Edit: Kiều Anh
Beta: DinhHa
"Chúng ta nói chuyện chính đi." Tằng Ly vẫy tay: "Phục vụ, chọn món ăn."
Tiêu Hà Hà sững sốt một chút, không dám lên tiếng.
"Nếu là con trai cô, đứa nhỏ thông minh như vậy, chú thật tốt mời bạn nhỏ thiên tài." Tằng Ly mở miệng cười, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Hà Hà.
"Thịnh Thịnh, nhìn một chút con thích ăn cái gì?" Tằng Ly vừa nhìn thấy đứa nhỏ này cũng rất thích.
Thịnh Thịnh đầu tiên là liếc nhìn Tiêu Hà Hà, không có chút bữa ăn, mẹ không lên tiếng, bé không dám gọi.
Tằng Ly nhìn ánh mắt đứa nhỏ, tựa hồ biết cái gì, thật là một đứa bé hiểu chuyện, hiển nhiên, Hà Hà giáo dục đứa trẻ rất dốc lòng.
"Tằng Ly, bữa cơm này tôi mời." Tiêu Hà Hà lòng nghĩ nếu như trò chơi của con trai có thể bán lấy tiền, cô lẽ ra phải mời khách.
"Như vậy sao được?" Tằng Ly vội lên tiếng: "Để cho phụ nữ trả tiền coi sao được. Cô đối với tôi có ân cứu mạng, tôi còn chưa kịp cảm ơn cô đâu. Tôi mời."
" Tằng Ly, anh như vậy thật khách khí."
"Là cô khách khí, Hà Hà." Tằng Ly liếc nhìn cánh tay cô: "Đúng rồi, Hà Hà, vết thương của cô ra sao?"
"Đã tốt hơn nhiều." Tiêu Hà Hà nói.
"Ngày mai tôi chở cô đi bệnh viện." Tằng Ly liếc nhìn thực đơn, nhìn mẹ con các cô đều rất cẩn trọng, gọi mấy cái thích hợp để ăn, sau đó nhớ tới Tiêu Hà Hà cần bổ dưỡng, lại gọi món canh cá bổ dưỡng cho Tiêu Hà Hà.
"Đến gọi nước trái cây." Tằng Ly thấy trên bàn uống không ly nước trái cây, tỉ mỉ lại nói.
"Không cần. Chú." Thịnh Thịnh mặc dù rất thích uống nước trái cây, nhưng là cũng biết không thể làm càn, nhất là đối với người xa lạ.
"Sao? Giúp chú tiết kiệm tiền a? Đừng, chú đây tiêu tiền thuế của dân, ông chủ sẽ thanh toán. Ha ha ha..."
"Mẹ, con có thể uống nước trái cây không?" Thịnh Thịnh cẩn thận trưng cầu ý kiến.
Tằng Ly nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút chua xót, đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện. Hiểu chuyện làm cho đau lòng người: "Uống nước trái cây còn phải hỏi mẹ, lại không phạm pháp, chú làm chủ."
Tiêu Hà Hà sớm biết anh ta hài hước, không nói gì nữa.
"Vậy thì đúng rồi, con uống đi." Tằng Ly đem nước trái cây cho đặt ở trước mặt bé, đứa nhỏ vừa nhìn thấy nước trái cây, lập tức hưng phấn.
"Tằng Ly, thật sự là tổng giám đốc muốn mua trò chơi của Thịnh Thịnh?" Tiêu Hà Hà không xác định hỏi.
"Ừm. Là cậu ấy hôm nay giao phó cho tôi, để cho tôi tới cùng các cô bàn rõ. Không nghĩ người đó là cô."
Tiêu Hà Hà suy nghĩ tối hôm qua, người cùng cô đối thoại người là Tần Trọng Hàn, không nhịn được mặt đỏ lên, hóa ra người đi muabao cao su là anh ấy a, anh ấy mua nhiều bao cao su như vậy làm gì?
Nhất định là có nhiều phụ nữ, đàn ông đáng chết, lại dùng đồ dùng bảo vệ như vậy, vậy cũng là những thứ học sinh trẻ tuổi thích dùng đồ tốt không tốt?
"Hà Hà?" Tằng Ly nhìn cô rơi vào trầm tư, kêu một tiếng.
"Chú, mẹ con gần đây tâm sự nhiều nha, người không nên ồn ào để mẹ con suy nghĩ, chú có thể cùng con nói chuyện." Thịnh Thịnh ra vẻ một ông cụ non.
Bị con trai vừa nói như vậy, Tiêu Hà Hà lập tức hoàn hồn lại, thấy Tằng Ly như có điều suy nghĩ trên gương mặt, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, đừng để ý, thật xin lỗi."
"Thất thần rồi à?" Tằng Ly hiểu gật đầu, cười hỏi Thịnh Thịnh: "Thịnh Thịnh, trò chơi của con rất có triển vọng, chú Đại Điểu nói cấp cho con một triệu thù lao, con hài lòng không?"
"Rất được ạ, trò chơi người khác cũng là cái giá tiền này sao?" Không đợi Tiêu Hà Hà mở miệng, Thịnh Thịnh đã rất già dặn nói ra vấn đề: "Con muốn biết so với trò chơi của người khác đều là giá tiền này sao?"
Tay bưng ly ngẩn ra, Tằng Ly kinh ngạc, ánh mắt do dự nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Thịnh Thịnh, đứa nhỏ này còn rất có đầu óc kinh doanh.
Cái này làm cho anh nhớ tới mười hai năm trước người nào đó, khi đó năm thứ nhất đại học, dường như có người mình thiết kế một khoản trò chơi, xong rồi nói giá tiền thời điểm cũng đã nói lời này.
Tằng Ly kinh ngạc, đứa nhỏ này lại cùng Tần Trọng Hàn thật có đầu óc kinh doanh, chỉ bất quá mười hai năm trước Tần Trọng Hàn mười tám tuổi, mà Thịnh Thịnh bây giờ mới năm tuổi.
Tằng Ly rất nhanh tỉnh hồn, sau đó ôn hòa cười lên: " Ừ, con so với người khác cao hơn."
Anh cũng không biết tại sao Tần Trọng Hàn sẽ ra giá tiền cao như vậy, anh nói đứa nhỏ này đáng giá.
"Tại sao?" Hà hà không nhịn được lên tiếng.
"Tôi không biết." Tằng Ly cười cười: "Đây là chi phiếu, đã viết đàng hoàng."
Tằng Ly từ trong túi công văn cầm một tờ chi phiếu đưa cho Tiêu Hà Hà, số lượng cũng điền xong.
"Mẹ, đây chính là chi phiếu sao?" Thịnh Thịnh cau mày:"Có cái này chúng ta có thể mua nhà phải không?"
Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, nhìn chi phiếu điền xong, kinh ngạc, con trai sáng ra một cái trò chơi mười năm tiền lương của cô cộng lại cũng cao hơn: "Nhưng là Tằng Ly, trò chơi của Thịnh Thịnh thật sự có tiềm lực sao? Đáng giá với giá tiền này sao?"
"Thẳng thắn nói, trò chơi giống vậy cũng chỉ đáng giá mấy trăm ngàn, nhưng là tổng giám đốc mở ra tấm chi phiếu kếch xù, nhất định có dụng ý của cậu ấy, nếu như tôi đoán không lầm, anh ấy nhất định không biết Thịnh Thịnh là con trai cô, cho nên tiền này cô cầm yên tâm đi." Tằng Ly cho là cô là lo lắng Tần Trọng Hàn có dụng ý khác.
"Mẹ, chúng ta có thể mua nhà, cũng không cần làm phiền người khác nha nữa." Thịnh Thịnh chỉ muốn mua nhà, để cho mẹ qua ngày tốt.
Tằng Ly nghe được lời của bé, quan tâm hỏi: "Các cô không chỗ ở sao?"
"Không phải, ở phòng của bạn tôi." Hà hà giải thích.
"Như vậy nha, số tiền này cũng không đủ mua nhà."
"Không đủ sao?" Thịnh Thịnh vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn thất vọng: "Kia muốn bao nhiêu mới có thể mua nhà mà?"
"Thịnh Thịnh." Tiêu Hà Hà nhìn mặt của con trai, ôn nhu nói: "Mua nhà là chuyện của mẹ, con con nít không cần quan tâm, được không?"
Thịnh Thịnh hiển nhiên có chút mất mát.
Tằng Ly nghe được bọn họ đối thoại, vô hình lòng lại đau: "Hà Hà, ba con trai cô đâu?"
Câu hỏi này làm mặt Tiêu Hà Hà lập tức thay đổi, ảm đạm.
"Chú... Cũng không phải mỗi đứa bé đều có cha, giống như cũng không phải mỗi đứa bé đều có mẹ vậy." Thịnh Thịnh trước mở miệng Tiêu Hà Hà.
Lại là kinh ngạc.
Chẳng lẽ các cô là gia đình đơn thân sao?
Tiêu Hà Hà không có mở miệng giải thích.
"Mẹ, con là nam tử hán, dĩ nhiên muốn mua nhà."
"Con trai. Bất kể như thế nào, chuyện phòng ốc để cho mẹ tới xử lý, con chỉ là một đứa trẻ, còn không có lớn lên, không cần để ý cái này hay sao?"
Tiêu Hà Hà thấy con trai còn chưa buông tha, ôn hòa trên mặt thần sắc biến đổi, nghiêm nghị mở miệng, đứa trẻ trưởng thành quá sớm quả thực quá khó giải quyết.
"Đứa bé ngoan." Tằng Ly nghiêm nghị đứng lên, không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ: "Thịnh Thịnh, tới, vì con chí hướng thật xa cạn ly."
Thịnh Thịnh lại thật cùng Tằng Ly cụng ly.
Trong bữa tiệc, Tằng Ly lại lấy hợp đồng ra, để cho Tiêu Hà Hà ký tên.
"Thịnh Thịnh, nếu có cần sửa đổi, chú gọi điện thoại tìm con."
Cơm nước xong Tằng Ly giữ vững đưa Tiêu Hà Hà cùng Thịnh Thịnh về nhà.
"Sáng mai tôi tới đón cô đi bệnh viện." Tằng Ly không quên cô bị thương nên tháo băng.
"Không cần làm phiền, Tằng Ly"
"Chú, mẹ con tại sao phải đi bệnh viện?" Bị cuộc nói chuyện của bọn họ hấp dẫn, Thịnh Thịnh ngây thơ đồng âm hồn nhiên vang lên: "Mẹ sao vậy?"
"Mẹ không có sao." Tiêu Hà Hà khẩn trương nói: "Mẹ đi bệnh viện thăm một người bạn."
Nửa tin nửa ngờ gật đầu, chẳng qua là chân mày nhíu chặt, tựa như đang hoài nghi độ chân thực lời nói của Tiêu Hà Hà.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Tằng Ly nhìn Thịnh Thịnh, tại sao rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, lại thông minh như vậy, ngay cả chuyện phòng ốc đều phải bận tâm. Bọn họ có cuộc sống gian khổ như vậy sao? Nghĩ đến quần áo Tiêu Hà Hà, thật giống như đều là trang phục cứng nhắc, cô chính là tuổi tác đang tốt phong nhã, những người phụ nữ kia người nào không phải là một cái gọn gàng, mà cô, vĩnh viễn đều giản dị.
" Chú Đẹp." Thịnh Thịnh lại nhớ ra cái gì đó.
"Đừng gọi ta là chú Đẹp? Kêu chú là chú Ly đi." Tằng Ly phiền nhất là người khác nói anh đẹp.
"Nhưng là con cùng mẹ vậy đẹp."
"Vậy con cũng không kêu mẹ con đẹp."
"Được rồi. Kêu chú là chú Ly." Thịnh Thịnh suy nghĩ ánh mắt sững sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần xinh đẹp ngay sau đó lại khôi phục nụ cười, bĩu môi nói: " Chú Ly, tại sao chú Đại Điểu không đích thân đến được chứ?"
"Thịnh Thịnh, không cho phép gọi như vậy." Tiêu Hà Hà ngăn lại.
"Ha ha ha..." Tằng Ly cười thật to.
Tiêu Hà Hà mặt càng đỏ hơn.
"Bởi vì chú ấy có chuyện."
"Vậy con có thể gặp chú ấy không?"
"Dĩ nhiên có thể, chú ấy là cấp trên mẹ con."
"Vậy chú thay con cám ơn chú Đại Điểu."
"Thịnh Thịnh, chúng ta có thể dừng lại không gọi vị kia chú bằng tên đó được không?" Nhức đầu vuốt chân mày, Tiêu Hà Hà hoàn toàn cúi đầu, trắng nõn trên mặt tràn đầy đánh bại, cô thật sợ con trai đi gặp Tần Trọng Hàn, bởi vì chỉ là nghĩ đến bán cho anh ấy một cái rương bao cao su cảm thấy thật là mất mặt, gặp mặt còn không phải lúng túng chết.
"Được rồi." Thịnh Thịnh gật đầu một cái, nhưng là đã thành thói quen, không tốt sửa lại nha.
"Hà Hà. Tôi lập tức tới ngay." Tằng Ly điện thoại gọi lại: "Chừng mười phút đồng hồ đi."
"Nhanh như vậy?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc.
"Muốn theo ân nhân cứu mạng tôi đi bệnh viện, tôi dĩ nhiên phải nhanh lên một chút..." Tằng Ly thấp cười khẽ.
"Cám ơn anh, được, tôi lập tức xuống..." Tiêu Hà Hà tắt máy vi tính, kéo giỏ xách tay sẽ mở cửa đi ra ngoài.
Chẳng qua là mới vừa đi tới đầu hẻm, liền thấy xe hơi màu xanh, mà bên cạnh xe tự nhiên đứng đó nam nhân thân hình cao lớn, đang hút thuốc, nhìn bộ dáng kia giống như là đứng yên thật lâu, hơn nữa thủy chung là một cái tư thế.
Anh ấy làm sao tới?
Tiêu Hà Hà không biết anh ấy muốn tới đây.
"Ra cửa?" Thấy cô xách túi đi ra, anh ấy đi tới sau lưng cô nhẹ giọng hỏi cô, trực tiếp hỏi cô.
"Tổng giám đốc, anh tại sao lại ở chỗ này?"
"Chuyện suy tính ra sao?" Anh không trả lời, mà là hỏi cô chuyện kia.
"Chuyện gì?"
"Chuyển tới chổ tôi ở đi." Anh nói!
Kinh ngạc. Đờ đẫn. Không giải thích được.
"Không phải nói phải làm người phụ nữ của tôi sao? Con trai tôi cũng đúng lúc thiếu một người mẹ." Anh sâu kín nói, đi tới trước mặt cô, cùng sát rất gần cô.
Tiêu Hà Hà ngẩng đầu nhìn anh, anh xinh đẹp trong mắt có hồng hồng tia máu, tựa hồ một đêm không ngủ dáng vẻ, nhưng là nhưng phá lệ có thần, hướng về phía con ngươi cô, lại nhẹ giọng nói: "Được không."
"Tổng giám đốc, tôi nói tôi đã sinh con, tôi không phải là như anh nghĩ, là phụ nữ độc thân, tôi không có ý định làm vợ người khác hoặc là tình nhân, tôi không thích hợp." Thấy trong con ngươi của anh đen sẫm cái bóng của mình, như vậy bình tĩnh, lạnh nhạt như vậy, cô rất hài lòng biểu hiện.
Ánh mắt Tần Trọng Hàn khẽ híp lại, nụ cười trên mặt cũng thoáng thu lại, mặc dù rất nhỏ, nhưng Tiêu Hà Hà vẫn thấy được, cô biết anh bắt đầu tức giận, mà cô trên mặt chẳng qua là treo một tia nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng thì hoảng loạn.
Mà lúc này, Tằng Ly đưa xe vừa vặn đến đầu hẻm, thấy xe Tần Trọng Hàn, ánh mắt Tằng Ly buồn bã, làm sao hôm nay bọn họ nghỉ việc rồi hả?