, máy tính lại vẫn mở ra, đối thoại khung trong truyền đến từng giọt âm hưởng, là Mễ Cách, cô còn tại đằng kia cùng Thịnh Thịnh tán gẫu trời ạ! Đột nhiên không có động tĩnh.

"Không!" Tiêu Hà Hà hoảng sợ phát xuất một tiếng bén nhọn tiếng kêu.

"Hà Hà! Đừng nóng vội, chúng ta đi tìm!" Tần Trọng Hàn cũng có chút hoảng thần, lời nói mới rồi, có phải hay không con trai nghe được? Anh không dám tưởng tượng đứa bé kia nghe nói như thế cảm nhận cái gì!

"Anh không nóng vội! Cũng không phải con trai của anh! Tần Trọng Hàn, tôi cho anh biết, con tôi nếu là có cái gì không hay xảy ra, tôi giết anh!" Nếu không anh, cô không biết nói ra lòng dạ bí mật!

Tiêu Hà Hà rất nhanh chạy ra đuổi theo.

Tần Trọng Hàn cũng đi theo đuổi theo, mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi xuống, cuối mùa thu mưa tuyết bên ngoài lạnh...

Tiêu Hà Hà giật thót mình, nhìn màn mưa tối mù, sợ hãi nhìn không thấy bóng người, hai tay nắm chặt, hô lớn: "Thịnh Thịnh, con ở đâu? Nhanh lên nói cho mẹ, con ở đâu a?"

Trong màn mưa, chỉ nghe đến Tiêu Hà Hà kêu."Thịnh Thịnh, nhanh lên trả lời mẹ, con đang ở đâu? Mẹ sai lầm rồi, mẹ cùng chú nói đùa, con là con trai của mẹ, mẹ trong tim nhục a! Con trai, con ở đâu? Nhanh lên trả lời mẹ..."

"Thịnh Thịnh!" Tần Trọng Hàn cũng chạy ra, hô to, lại tìm không thấy bóng dáng con trai.

Rất nhanh, hai người đều bị mưa làm ướt, Tiêu Hà Hà chỉ lo chạy lên phía trước."Thịnh Thịnh, con ở đâu? Nói cho mẹ con đang ở đâu? Đừng dọa mẹ có được hay không?"

Đứa nhỏ kia đi nơi nào?

Anh thật sự nghe được? Duy nhất có thể là anh nghe được! Tần Trọng Hàn không biết nên như thế nào tưởng tượng một đứa bé nghe được chuyện như vậy tâm trạng sẽ như thế nào?

Anh chỉ nếu muốn đến một ít khuôn mặt nhỏ nhắn, đã cảm thấy ngực muộn, có bắp đùi cảm giác hít thở không thông, rất nhỏ hô hấp đều đã hợp với đau lòng, anh nghĩ muốn, nhất định là chính mình quá áy náy, cho nên trong lòng mới có thể như vậy!

"Thịnh Thịnh, con đang ở đâu? Nói cho chú, chú với mẹ con chỉ là nói đùa thôi, không phải là sự thật đâu!" Tần Trọng Hàn kêu hô, nhưng là bất luận anh như thế nào kêu hô, đều không.

Tiêu Hà Hà vừa chạy vừa kêu hô, mãi đến kêu gào thanh âm của khàn khàn, chạy ra ngõ nhỏ, trên đường bung dù vội vàng mà qua người cũng nhịn không được hồi đầu.

Tiêu Hà Hà giữ chặt mỗi một cái đi ngang qua người."Tiên sinh, có nhìn thấy một đứa bé trai năm tuổi không? Cao như vậy?"

"Không!" Một đám người lắc đầu.

"Thịnh Thịnh!" Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Tần Trọng Hàn cùng ở sau lưng cô, trong lòng không hiểu đi theo, liền bắt được cổ tay cô, "Hà Hà, cô đừng vội, chúng ta nhất định có thể tìm thấy!"

Nhìn thấy trời càng ngày càng trễ, người càng ngày càng ít, càng ngày càng vội vàng, cái loại này nhìn không tới trong lòng cảm giác hoang mang, cô càng hoảng loạn lên: "Buông... Tần Trọng Hàn, anh buông ra, anh đem con tôi trả lại cho tôi, đều là anh, đều là anh!"

Cô đối với anh một trận đấm đá, Tần Trọng Hàn không hề động, chỉ là gắt gao lôi cô vào trong ngực."Đừng khóc, tôi nhất định giúp cô tìm nó!"

"Tôi muốn con tôi, tôi muốn Thịnh Thịnh!" Người nào cũng sẽ không biết Thịnh Thịnh đối tầm quan trọng của cô, Thịnh Thịnh là tất cả sinh mệnh của cô, nếu như không có Thịnh Thịnh, cô có lẽ sớm mất!

Hai người trên người đều ướt đẫm, cực kì chật vật, trên đường cái qua lại xe càng ngày càng ít, Tiêu Hà Hà cảm giác thấu tâm lạnh, "Thịnh Thịnh... Thịnh Thịnh..."

"Nó không cần tôi nữa... Con tôi không cần tôi nữa..." Tiêu Hà Hà đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mưa tối mù, trầm thấp nở nụ cười, trong mắt từng trận chua xót, mà tâm lại sớm nghiền nát, tuyệt vọng coi như quét xuống nhìn không thấy trong lòng tối tăm trước mở ra như một ngôi sao đã tắt, lại giống như về tới mười bảy tuổi buổi tối ấy mất đi Tiêu Tiêu, mười bảy tuổi mất đi con trai ruột...

"Vì cái gì ông trời đều không cần tôi nữa?" Cô đau buồn, tựa hồ có rất nhiều người oan ức, tuy nhiên nó lại không biết nói như thế nào lên, đau thương trên khuôn mặt rơi đầy ẩn nấp không được đau thương...

"Hà hà!" Tần Trọng Hàn một tay kéo qua Tiêu Hà Hà vào bả vai, cô bất lực trên ngực mình, nhìn không thấy mặt cô, Tần Trọng Hàn mới có thể khống chế cảm xú của mình, anh cũng rất hối hận, trời mưa như vậy, Thịnh Thịnh có thể đi nơi nào a?

"Tần Trọng Hàn, tên khốn nạn, khốn nạn... Anh khốn nạn..." Tiêu Hà Hà rên rĩ, giống con thú nhỏ bị thương, nước mắt từng giọt rơi xuống, như vậy bất lực, như vậy đau thương, niềm đâu thương lớn kéo tới, cô chỉ có thể như vậy rên rĩ, con của cô không thấy nữa...

Vì cái gì? Vì cái gì a? Vì cái gì ông trời muốn tàn nhẫn như vậy? Hẳn là đang khi dễ nàng?

"Hu hu..." Ở một cái bống tối trong động, thường thường truyền đến một thanh âm nức nở của con, "Hu hu... Mình là con rơi, không có cha mẹ... Hu hu..."

"Thịnh Thịnh là không ai muốn con... Hu hu..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã hoàn toàn bị nước mắt chìm ngập, nước mũi nước mắt một bó to, nho nhỏ thân thể cuộn rút ở trong góc khuất tối tăm, vẫn vô thanh khóc thút thít.

"Thịnh Thịnh thật biết điều, vì sao phải bỏ đi Thịnh Thịnh?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv