Edit: Tiểu Mỹ.
Beta: Tiểu Mỹ + DinhHa.
Tiêu Hà Hà cúi mặt nhìn xuống phía dưới mới phát hiện, Tằng Ly thân ảnh nhanh nhẹn giống như con mèo một dạng nhẹ nhàng, trong nháy mắt anh bám vào ống dẫn không ngờ đã xuống tới dưới lầu rồi.
"Ông trời của tôi a!" Cô ôm lấy trái tim đập loạn cào cào của mình.
"Hà Hà, thân ái, tôi đi trước! Cúi chào!" Tằng Ly ở dưới lầu dùng tay ra hiệu làm cái hôn gió với Tiêu Hà Hà, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Tiêu Hà Hà nhẹ nhàng thở ra, cũng may người không có chuyện gì, mặc dù đây là tầng hai nhưng là nhảy xuống vẫn là cần phải có dũng khí, Tằng Ly tài nghệ thật tốt!
"Tiêu Hà Hà, không nghĩ tới cô ngay cả Tằng Ly cũng câu dẫn a!" Một giọng nói chanh chua vang lên, không cần nhìn cũng biết là An Xuyến.
Tiêu Hà Hà xoay người, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm An Xuyến, hôm nay cô toàn thân mặc màu đen lễ phục dạ hội, bao vây lấy bộ ngực đầy đặn của cô, da thịt trắng nõn, dáng người đầy đặn, chỉ là vẻ mặt có vẻ khinh thường, cô kiên nhẫn tu dưỡng cũng chưa bại lộ đủ: "An tiểu thư! Xin chào!"
Trên ban công nhỏ hẹp, đột nhiên trở nên chật chội, ngay cả không khí cũng đi theo chanh chua.
An Xuyến cao ngạo đứng ở một bên cười lạnh, lạnh lùng một chút cũng không thèm để ý đến Tiêu Hà Hà, cúi đầu ánh mắt nhìn đến áo khoác trên người cô, lạnh lùng cười: "Cô xem cách ăn mặc của cô đi a! Quê mùa chết được! Cô tính tình liền như vậy còn muốn câu dẫn tổng giám đốc cùng Tằng Ly?"
Tiêu Hà Hà ánh mắt lần nữa rơi vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn đến An Xuyến, người phụ nữ như vậy ngoại trừ làm ấm giường ra thì quả thực không có gì tốt.
"Tiêu Hà Hà, tôi cảnh cáo cô nếu muốn tiếp tục ở lại công ty thì không nên đụng vào tổng giám đốc!"
"An tiểu thư, xin lỗi không tiếp chuyện được!" Tiêu Hà Hà xoay người, nơi này quá chen chúc, cô vẫn là nên đi thôi Tằng Ly cũng đi rồi, cô chỉ là một người thư kí nhỏ nhoi cũng không cần phải ở lại.
"Tiêu Hà Hà!" An Xuyến gầm lên một tiếng, cô ta cư nhiên dám không nghe cảnh cáo của cô? Hừ! Nhìn thấy cái kia cách ăn mặc của cô, khóe miệng cũng gợi lên một chút châm chọc, cái loại này ánh mắt khinh thường dường như là cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Đột nhiên đưa tay ra.
"A! Cô làm gì vậy?" Mới vừa đi tới cửa ban công Tiêu Hà Hà lại bị An Xuyến giữ chặt áo khoác "An tiểu thư, xin buông tay!"
"Tôi sẽ không buông tay! Nhìn cô cái này lễ phục rẻ tiền, ghê tởm chết được, muốn câu dẫn tổng giám đốc, cô tỉnh lại đi!"" An Xuyến đột nhiên dùng lực, Tiêu Hà Hà quần áo trên người bị kéo lại, xoẹt một tiếng, quần áo tách ra, hoàn mỹ lễ phục màu trắng lộ ra.
"A...!" Tiêu Hà Hà hét lên một tiếng.
An Xuyến lại u mê! Cô không nghĩ tới kéo ra áo khoác phía sau, Tiêu Hà Hà dáng người lại tốt như vậy!
Trong nháy mắt An Xuyến ngây người, Tiêu Hà Hà xoay người chạy ra ngoài, cúi đầu hiện giờ mặt của cô đang nóng bừng, cô từ trước tới giờ không có ở trước mặt nhiều người như vậy bại lộ, mặc dù cái này quần áo chính mình cũng không có bại lộ nhưng mà cô giữ quần áo phía trước khi xuất ra thật sự quá hở ra, cũng nhanh lộ ra đến rãnh ngực!
"Tiêu tiểu thư, trước không cần đi, để cho chủ tịch lên tiếng!" Thư kí Cao ở tiệc rượu sảnh thấy được Tiêu Hà Hà, cách ăn mặc của cô làm anh kinh ngạc thiếu chút nữa không nhận ra.
"Ách!" Tiêu Hà Hà đột nhiên ngẩng đầu: "Thư kí Cao, tôi có thể hay không xin nghỉ?"
"Không phải tôi không cho phép cô nghỉ, nhưng là có thể sẽ cần dùng đến chúng ta dù sao cũng là lễ mừng công ty không phải tiệc rượu bình thường cho nên thân là thư kí chúng cần ở lại tránh có sai sót!"
"A...! Tôi đây trước tiên đi vệ sinh!" Tiêu Hà Hà nắm chặt bọc nhỏ trong tay, hướng WC chạy tới.
Đột nhiên nghe thấy trong phòng vệ sinh nữ truyền đến một trận tiếng rên rỉ, Tiêu Hà Hà theo bản năng đưa mắt nhìn, người phụ nữ mơ hồ nhìn không rõ mặt lời nói có chút mơ hồ vang lên "A...Nhẹ một chút...Chịu không nổi..."
"Cái này chịu không nổi?" Trầm thấp giống như tiếng nói của MC một dạng.
"Hàn...Anh chờ một chút, hãy nghe em nói...Vừa rồi An Xuyến đi đến tìm em, cảnh cáo em phải cách anh xa một chút...A...Hàn..."
Người phụ nữ một trận kinh hô làm cho Tiêu Hà Hà cả người hoảng sợ.
Cô sợ tới mức vội vàng lùi về sau một bước, lại đụng phải một bên tường, trời ạ, tổng giám đốc cư nhiên ở trong WC nữ cùng người kia làm chuyện ấy?
"Người nào đang ở bên ngoài?" Tần Trong Hàn khàn khàn mà thấp giọng chất vấn, đi kèm theo là tiếng kinh hô của người phụ nữ.
Bối rối, Tiêu Hà Hà rất nhanh chạy trốn.
Một giây tiếp theo, cánh cửa WC đột nhiên mở ra, mới vừa chạy hai bước Tiêu Hà Hà đột nhiên bị người túm lấy cổ tay.
"A..." Một tiếng thét chói tai, cô quay đầu trong lòng âm thầm kêu một tiếng, nguy rồi, lại gặp rắc rối rồi!
"Là cô?" Kinh ngạc, Tần Trọng Hàn ánh mắt híp lại trên khuôn mặt lạnh lùng hơi hơi hiện lên tia kinh ngạc, tiếp theo lại lạnh lùng xuống, trong lúc vô hình làm cho người ta một cỗ hơi thở lạnh lùng nghiêm nghị.
"Tổng giám đốc, tôi cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không có nghe thấy..." Mồ hôi đầm đìa cái gì là giấu đầu lòi đuôi, Tiêu Hà Hà hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
"Hàn, người nào a?" Trong WC người phụ nữ cao giọng hỏi.
Tần Trọng Hàn vừa quay đầu lại, không nói chuyện, thân ảnh cao lớn mang theo áp bức tiến qua đây một phen ôm lấy thắt lưng Tiêu Hà Hà, mùi thuốc lá dễ chịu trong hơi thở của anh xông vào mũi Tiêu Hà Hà, nhưng lại làm cho cô cảm thấy có chút mê muội không hiểu: "Tổng giám đốc, anh buông tay, buông tay..."
Cô sợ tới mức thét chói tai, tổng giám đốc muốn làm gì?
Nhưng là trước mắt hoàn toàn giống thiên thần một loại chàng trai lạnh lùng nghiêm nghị lại đột nhiên dùng môi ngăn chặn môi của cô, thời gian giống như đang đình trệ.
Bốn cánh môi giao nhau trong nháy mắt, hai người trái tim đều đi theo run lên.
Tần Trọng Hàn mạnh vùng, đem cô ôm vào vách WC nam bên cạnh, cửa ầm một tiếng đã đóng, trong không gian nhỏ hẹp Tiêu Hà Hà bị Tần Trọng Hàn ôm chặt, môi của anh ngậm chặt cái miệng nhỏ nhắn của cô, đầu lưỡi tiến vào trong miệng của cô một cỗ mùi hương thuốc lá chui vào trong miệng làm Tiêu Hà Hà ngây dại!
Tần Trọng Hàn cũng bị kích thích của mình làm rung động, ách!
Tiêu Hà Hà kịp phản ứng, giãy dụa: "Ưm...Tổng giám đốc..."
Nhưng là cô càng vùng vẫy, anh càng cuồng loạn lại không để ý đến kháng nghị của cô, anh bị kích thích mà lần nữa làm sâu thêm cái hôn này. Cô cố gắng dùng sức mà chống đẩy anh, muốn tránh thoát nụ hôn của anh.
Nhưng là, nụ hôn của anh lại bá đạo như vậy, chuyên chế như vậy khiến cho cô không có chỗ có thể trốn.
Thật sâu mà đoạt lấy ngọt ngào của cô, anh không biết vì cái gì môi của cô lại hấp dẫn anh như vậy...
Vốn là vì ngăn chặn lời của cô mà thình lình xảy ra phát sinh hôn môi, không nghĩ đến vừa hôn lại không thể dừng lại, Tiêu Hà Hà không có chút kinh nghiệm hoàn toàn bị anh hôn đến tay chân bủn rủn.
Mà nụ hôn của anh chậm rãi liền trở nên ôn nhu, lại mang theo một chút tình cảm không biết tên.
Anh rất sâu mà mạnh mẽ hôn môi, giống như con người của anh, bá đạo mà tịch liêu, giằng co thời gian thật dài hôn môi anh hơi thở bất ổn trong lòng hiện lên một loại cảm giác khó mà trả lời.
Mang theo một chút nhàn nhạt đau thương, mang theo một chút thiếu thốn khó mà nói nên lời, ánh mắt của anh trở nên xa xôi...
Đến lúc anh đem cô gắt gao đặt ở trên vách tường WC, cô toàn thân nhuyễn không được, cô vẫn còn ghé vào trong ngực của anh với loại này tư thế cực kỳ ái muội.
Một bàn tay của cô vừa lúc đặt ở bên hông gầy gò mà rắn chắc của anh, tay kia thì đặt ở cái cổ tao nhã của anh.
Làn da của anh cảm giác vô cùng tốt, cô mặt đỏ bừng liền dán tại trước ngực của anh, cảm nhận được nhịp đập từ trái tim của anh.
Tiêu Hà Hà ngây người, đầu óc trong phút chốc trống rỗng, quên mất cần phải lập tức từ trên người anh rời đi.
Vô thức ngẩng đầu, chạm vào đôi con ngươi thâm thúy mà tà mị của anh, giờ phút này anh đang híp mắt nhìn cô, đôi mắt kia sâu thẳm giống như một cái hố sâu, kêu người khác nhìn làm sao cũng nhìn không thấu.
Mang theo mùi sữa hương thơm quanh quẩn trên chóp mũi của anh, tựa như ngày xuân hoa anh đào trong rừng mang theo mùi hoa ấm áp như gió, làm cho người ta cảm thấy dễ chịu và thoải mái vô cùng.
Ngăn cách quần áo nhưng anh cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, dán trên ngực anh một đôi gò bồng mềm mại của cô, phảng phất có một loại ma lực thần bí, kêu gọi khát vọng tiềm ẩn ở sâu trong cơ thể của anh.
Con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng nhạt, trong mắt còn toát ra một ngọn lửa như muốn thiêu đốt cô, mờ mờ ảo ảo hiện ra dục vọng ban đầu.
Giờ phút này Tần Trọng Hàn như là một tiểu báo ẩn nấp thật lâu, tản ra hơi thở ghen tị nguy hiểm.
Tiêu Hà Hà khôi phục lại tinh thần, ngay lập tức đẩy anh ra, nhưng là tại không gian nhỏ hẹp hai người chỉ có thể mặt đối mặt đứng đó.
"Nhìn thấy cái không nên thấy, cô cần phải gánh vác hậu quả!" Tần Trọng Hàn giọng nói khàn khàn, đôi mắt đặc biệt mê hoặc người, hơi thở nóng bỏng phả vào cái cổ mảnh khảnh của cô, nóng bỏng trêu người mang đến ti ti tê dại.
Trong lòng của cô, bùm bùm mà kinh hoàng dâng lên: "Tổng giám đốc, tôi không phải cố ý, tôi..."
Cảm nhận được thân thể của anh buột chặt, cô định giải thích, trong lòng có chút mê loạn.
Cô thật sự đã gặp rắc rối!
Mặc dù cái này họa xông có chút quái lạ, thậm chí còn không trách cô, nhưng là...nhưng là thiên hạ vốn sẽ không nói lý lẽ...
"Cô cái gì?" Anh giọng nói mát lạnh, con ngươi tà mị khóa lại dung mạo thanh thuần của cô, nụ cười thuần khiết lại câu hồn người.
Tiêu Hà Hà ngượng ngùng mà nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ gần trong gang tấc của anh, trong lòng có chút bối rối, thoáng quay đầu đi "Tổng giám đốc, anh mở cửa ra trước, chúng ta từ từ nói..."
Tần Trọng Hàn hơi hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, cô dùng đồ trang sức trang nhã làn da giống như mỡ đông, hơi hơi né tránh con ngươi trong suốt như nước suối róc rách, môi son trơn bóng kiều diễm ướt át đôi môi khẽ mở thập phần mê người.
Tần Trọng Hàn ánh mắt lạnh lùng tối sầm xuống, đột nhiên cúi đầu lần thứ hai lại hung hăng mà hôn lên môi cô.
Cánh môimềm mại trơn bóng mỹ hảo làm cho người ta một khi đã chạm vào sẽ thấy vô pháp buông ra, thân thể hai người cũng run lên, Tiêu Hà Hà không thể tin được mà mở to hai mắt, tiếng kinh hô còn chưa nói ra đã bị anh hung hăng nuốt vào trong miệng.
Anh cường hãn, lưỡi nhân cơ hội trượt vào, mạnh mẽ dây dưa mang theo cuồng nhiệt không thể ngăn cản.
Cô chỉ cảm thấy trong tai ầm ầm rung động, toàn bộ cơ thể không thể khống chế từng tấc mềm nhũn xuống.
Cả đời này, cô không phải là không có bị hôn qua, mười bảy tuổi đêm đó cô chính là bị hôn qua sâu như vậy, nhiều lần muốn đem linh hồn của anh cũng cùng nhau hút đi vào nụ hôn cuồng nhiệt lại làm cho cô trong nháy mắt lo sợ không yên luống cuống, một lòng dừng không được mà sợ run lên "Tổng giám đốc..."
Tay anh khẽ vuốt qua đôi má ấm áp của cô, ngón tay thon dài từ cái cổ hoàn mỹ của Tiêu Hà Hà đang lúc dạo chơi nhưng lại không ngờ lại đi tới trước ngực mềm mại của cô đột nhiên bàn tay to lớn lại nắm chặt bắt được đẫy đà của cô.
Tiêu Hà Hà ngay lập tức bừng tỉnh, phiền muộn chính mình như thế mà lại cùng một chàng trai xa lạ hôn môi đến mất cả phương hướng của chính mình!
Cô vội vàng đưa tay đẩy anh ra, anh cơ thể cao lớn không nhúc nhích tí nào, cô hơi hơi giật giật thân thể cố ý thoát khỏi bàn tay của anh nhưng lại dẫn tới tay anh động tác càng thêm mãnh liệt.
Cô đã bị hôn đến thiếu dưỡng khí thở hổn hển, ngực lại rất khó chịu, mà lại không cách nào ngăn cản tê dại khoái ý đem thể xác và tinh thần của cô cuộn sạch.
Chưa bao giờ biết hóa ra khi hôn một người cũng có thể mang đến cảm giác mất hồn như vậy. Nhưng là bị anh chiếm tiện nghi như vậy cô cũng không muốn.
Tiêu Hà Hà trong lòng khẩn trương, ngực lên xuống kịch liệt vội vàng muốn thoát khỏi anh "Tổng giám đốc, anh buông ra! Tôi không phải cái loại phụ nữ như anh suy nghĩ!".