05
Người đàn ông vẫn cứ đứng yên ở đó.
Ông ta không có nói mấy lời kích động gì, cũng không giống người đàn bà lúc trước, lấy hai chữ “em trai” với ý đồ dùng tình thân lừa Quý Thâm.
Ông ta chỉ là, càng thêm lạnh lùng lặp lại yêu cầu của mình.
“Đổi thận cho em của con.”
Quý Thâm nóng nảy lục lọi góc áo, rốt cuộc vẫn rút điếu thuốc ra.
Cậu ấy muốn châm một điếu, giảm bớt thần kinh căng cứng của hiện tại.
Chỉ là còn chưa kịp đốt lửa bị đánh rơi xuống đất.
Người đàn ông nhìn cậu ấy, mặt mày vẫn không lộ biểu cảm như cũ.
Dần dần tôi cảm thấy kỳ lạ, cậu ấy thiếu hụt tình cảm hả?
Thân hình Quý Thâm không kém cha của cậu ấy bao nhiêu, hai người đứng cùng một chỗ có cảm giác áp bách rất mạnh.
Tôi sợ hai người đánh nhau, nhưng may là bọn họ chỉ lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu.
Sau đó Quý Thâm cúi người, nhặt điếu thuốc bị rơi xuống đất, châm lại.
Khói thuốc nhanh chóng tràn ngập, cha của cậu ấy ho nhẹ một tiếng.
Tôi mới phát hiện, dáng vẻ cau mày và khóe miệng cong xuống của ông ta quả thực chính là phiên bản nhu hòa của Quý Thâm.
“Mẹ con chắc chắn không muốn con hút thuốc.”
“Chắc chắn bà ấy cũng không muốn ông tới đây lấy thận của tôi.”
Lần này, đối phương không nói gì nữa.
Quý Thâm nhả ra một vòng khói, giọng điệu tự giễu.
“Ông có thể nói cho tôi biết không, rốt cuộc mấy năm qua ông có từng yêu mẹ tôi?”
Cậu ấy vươn tay, chạm vào sợi dây chuyền bạc mỏng nhỏ trên cổ tay cha mình.
Đó là chiếc vòng tay nữ, tinh xảo khéo léo nhưng đơn giản. Không có đồ trang trí dư thừa, chỉ là một sợi xích mà thôi.
“Tôi muốn nghe sự thật.” Quý Thâm nói. “Đừng lấy tình cảm thiếu thốn làm cái cớ.”
Lâu thật lâu, mới nghe được một câu, ba không biết.
Bọn họ còn muốn nói gì đó, lại bởi vì tôi không cẩn thận giẫm lên nhánh cây phát ra tiếng vang mà ngắt ngang.
Cha của Quý Thâm phát hiện ra tôi, khác với vẻ đường hoàng của Quý Thâm, nhìn chú Quý có vẻ tao nhã. Khóe miệng ông ta còn treo nụ cười, như đã trải qua vô số lần huấn luyện mới có thể tạo ra nụ cười hoàn mỹ như vậy. Đẹp thì đẹp đấy, nhưng giả dối quá, dù thân thiết nhưng lại xa cách rất nhiều.
“Cháu là bạn học của Quý Thâm hả? Chú là ba của nó.”
Tôi lễ phép gọi một tiếng chú Quý, không biết là chú cao hứng hay là thế nào, thế mà lại híp mắt.
“Quý Thâm không có bạn bè gì, cảm ơn cháu đã đồng ý ở cạnh nó.”
Ông ta quá lịch sự, khiến tôi không biết phải làm thế nào. Cũng may, chú Quý cũng không nói gì nữa, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Quý Thâm hỏi tôi: “Cậu tới làm gì?”
Tôi nói cho cậu ấy biết, vụ kiện rất thuận lợi, Phùng Thiên Thành nhận được trừng phạt thích đáng.
Cậu ấy cũng rất vui, cười vài tiếng, sau đó vươn tay tới xoa tóc của tôi.
Điếu thuốc còn chưa hút hết, tôi nói: “Quý Thâm, cho tôi hút một hơi.”
Cậu ấy phun khói thuốc lên mặt tôi, mùi khói nồng nặc làm cổ họng tôi nghẹn lại.
Giọng Quý Thâm có cảm giác khàn khàn giữa thanh niên và thiếu niên, trầm thấp, lại đầy hấp dẫn.
“Cậu còn nhỏ, hút thuốc làm gì.”
“Tôi nghe thấy cả rồi.”
Tôi đá hòn đá dưới đất, chờ Quý Thâm trả lời.
Cậu ấy vẫn thế, vẫn là dáng vẻ chẳng để tâm việc gì.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ ngoan ngoãn để mặc bọn họ cắt thận à?”
“Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào?”
“Sắp nghỉ đông rồi, tôi muốn ra ngoài đi chơi.”
Quý Thâm đột nhiên nhảy dựng lên: “Đi, dẫn cậu đi xem bảo bối của tôi!”
Đó là một chiếc mô tô, được Quý Thâm lau bóng loáng, có thể thấy cậu ấy rất yêu thích chiếc xe máy này.
“Chờ nghỉ rồi, tôi sẽ cưỡi nó đi dạo xung quanh.”
Cậu ấy mời tôi: “Muốn đi cùng không?”
Tôi không vội trả lời cậu ấy, lúc đó bà nội vừa mới xuất viện, tôi phải chăm sóc bà.
Sống cùng nhau mười bảy năm, bà nội đã sớm nhìn thấu tôi. Bà nội biết tôi có tâm sự, bà cũng không vạch trần. Chỉ là mỗi buổi tối đều chăm chú xem “Xông Quan Đông”, nói cái gì mà người trẻ tuổi nên xem thử cho biết.
Tôi không biết mở miệng thế nào, bà nội lại vỗ vỗ tay tôi.
“Bà nội biết, trong khoảng thời gian này con chịu rất nhiều ấm ức. Bà nội vô dụng, già rồi không giúp được gì. Hiện tại không ai làm khó con, con muốn làm gì thì đi đi. Do do dự dự, ba mươi năm sau sẽ hối hận đấy con ạ.”
Tôi thuê hộ lý, lương một tháng một ngàn hai. Hộ lý cam đoan sẽ chăm sóc bà nội thật tốt, vì vậy kỳ nghỉ đông tôi ngồi yên sau của Quý Thâm, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Điểm dừng chân đầu tiên là bệnh viện.
Trong cái thành phố nhỏ kia, bệnh viện lớn nhất hình như còn không lớn bằng khu nội trú ở nơi này.
Em trai Quý Thâm ở trong phòng bệnh đặc biệt một mình, nhỏ bé yên tĩnh nằm đó. Người cắm đầy ống dẫn, đâu vào đấy truyền các loại thuốc duy trì sinh mệnh vào cơ thể, ngực phập phồng yếu ớt của cậu bé tượng trưng cho sinh mệnh này đang dần dần trôi về phía tử vong.
Quý Thâm nói, cậu bé tên là Quý Lâm.
Chúng tôi ở bên ngoài cửa sổ nhìn cậu bé một buổi chiều, cuối cùng thật sự không đứng nổi nữa mới ngồi xuống hành lang bệnh viện, dựa lưng vào tường.
Bác sĩ nói với chúng tôi, đến nước này rồi, thay thận đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cho dù có đổi toàn bộ cơ quan cũng không cách nào duy trì trao đổi chất bình thường được, huống chi, phản ứng bài xích có thể đòi nửa cái mạng.
Nói cái gì mà đổi cơ quan, chẳng qua là an ủi người nhà mà thôi.
Tôi nhớ tới mẹ cả của Quý Thâm, bà ấy thật sự cam lòng để Quý Thâm hy sinh bản thân, đi cứu Quý Lâm đã không sống nổi nữa hay sao?
Chú Quý bảo cậu ấy trở về một cách bình tĩnh như vậy, có phải trong lòng ông ta hiểu vợ mình hay không.
Người đàn bà đáng thương, cố chấp, bệnh hoạn kia, xưa nay không nỡ đánh cược Quý Thâm với một tia hy vọng nhỏ bé.
Bà ta sắp mất đi một đứa con trai, không thể mất thêm một đứa khác, dù cho bà ta có ghét đi nữa.
Quý Thâm mua một con gấu bông nhỏ đặt bên giường Quý Lâm, đứa bé tỉnh lại. Cậu nhóc trừng mắt nhìn anh trai, Quý Thâm ra dấu “suỵt”.
“Dưỡng bệnh cho tốt, chờ em khỏe lại, anh dẫn em đi thả diều.”
Tôi nghe thấy một tiếng “dạ” nho nhỏ.
Cậu bé chắc hẳn vui lắm, tưởng tưởng mùa xuân sắp đến, mình sẽ được chạy nhảy trên nền cỏ xanh.
Mỗi người đều có sự dịu dàng của riêng mình.
Bây giờ Quý Thâm cong cong đôi mắt, có phải cũng rất khổ sở hay không?
Cái gọi là nhẫn tâm, chẳng qua chỉ là vũ khí bảo vệ mình mà thôi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Quý Thâm dẫn tôi đi ngắm tòa nhà cao nhất ở nơi đây, nó là kiến trúc mang tính biểu tượng.
Màn đêm đen kịt, mà thành phố này, đèn đuốc sáng trưng.
“Nhà tôi làm vật liệu xây dựng, từ lúc bắt đầu xây móng đến lúc trang hoàng, tất cả vật liệu được nhà tôi thầu hết.”
Cậu ấy làm một động tác khoa trương, ý là một lưới tóm hết.
“Thời đại này, tấc đất tấc vàng.’
Tôi nhìn đôi mắt của cậu ấy, trong đó có dã tâm, có hoài bão, cũng có hăng hái chỉ thuộc về thiếu niên.
"Sau này tôi cũng sẽ rất giàu có phải không?”
“Phải!”
Cậu ấy gật đầu, tin chắc rằng chúng tôi sẽ mở ra một kỷ nguyên hoàn toàn mới.
Điều này cũng đúng, sự phát triển nhanh chóng của ngành công nghiệp vật liệu xây dựng chính xác là do bất động sản đang mở ra một kỷ nguyên vàng chưa từng có. Giá phòng mỗi ngày một thay đổi, tất cả những người ngửi thấy được thị hiếu đều mua đất xây nhà. Cho nên, lợi nhuận về nhà Quý Thâm tăng gấp mấy lần so với những năm trước.
Bọn họ vốn giao tiếp với vật liệu xây dựng, đối với việc xây dựng bất động sản tự nhiên càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Đây là một miếng thịt mỡ, ai nấy đều chờ để được chia một chén canh.
Quý Thâm đương nhiên biết thế, cậu ấy từ trước tới nay không để tâm nhiều vào sách giáo khoa, cậu ấy là một thương nhân trời sinh.
Đương nhiên đó là chuyện của sau này, hiện tại chúng tôi chỉ là đứa nhóc loi choi, mơ mộng làm giàu, uống một chai lại một chai bia.
Chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra bất thường theo như lẽ thường, khi tôi được đưa lên xe cứu thương thì thấy máu đầy đất.
Tôi mơ màng gọi tên Quý Thâm, không ai đáp lại.
Chỉ có ánh đèn chói mắt của phòng cấp cứu, và mùi nước khử trùng khiến người ta buồn nôn.
Đến khi tôi hồi phục, là chú Quý đưa tôi về nhà.
Từ đó về sau, từ biệt bảy năm, chưa từng mơ thấy.
Tôi bỏ học.
Tôi bị mất hai ngón tay và mắt phải trong vụ tai nạn.
Giống như tất cả những người trẻ tuổi theo đuổi ước mơ, tôi vác hành lý lên thành phố lớn.
May mắn hơn họ là tôi có năm mươi ngàn tệ tiền bồi thường nhân đạo của chú Quý, với ba mươi ngàn tệ tiền thắng kiện.
Tôi để lại hai mươi ngàn tệ cho bà nội, còn mình thì giữ sáu mươi ngàn tệ.
Bắt đầu từ trung tâm thương mại dưới đất, tôi làm một nhân viên bán hàng ở cửa hàng quần áo. Dùng thời gian một năm học tập kỹ thuật tiếp thị, tìm và hiểu rõ lai lịch các nguồn cung cấp ưu tú, cũng tích góp từng nhóm từng nhóm khách quen.
Ông chủ rất mừng vì sự chăm chỉ của tôi, bày tỏ làm thêm một năm nữa sẽ thăng chức cho tôi làm quản lý cửa hàng.
Nhưng sự thật thì tất cả chúng ta đều rõ, làm công là một con đường không có lối thoát. Người trẻ tuổi chưa đầy hai mươi, có mấy ai dám lấy toàn bộ tài sản đi liều mạng đây?
Tôi dám đấy.
Tôi vay ngân hàng hai trăm ngàn tệ, cộng thêm tất cả tiền tiết kiệm của mình rồi mở cửa hàng quần áo của riêng mình dưới lòng đất của một trung tâm thương mại khác.
Năm sau, tôi mở một cửa hàng khác ở tầng hai.
Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, mua sắm qua mạng cũng dần dần phát triển.
Tôi nắm lấy đầu gió, thành lập cửa hàng trực tuyến của mình. Phát trực tiếp nguồn hàng, tiết kiệm tiền thuê nhà. Trong thời gian ngắn, số dư thẻ ngân hàng đã tăng lên mấy lần.
Không cho tiền nằm yên, tôi lại đầu tư vào thẩm mỹ viện.
Tôi bận rộn đến mức không phân thân nổi, mà bà nội lại qua đời vào năm này.
Bận rộn cộng thêm buồn phiền, tôi như muốn ngã quỵ. Chính vào lúc này, Hà Lạc xuất hiện.
Hắn là một người rất chu đáo, biết cách chăm chút cảm xúc của tôi, giúp tôi xử lý công việc của công ty.
Cũng sẽ thỉnh thoảng tạo vài bất ngờ lãng mạn, một bó hoa, hoặc một ít đồ chơi nhỏ độc đáo.
Tôi đã từng vô số lần tưởng tượng cảnh gặp lại Quý Thâm, sau khi gặp hắn thì số lần tưởng tượng ngày càng ít đi.
Con người luôn phải học cách buông bỏ để nhìn về phía trước.
Tôi ở bên Hà Lạc ba năm, là thời điểm hoàn toàn tiếp nhận hắn.
Công ty ngày càng lớn mạnh, tôi cũng cần người quản lý cùng tôi.
Song, Hà Lạc kết hôn và cô dâu không phải là tôi.
Trước cửa khách sạn năm sao có ảnh chụp chung của cô dâu chú rể.
Trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.
Cầm tiền của tôi đi nuôi gái, anh có học chữ chế.t viết như thế nào không?