DỊCH: MIN
Lithromantic /ˈlɪθrə(ʊ)ˈmantɪk/ (tính từ) chỉ người thích người khác nhưng lại không mong muốn tình cảm được đáp lại (Theo Wikja.org). Đặc điểm thường thấy của những người lithromantic là họ yêu đơn phương nhưng không bao giờ thổ lộ. Bên cạnh đó, họ sẽ mất hết hứng thú nếu đối phương thích ngược lại mình….
…..
Ban đầu Thịnh Tiện không hề biết được bệnh tình của mình.
Hồi học cấp ba, thành tích học tập của anh tốt lại đẹp trai, có rất nhiều nữ sinh thích sáp lại bên cạnh anh, trong ngăn bàn cũng thường xuyên được người ta nhét đồ ăn vặt hoặc là bức thư tình màu hường phấn.
Trường học nghiêm cấm yêu sớm, nhưng luôn có nữ sinh to gan, cũng khá cởi mở, làm ra một số chuyện không giống như mấy cô nữ sinh yêu thầm, mà chạy thẳng tới trước mặt anh tỏ tình.
Ban đầu, anh nghe thấy những lời tỏ tình kia, sẽ sản sinh ra cảm giác khó chịu.
Có những cô gái, sau khi anh cố kìm nén cảm giác khó chịu từ chối người ta xong, không còn quấn lấy anh nữa.
Nhưng có một số thì không, sẽ tìm đủ mọi cách để tiếp tục chạy tới tìm anh.
Số lần nhiều rồi, anh sẽ sinh ra cảm giác chán ghét buồn nôn với đối phương.
Là cảm giác chán ghét và buồn nôn trào ra từ tận trong xương cốt.
Là loại chán ghét và buồn nôn khó lòng mà đè nén xuống được.
Anh nhớ rất rõ rằng, vào năm lớp mười một, có một nữ sinh rất xuất sắc nói thích anh ngay trên sân vận động trước mặt rất nhiều người.
cô nữ sinh kia theo đuổi anh từ hồi lớp mười, anh đã bày tỏ từ chối rõ ràng rất nhiều lần, cũng chẳng biết cô ta lấy tự tin từ chỗ nào, luôn cảm thấy có thể theo đuổi được anh.
Chập tối hôm ấy, mặt trời ngả về tây, cả sân vận động đều là màu vàng kim.
Cô gái kia mặc một chiếc váy rất đẹp nói với anh rất nhiều lời khiến người ta rung động.
bên cạnh có rất nhiều người đang xem, thậm chí có những người còn hô hào bảo anh chấp nhận cô ta đi.
Cô gái kia xinh đẹp trẻ tuổi, học tập không tồi, trong trường học quan hệ rất tốt với bạn bè.
Mọi người đều cảm thấy anh và cô ta rất xứng đôi.
Thế nhưng đối mặt với lời tỏ tình của cô gái kia, anh chẳng có cảm động, cũng không thấy rung rinh, chỉ có buồn nôn, hoảng sợ.
A nh muốn đi, thế nhưng cô gái kia túm lấy quần áo anh không cho anh đi, cô gái kia liên tục nói với Thịnh Tiện rằng em thích anh, em thực sự rất thích anh.
Anh cố gắng muốn khiến bản thân khống chế đè nén cảm giác buồn nôn đó, thế nhưng trong tiếng tỏ tình gấp gáp dồn đập của cô ta, gương mặt anh dần lộ ra vẻ bài xích và chán ghét, mãi cho đến khi không khống chế được nữa, anh nôn khan ngay trong tiếng nói thích của cô gái kia.
Cô gái kia ngu người, sau đó khóc lóc chạy đi mất.
Ánh mắt của những người vây quanh anh đều rất đỗi ngạc nhiên, thảng thốt.
Sau ngày hôm đó, những lời đồn nhảm liên quan đến anh không còn là sùng bái, ngưỡng mộ, mà biến thành “Sao cậu ta lại như thế chứ, người ta tỏ tình với cậu ta, cậu ta không thích thì thôi sao lại nôn ra chứ”, “Biểu hiện đó của cậu ta đối với sự yêu thích của người khác quá là không tôn trọng người ta đi, học giỏi thì sao chứ, đẹp trai thì sao chứ, chẳng phải là cặn bã sao.”
Đối mặt với những chỉ trỏ, anh chẳng có cách nào giải thích, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng chẳng hiểu nổi chuyện này.
Anh hệt như rơi vào một vòng xoắn ốc, có trèo lên thế nào cũng không thoát ra được, thậm chí còn rơi xuống vực sâu khủng khiếp hơn.
Từ khi bắt đầu biết được có người thích mình sẽ sinh ra cảm giác khó chịu mức độ nhẹ, tới cuối cùng sẽ biến thành hoảng sợ, cảm giác hoảng sợ đó sẽ khiến anh không thể nào thở nổi, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Thậm chí đến cuối cùng, anh không cách nào nhìn những cô gái từng tỏ tình với mình.
Chỉ cần nhìn thấy, sẽ cảm thấy da đầu tê dại, dạ dày khó chịu buồn nôn.
Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, bắt đầu không ngừng phủ định mình, bắt đầu cảm thấy những cô gái đó mù mới thích loại người như mình.
Anh sẽ cố tình vạch rõ ranh giới với tất cả mọi người, anh có thể làm được việc đối xử với tất cả mọi người vô cùng hòa đồng nhưng lại duy trì khoảng cách nhất định với bất cứ ai.
Dần dà, trong thế giới của anh chỉ còn lại một mình anh,
Chỉ có mình anh cũng rất tốt.
Như vậy anh mới không làm hại tới người khác.
Mãi cho đến năm ba đại học, vì Giản Mạt mà anh gặp được Trang Thần, anh mới biết bản thân mình bị bệnh rồi.
Là một căn bệnh rất khác người.
Có tên là nhân cách lithomantic.
Sẽ căm ghét người thích mình, cũng sẽ thích một người khác, nhưng không hi vọng được người đó đáp lại, vì một khi người đó đáp lại sự yêu thích của bạn, bạn sẽ có khả năng không còn thích người đó nữa, thậm chí là căm ghét.
Tất cả những chân tình, ở trước mặt anh đã định sẵn sẽ bị chà đạp.
Anh hi vọng, người anh thích, vĩnh viễn đừng thích anh.
Anh chỉ có thể thích người không thích anh mà thôi.
Anh biết, cô thiên kim có danh tiếng chẳng tốt lành gì kia tới cuối cùng sẽ không nhất định thật lòng thích anh.
Nhưng anh.
Không muốn làm tổn thương cô.