*Tươi ngon (生鲜) đồng âm với (盛羡) Thịnh Tiện
Đồng ý với anh, qua đêm nay, ngày mai cũng phải thích anh, được không?
_______[Ngày mai cũng thích anh]
*
Gần 7h tối, căn phòng chưa bật đèn ánh sáng bên trong mờ tối.
Chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường không ngừng nhấp nháy rung lên.
Điện thoại kêu vang một lúc lâu, cuối cùng Lục Kinh Yến say giấc trên giường cũng có phản ứng, cô vươn tay sờ soạng lấy điện thoại, nhìn số liên lạc hiển thị trên màn hình, cô cúp thẳng tay.
Rất nhanh, điện thoại tiếp tục vang lên, lần này cô chẳng buồn nhìn, cứ thế bấm nút tắt máy.
Căn phòng trở về yên tĩnh, Lục Kinh Yến thỏa mãn vươn vai, tiếp tục ngon giấc.
Vẫn chưa đi vào cơn mơ, cửa phòng ngủ bị người ta gõ vang lên, chị Trần làm việc ở nhà họ Lục đã nhiều năm đẩy cửa phòng ra “Cô Lục, một cậu có tên là Trần Khải gọi điện tới nhà, nhắc nhở cô đừng quên cuộc hẹn tối nay.”
Lục Kinh Yến lầu bầu “Ừ” một tiếng, mắt cũng chẳng thèm mở một cái.
Nửa tiếng sau, chị Trần lại chạy lên gọi một lần nữa, vẫn là vì cậu mang họ Trần kia.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy bốn năm lần, mãi đến 9h30 tối, Lục Kinh Yến mới lười nhác ngồi dậy.
Cuộc hẹn lúc 9h tối, Lục Kinh Yến cứng rắn trì hoãn mãi tới tận 10h mới tới nơi.
Quán bar lúc nửa đềm có tiếng người ồn ào huyên náo, Lục Kinh Yến nhàn nhã đẩy cửa ra, đập vào mặt là tiếng nhạc DJ đinh tai nhức óc và ánh sáng đèn neon đủ màu.
Sân khấu khiêu vũ trước mắt là một đám nam nữ ăn diện trang điểm rực rỡ nhảy nhót điên cuồng.
Đứng dưới những thứ này, hiển nhiên Lục Kinh Yến trông mộc mạc hơn hẳn, mái tóc đơn giản, trên cổ và cổ tay cũng sạch sẽ, không có bất cứ đồ trang sức nào.
Cho dù là như vậy, cô vẫn rất thu hút sự chú ý của người khác.
dáng cao, thân hình hoàn hảo, quan trọng nhất là gương mặt vô cùng tinh tế.
Tồn tại trời sinh thu hút ánh đèn.
Cô theo thói quen làm ngơ ánh mắt của mọi người đổ dồn tới, quen đường quen lối đi tới khu ghế sang chảnh.
Cô vẫn chưa kịp đi tới, đám người Trần Khải đã phát hiện ra cô.
“Chị Yến chỗ này nè.”
“Yến Yến.”
Lục Kinh Yến đi tới trong tiếng chào hỏi của mọi người, ngồi xuống bên cạnh Tống Nhàn.
Tối qua cô thức cả đêm, đến giờ vẫn chưa ngủ đủ, đối diện với câu “Bé yêu” nhiệt tình tràn ngập của Tống Nhàn, cô đáp lại bằng một cái ngáp thật to.
Tống Nhàn: “….”
Tống Nhàn yên lặng ba giây, rót một ly rượu đẩy tới trước mặt Lục Kinh Yến: “Bà cô ơi, cuối cùng cậu cũng tới rồi, không đến á, đám Trần Khải kia sẽ xông tới nhà tẩn cậu một trận đấy.”
Lục Kinh Yến vuốt ve điếu thuốc nhỏ xinh dành cho nữ châm lửa lên, chậm rãi rít một hơi, liếc xéo tên Trần Khải đang trò chuyện hăng say ngút trời bên cạnh, dùng bàn tay đang kẹp điếu thuốc bưng ly rượu lên cười như không uống một hớp.
Lục Kinh Yến chẳng dám nói ngày nào cũng ngâm người trong những cuộc vui thế này, nhưng một tuần ít nhất có đến năm ngày sẽ gặp phải trường hợp như vậy.
Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh quen thuộc này đã chẳng hiếm lạ gì, giống hệt như ở trong phòng ngủ nhà mình vậy, uống đôi ba chén rượu với Tống Nhàn, tâm tình chuyện chị em phụ nữ như nơi đây là chốn không người.
Trò chuyện khoảng chứng hơn 20 phút, Lục Kinh Yến đi ra toilet một chuyến, lúc quay lại chẳng rõ Tống Hiền chạy đi chỗ nào rồi, cô vẫn ngồi xuống vị trí cũ, đến lúc cô tìm kiếm bật lửa trên chiếc bàn tràn ngập chai rượu và ly thủy tinh, bỗng quét tới người đàn ông ở phía đối diện.
Nơi ấy không chỉ có một mình anh.
Là một hàng người.
Chỉ liếc mắt cô đã chú ý tới anh.
Nguyên nhân rất đơn giản, người đàn ông đó đủ đẹp.
Chẳng hề cường điệu chút nào, cô tự nhận là rất có kiến thức về nhan sắc trên thế giới này, nhưng vẫn bị người đàn ông kia làm cho choáng ngợp.
Tuy anh đang ngồi đó, nhưng Lục Kinh Yến vẫn có thể đoán ra được chiều cao của anh vượt xa 1m88.
Đồ vest đen, áo sơ mi trắng, cà vạt táy áo hơi nới lỏng ra, cổ chân giữa ống quần và giày da trắng ngần gợi cảm.
Lục Kinh Yến dùng ánh mắt thẩm mĩ khắc nghiệt nhất đánh giá người đàn ông trước mắt này mấy lần, cuối cùng không thể nhịn được khẽ huýt một tiếng không có âm thanh.
Hoàn hảo.
Quá mức hoàn hảo.
Hoàn hảo đến độ không tìm thấy một chút khuyết điểm nào.
Nhất là khí chất trên người đàn ông đó, đủ cặn bã.
Cặn bã kiểu biết rõ không kiểm soát nổi, nhưng lại khiến phụ nữ cam tâm tình nguyện hăng hái quên mình vồ vập lấy.
Tống Nhàn ngồi xuống hỏi: “Nhìn gì thế?”
Lục Kinh Yến lại vòng qua gương mặt nho nhã của người đàn ông kia một lượt, mới chậm rì rì “à” một tiếng, nhìn sang Tống Nhàn hỏi: “Anh ta là ai?”
Tống Nhàn đơ một giây: “Hả?”
Lục Kinh Yến: “Người đàn ông thứ ba từ trái sang.”
Tống Nhàn nhìn sang, “Anh ấy hả, là anh họ của Trần Khải.”
Lục Kinh Yến dùng giọng mũi “À” một tiếng, đang định nói chuyện, Tống Nhàn bị Trần Khải gọi đi mất.
Không biết hai người Tống Nhàn và Trần Khải nói cái gì, mãi mà Tống Nhàn vẫn chưa quay lại, Lục Kinh Yến thưởng thức gương mặt đẳng cấp cặn bã của người đàn ông kia một lúc, rồi móc điện thoại ra.
Vị trí cô ngồi không tốt lắm, đúng lúc không có tin hiệu.
Lục Kinh Yến nhìn thấy mấy tin nhắn gửi tới chưa được, sợ làm lỡ việc quan trọng, cô ngẩng đầu nhìn phía đối diện một cái.
Hàng người kia đang nói cười, chỉ duy nhất anh chàng cặn bã kia đang cúi đầu xem điện thoại.
hình như đang lên mạng.
Tốc độ mạng internet xem chừng cũng không tệ.
Lục Kinh Yến giơ tay, gõ lên chai rượu trước mặt anh: “Xin lỗi, làm phiền một chút.”
Mãi hai giây sau, chàng cặn bã kia mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt rất lạnh, nhưng cũng rất đẹp.
Lục Kinh Yến si mê nhìn hai giây: “Cái đó, điện thoại của tôi không có mạng, xin hỏi wifi di động của anh là gì vậy?”
Chàng cặn bã kia nhìn vào đôi mắt Lục Kinh Yến hai giây, “Sinh nhật em.”
Âm thanh của anh rất thờ ơ, rất rõ ràng.
Trong quán ba hỗn loạn này, khiến nó trở nên rất rung động.
Anh nói xong, chẳng buồn để ý đến cô nữa, cúi đầu tiếp tục nhìn điện thoại.
Sinh nhật em.
Lục Kinh Yến cau mày, làm sao anh biết được sinh nhật cô nhỉ?
Chẳng lẽ chàng trai đẳng cấp cặn bã này…..
Mạch cảm xúc trong đầu Lục Kinh Yến chưa thông, điện thoại đã vang lên.
động tác đang nhập mấy con số sinh nhật của mình vào ô mật khẩu dừng lại, cô ấn nút nghe.
Là điện thoại của chú cô Lục Hồng Trình, có chút việc gấp, cô phải rút thôi.
Cúp điện thoại, cô thu dọn đồ của mình, đứng dậy nhìn xung quang quán bar một vòng, cô không tìm thấy Tống Nhàn, đi tới trước mặt Trần Khải, dặn dò hắn ta mấy câu, sau đó vội vã đi mất.
Đi được hai bước, cô quay ngược trở lại: “Trần Khải, anh họ cậu tên là gì?”
“Hả?” Trần Khải bị hỏi ngẩn cả người.
Lục Kinh Yến không vui cau mày lại, không kiên nhẫn lặp lại một lần: “Anh họ cậu tên là gì?”
“À, anh họ tớ, tên là Thịnh Tiện.” Trần Khải nói: “Thịnh trong thịnh thế, Tiện trong hâm mộ.”
Điện thoại của Lục Kinh Yến lại vang lên.
Là điện thoại của chú đang thúc giục cô.
Cô không nói thêm gì nữa, lúc này thực sự phải về.
Vì uống rượu nên Lục Kinh Yến gọi lái xe thuê.
Ngồi lên ghế sau, cô gõ tên của chàng cặn bã lên máy tính một lần nữa: Thịnh Tiện.
Thịnh Tiện. Thịnh Tiện.
Lục Kinh Yên lẩm nhẩm cái tên này mấy tiếng, bỗng cười rộ lên: “Thịnh Tiện, tươi ngon, đúng là để đưa vào miệng.”