Người phụ nữ trong lòng người đàn ông ngẩng đầu lên: “Đây là ai vậy?”
Người đàn ông: “Đồng nghiệp của anh.”
Cô gái đeo kính nghe thấy ba chữ này, không dám tin mà nhìn gã ta nửa ngày, nước mắt ào ào chảy ra: “Anh nói gì thế?”
“Chẳng lẽ cô không phải là đồng nghiệp của tôi à?” Gã nọ hỏi vặn lại cô gái một câu, bỗng chốc cô gái không biết phải trả lời ra sao.
Hiển nhiên gã đàn ông kia không muốn làm loạn trước mặt bạn bè mình, gã ta cúi xuống dỗ dành cô gái trong lòng mình hai câu, sau đó đứng dậy, nói với cô gái đeo kính: “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài nói.”
Cô gái kia đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Gã đàn ông mất kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc là cô có muốn nói hay không, không nói thì biến.”
Cô gái kia mím môi, đi theo gã đàn ông ra ngoài.
Lục Kinh Yến đưa mắt nhìn bóng dáng của hai người biến mất ở khúc quẹo bên trái quán bar, mới cụp mắt về.
Cô bưng ly rượu lên, chậm chạp thưởng thức nốt rượu còn lại trong lu, sau đó lấy hai tờ tiền đặt dưới đáy ly rượu, sau đó đứng dậy ra khỏi quán bar.
Bên trái quán bar có một con ngõ nhỏ, bên trong chẳng có chút đèn điện nào cả.
Mượn ánh đèn từ con đường lớn chiếu vào, Lục Kinh Yến nhìn thấy hai người đang đứng bên trong.
Giọng điệu của gã đàn ông kia rất ác liệt: “Đừng ầm ĩ nữa, tôi từng nói với cô là tôi đã có bạn gái chưa?”
Cô gái kia khẽ sụt sịt: “Vậy sao anh, buổi tối hôm đó anh còn…..”
“Còn cái gì? Còn ngủ với cô à? Cô cũng đâu có từ chối?”
“Thế nhưng anh có nói là thích...”
Gã đàn ông bật cười: “Lời nói trên giường mà cô cũng tin à? Tôi lên giường với ai cũng nói thích hết, đều gọi là bé cưng hết, đó chẳng phải chỉ thuần túy là trợ hứng thôi sao, nếu không thì sao, chẳng nói gì hết, cứ hùng hục mà làm à? hơn nữa ấy mà, chẳng phải cô còn rất hưởng thụ đó sao, tôi thấy lúc đó cô cũng rất sướng...”
Cô gái kia dường như không ngờ gã đàn ông lại nói là những lời như thế này, bỗng chốc không biết nên mở lời thế nào.
“Không giấu gì cô, nếu như hôm nay cô không chạy tới quán bar làm ầm ĩ, chỉ đơn thuần duy trì mối quan hệ rảnh rỗi thì hẹn nhau ra với tôi, thì tôi vẫn bằng lòng dỗ dành cô, giờ thì...” Gã đàn ông nhún vai: “Xem ra không cần thiết nữa rồi, hơn nữa, hẹn hò với cô chẳng thú vị gì, dạy dỗ nửa ngày cũng chẳng biết gì cả, mất cả hứng...”
Cô gái kia không nghe nổi nữa, xoay người chạy đi.
Lục Kinh Yến nhìn cô gái đó vừa gạt nước mắt vừa chạy không mục đích về phía trước, trên mặt chẳng có chút biểu cảm gì.
Nếu là trước kia, cô sẽ vào quán bar với gã đàn ông đó, sẽ tìm một cơ hội thích hợp để cho gã chút ám hiệu, sau đó nghĩ cách có được phương thức liên lạc của gã.
Đối với những kẻ lừa tình lừa thân thể của con gái nhà lành này, trước nay cô đùa bỡn bọn chúng chưa từng thấy mỏi tay.
Thế nhưng hôm nay, cô lại hơi do dự.
Cô không muốn lãng phí thời gian với loại người này.
Cô cảm thấy rất không đáng.
Cô muốn cho gã một trận dứt khoát.
Lục Kinh Yến nhìn gã đàn ông đi từ trong con ngõ nhỏ ra, lại nhìn gã đi ngang qua mặt mình, sau đó cô lên tiếng gọi gã lại: “Này.”
Gã đàn ông khựng lại, quay đầu, khi nhìn thấy gương mặt của Lục Kinh Yến, nơi đáy mắt gã thoáng qua một tia ngạc nhiên mừng rỡ, ngớ người một giây, mới hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”
Lục Kinh Yến vẫy tay gọi gã đó lại, sau đó cắn lấy dây buộc tóc nơi cổ tay, buộc bừa mái tóc lên.
Gã đàn ông đi tới trước mặt cô: “Sao vậy?”
Lục Kinh Yến vuốt tóc lên, lấy dây buộc cố định lại, ngước mắt nhìn gã đàn ông, cô không nói gì cả, nhìn chằm chằm vào mái tóc của gã, sau đó cô ấn đầu gã xuống, nâng gối dập liên tục vào mũi gã.
Năm phút sau.
Lục Kinh Yến tháo dây buộc tóc xuống, xõa tóc ra, liếc mắt nhìn gã đàn ông bị cô tẩn cho một trận đang ôm lấy đúng quần co rúm người lại một cái, sau đó đi thẳng ra ngoài đường.
Cô là một người IQ luôn online.
Lúc này nhân gã đàn ông chưa kịp phản ứng lại, cô mau chóng rời khỏi.
Đợi chút nữa gã đã tỉnh táo rồi sẽ báo cảnh sát, cô sẽ không tránh được việc bị cảnh sát tóm đi lấy khẩu cung, tới lúc đó chắc chắn sẽ kinh động đến Lục Hồng Trình.
Nghĩ đến cảnh tượng đó đã khiến người ta phiền chán.
Bên đường không có xe taxi ngang qua, điện thoại gọi xe cũng chẳng biết phải đợi bao lâu, Lục Kinh Yến nhìn xung quanh, vừa vặn nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang nháy đèn dừng bên đường.
Trông giống như sắp phải đi rồi.
Cô chạy qua đó, kéo cửa sau ra, chui thẳng vào: “Anh giai này, phiền anh đưa tôi một đoạn, tới ngã tư trước mặt là được.”
Người ngồi trên vị tri tài xế không có phản ứng gì.
Lục Kinh Yến lấy một tờ tiền trong túi đưa lên phía trước: “Tôi mời anh giai uống chén rượu, cảm ơn nhé.”
Người phía trước không nhận.
Lục Kinh Yến vẫn đẩy tiền về phía trước, đang định nói thêm hai câu dễ nghe, thì anh giai kia quay đầu lại.
Lục Kinh Yến: “...”
Mí mắt của anh giai kia hơi nhúc nhích, nhìn vào đôi mắt của cô.
Lục Kinh Yến: “...”
Đệt.
Đóng phim truyền hình hả.
Sao có thể trùng hợp lại chạy lên xe anh thế này.
Lục Kinh Yên trợn mắt nhìn Thịnh Tiện, bỗng chốc cô không biết mình nên xuống xe hay là tiếp tục thúc giục anh lái đi nữa.
Trong xe yên lặng khoảng chừng bốn năm giây.
Thịnh Tiện chậm rãi cụp mắt về, đạp vào chân ga.