Trần Khải: “….”
Lục Kinh Yến vẫn chưa hết hi vọng.
Câu “Em mà trước đây tôi biết” của Thịnh Tiện, hệt như một chiếc lông vũ chọc ngoáy khiến cô ngứa ngáy.
Cô biết trước kia anh biết cô, nếu không sao lại có thể cài đặt mật khẩu wifi trên điện thoại thành sinh nhật cô chứ, nhưng hồi đó cô cứ tưởng anh biết cô qua Trần Khải, sau đó vụng trộm yêu thầm cô.
Nhưng hiện tại xem ra chuyện không phải như vậy.
Có lẽ anh đã biết cô từ rất lâu trước kia rồi.
Lục Kinh Yến nghiêm túc nhớ đến hồi nhỏ, chắc chắn cô không hề trải qua chuyện đi lạc mất rồi được nhà khác nhận nuôi, cũng chưa đụng chạm phải ai mà bị sát thủ truy sát, hoặc tình tiết máu chó cô hiệp nghĩa cứu được đối phương.
Liệu Thịnh Tiện có lừa cô không đây?
Lục Kinh Yến nhớ tới vẻ mặt khi đó của Thịnh Tiện.
Không giống gạt người.
Giống như trước đó cô ở nhà từng nghĩ, kiểu người như Thịnh Tiện, nếu như thực sự xuất hiện bên cạnh cô, cô không thể nào không có chút ấn tượng nào được cả.
Trừ khi….
Lục Kinh Yến hoàn toàn không tin tưởng, cô đơ người như hóa thạch mất mấy giây, ngẩng đầu lên nhìn Trần Khải: “Cậu chắc chắn anh họ cậu là người sao?”
Trần Khải: “?”
Lục Kinh Yến: “Có thể nào anh họ cậu là người ngoài hành tinh không? Hoặc là liệu anh họ cậu có phải quỷ quái, hoặc là sứ giả địa ngục?”
Trần Khải: “….”
Nói không chừng anh đang nói đến cô của kiếp trước.
Tuy phỏng đoán này hơi to gan một chút, nhưng trên thế giới này chuyện kỳ lạ gì cũng có, nói không chừng là thật.
“Cũng có khả năng là ma cà rồng….” Quả thực Lục Kinh Yến không nghĩ ra được tình huống nào khác nữa, dứt khoát cho ra một tổng kết: “Tóm lại là kiểu sinh vật sống được mấy ngàn năm đó.”
“….”
Trần Khải nghẹn họng trân trối nhìn chăm chú vào Lục Kinh Yến khoảng mười mấy giây, rồi vươn tay ra sờ lên trán cô, chắc chắn cô không bị sốt, mới nghiêm túc nói: “Tớ thấy cậu nói đúng lắm, nhưng mà tớ thấy anh họ tớ là thần.”
Lục Kinh Yến chớp mắt.
Trần Khải úp mở, há miệng mấy lần, cuối cùng mới nhả ra hai chữ: “Nam, thần.”
“...”
Thấy Lục Kinh Yến mang vẻ nói không ra lời, Trần Khải uống nửa ly rượu: “Người ngoài hành tinh hả? Quỷ quái? Sứ giả địa ngục? Ma cà rồng? Sao cậu không nói anh họ tớ là Nữ Oa tạo người, Bàn Cổ khai thiên lập địa, Hậu Nghệ bắn mặt trời? Cô gái à, bớt xem phim Hàn thôi, cậu xem cậu trẻ trung như thế này mà đầu óc đã có vấn đề rồi.”
Hồi nãy Lục Kinh Yến đang chìm đắm vào trong não mình, vốn không cảm giác được những lời mình vừa nói thiểu năng đến mức nào, hiện giờ bị Trần Khải nói như vậy, cô bỗng cảm thấy bản thân có hơi bị thần kinh.
Cô đanh mặt lườm Trần Khải đang chế giễu bản thân mấy giây: “Lẽ nào cậu không cảm thấy lạnh hả?”
“Hả?” Trần Khải ngẩng đầu lên nhìn điều hòa trung ương trên đầu: “Có lạnh đâu, tớ uống rượu rồi, còn thấy hơi nóng ấy.”
Lục Kinh Yến nói: “Tôi thấy hơi lạnh, bị lạnh vì câu chuyện cười nhạt nhẽo của tôi.”
Trần Khải: “….”
Lục Kinh Yến uống sạch rượu trong ly, rồi cầm áo khoác ở bên cạnh lên: “Tôi phải đi đây.”
Trần Khải: “Sớm thế?”
“Ừ.” Lục Kinh Yến mặc áo khoác vào, “Không muốn uống rượu với người ngay cả truyện cười nhạt nhẽo cũng không nghe hiểu.”
Trần Khải: “...”
Lục Kinh Yến: “Khiến đầu óc của mình có vấn đề.”
Trần Khải: “….”
Lục Kinh Yến đi khoảng tầm mười lăm phút, thì người mà Trần Khải hẹn tới nơi.
Chờ đợi quả thực hơi nhàm chán, Trần Khải hẹn người mở một ván vương giả vinh diệu, khi thấy Thịnh Tiện được nhân viên phục vụ dẫn tới, hắn vội buông điện thoại tới, mặc cho tài khoản treo máy ở bên suối nước.
Vẫn nói đến chuyện người bạn trên mạng kia của Trần Khải.
Trò chuyện khoảng tầm hơn một tiếng, sắp nói xong rồi.
Trần Khải mới ngớ ra: “Oa, vừa rồi bé Yến có mặt, em quên mất không nói cho cậu ấy, người em hẹn là anh rồi.”
Ngón tay đang bấm điện thoại của Thịnh Tiện dừng lại một lát.
Trần Khải: “Em phải nói cho cậu ấy biết, chắc cậu ấy chưa đi xa đâu.”
Thịnh Tiện không nói gì, chậm rãi gõ chữ, sau đó buông điện thoại xuống, ngước mắt lên nói: “Cậu rất thân với cô ấy?”
“Đương nhiên rồi, chuyện này còn phải hỏi sao.” Bộ dáng tự tin của Trần Khải chỉ thiếu điều thề độc ngay tại trận: “Bạn tốt nhất của Lục Kinh Yến tuyệt đối chính là Trần Khải em!”
Thịnh Tiện suy nghĩ giây lát, hỏi: “Hồi cô ấy đi học liệu có xảy ra chuyện gì không?”
Trần Khải: “Tại sao anh lại hỏi vậy ạ?”
“Chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Giọng điệu của Thịnh Tiện rất tùy ý: “Nghe bạn học trước kia của cô ấy nói.”
“Làm sao anh lại quen bạn học của bé Yến ạ?”
Thịnh Tiện bị Trần Khải hỏi có hơi mất kiên nhẫn, anh im lặng ba giây, nhẫn nhịn lắm mới nói: “Chính là người hôm qua đánh nhau với cô ấy.”
Trần Khải hoang mang: “Thì ra bọn họ là bạn học à, thế nhưng chuyện xảy ra lúc bé Yến đi học, em không rõ lắm, từ lúc còn rất nhỏ em đã bị quẳng ra nước ngoài rồi, lúc về thì thi thẳng lên đại học, những chuyện của bé Yến sau đại học thì em rõ hơn, đều rất bình thường mà, chẳng khác gì so với hiện giờ.”
Trần Khải ngừng một lát rồi hỏi: “Sao vậy ạ? Là người bạn học tối qua đã nói gì với anh sao? Hồi bé Yến đi học xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
“...”
Thấy vẻ mặt truy hỏi của Trần Khải, Thịnh Tiện xách áo khoác lên, định ra về.
Chỉ có thế, mà cũng coi là bạn tốt nhất của cô sao?
“Anh, anh đừng đi, có lời thì nói rõ đã, rốt cuộc là chuyện gì vậy, nói đi mà.”
Thịnh Tiện bị Trần Khải ồn ào có hơi phiền, anh chậm rãi nhìn hắn một cái: “Chẳng phải cậu rất thân với cô ấy sao?”