Cũng không phải cuộc hội ngộ nào cũng sẽ mỹ hảo như chuyện trong tiểu thuyết vậy.
Lại một lần nữa nhìn thấy Tả Niệm, Thang Tư Niên chỉ cho rằng đó là do ở dưới ánh sáng rực rỡ của trung tâm thương mại nên tạo thành ảo giác. Thậm chí khi cô nhìn đến một mái tóc dài màu xám hơi cuộn cùng gương mặt gò má gầy gò hốc hác đang ngống trông cô, trong lúc đó hoảng hốt còn tưởng rằng là u linh* thời niên thiếu đến tìm cô.
(*U linh: ma, vong hồn)
Hầu như là theo bản năng mà, Thang Tư Niên một cái tàn nhẫn mà đem Tả Niệm tay bỏ qua, tiếp theo lùi về sau một bước, không nói một lời nhìn nàng, để lúng túng lấp kín giữa các cô không khí.
Tả Niệm đầu ngón tay khẽ run, thăm dò tính hô nàng một câu, "Thang Tư Niên?"
Thang Tư Niên lại không phải người mù, cũng không có cách nào mở mắt nhìn người kia nói mình không quen biết. Cô không thể làm gì khác hơn là khôi phục hình ảnh trầm mặc ít nói của mình, cùng Tả Niệm nói một câu không liên quan đến đau khổ này.
Đối với bôi chút sắc thái bi thương thời niên thiếu lên mặt Thang Tư Niên tận lực biểu hiện không đau khổ không vui, không có chút rung động nào.
Cô nhìn về phía Tả Niệm ánh mắt trông hư nhược.
Vì lẽ đó Thang Tư Niên hầu như chưa từng chú ý tới, thời gian đem mọi kinh diễm trên gương mặt thời niên thiếu của đối phương điêu khắc thành dáng dấp gì. Giờ khắc này trong suy nghĩ của cô Tả Niệm chính là một người có chút quen thuộc lại xa lạ.
Ngược lại là Khương Vọng Thư đứng bên cạnh cô, tỉ mỉ mà đemTả Niệm trước mắt đánh giá một phen.
Vóc dáng Tả Niệm cũng không cao lắm, nhưng bởi vì vóc người quá mức tinh tế, xem ra liền có vẻ vô cùng cao gầy. Hơn nữa tóc dài màu khói lạnh như băng, làm gương mặt nguyên bản vốn dĩ lạnh nhạt của cô bây giờ nhìn thấy càng cao lãnh hơn.
Khương Vọng Thư từng ở trên ti vi xem thấy người này nhiều lần, cho tới hôm nay nhìn thấy người thật lại phát hiện so với trong màn ảnh càng xinh đẹp hơn.
Đối với bây giờ cảm nhận của Khương Vọng Thư với Tả Niệm cũng không vui hay ghét rõ ràng. Nhưng ánh mắt Tả Niệm nhìn về phía Thang Tư Niên, nhưng mơ hồ có chút làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Cho dù che giấu như thế nào đi nữa, chờ mong cùng tình yêu đều rõ ràng như vậy. Hiển nhiên đối với Tả Niệm mà nói trong lòng người đó Thang Tư Niên là một người rất trọng yếu.
Bất kể là yêu, hay là tâm tình khác.
Thế nhưng phần tình yêu này đã từng quá mức nóng rực, thậm chí một lần tổn thương Thang Tư Niên. Bởi vậy, này cũng không phải một hồi hội ngộ đáng để mong chờ.
Thang Tư Niên không có cho Tả Niệm hơn một ánh mắt nào, cô nắmtay Khương Vọng Thư, vừa lễ phép vừa lạ cùng đối phương nói rằng: "Tôi còn có việc, đi trước."
Tả Niệm hoàn toàn lơ là Khương Vọng Thư một bên, ngay lúc Thang Tư Niên xoay người liền vội vàng kéo tay cô lại đây, ngửa đầu nhìn cô tràn đầy ước ao hỏi: "Số để liên lạc câu bây giờ là bao nhiêu?"
Thang Tư Niên cau mày, chỉ lẳng lặng mà nhìn người kia, không có trả lời.
Nhiệt tình trong mắt Tả Niệm cũng không có biến mất, trái lại còn hỏi liên tiếp, "Điện thoại? WeChat?Weibo? Cái gì cũng được, chỉ cần có thể liên lạc với cậu đều được."
Thang Tư Niên có chút không có tình người đem tay áo của chính mình từ trong tay người kia lôi ra ngoài, vô cùng lạnh lùng nói rằng: "Không cần như thế."
"Tôi thật sự phải đi rồi."
Người đến người đi trong trung tâm thương mại, lúc này đã có người nhận ra Tả Niệm đã tháo khẩu trang xuống, ở nơi cách ba mét có người đang ngóng nhìn thậm chí có người cầm điện thoại di động lên bắt đầu chụp ảnh.
Một ít người trẻ tuổi rục rà rục rịch quay chung quanh ở ba người các cô, lấy điện thoại di động quay video, một mặt hưng phấn thảo luận này đến tột cùng có phải là Tả Niệm không.
Nhóm người từ từ tụ tập, Khương Vọng Thư chú ý tới tầm mắt người qua đường nên trực tiếp nắm tay Thang Tư Niên kéo cô đi, "Đi thôi."
Tả Niệm lúc này mới lại một lần đem sự chú ý đặt ở trên người Khương Vọng Thư.
Cô nhìn bóng người hai người rời đi có chút ngẩn ra.
Vừa vặn quản lý Tả Niệm lúc này vừa vặn vội vã chạy tới, cô kéo lại Tả Niệm, thấp giọng chất vấn: "Con đây là muốn đi chỗ nào? Làm sao còn tháo khẩu trang ra."
Quản lý một bên nhắc một bên để Tả Niệm đeo khẩu trang lại.
Lúc này Khương Vọng Thư đã lôi kéo Thang Tư Niên rời đi, Tả Niệm đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của bọn họ, nhìn một hồi lâu mới một mặt lạnh lùng nói rằng: "Con không có chuyện gì."
Nàng lại một lần khôi phục cái vẻ mặt không hề lay động kia, tựa hồ người khi nảy kích động trước mặt Thang Tư Niên không phải là cô vậy.
Chờ những fans của Tả Niệm đứng chung quanh đó xác nhận được đây thật sự là Tả Niệm thì liền tiến tới vây quanh. Không có một hồi, Tả Niệm tùy tiện xuất hiện ở trung tâm thương mại liền bị fans âm nhạc của mình vây nhốt, cũng không có cơ hội nữa hướng phía trước bước một bước lại một bước, đi tóm lấy người mình muốn kia.
Ban đêm gió lạnh lạnh rung, đem gương mặt uể oải cùng mệt mỏi quét ở trên mặt mỗi người đi đường.
Từ sau k hi đi ra khỏi trung tâm thương mại Khương Vọng Thư vẫn nắm tay Thang Tư Niên dán chặt vào nhau cùng chống lại này gió lạnh này.
Khương Vọng Thư đưa mắt nhìn Thang Tư Niên, nhẹ nhàng hỏi: "Tư Niên, có lạnh hay không?"
Thang Tư Niên lắc đầu một cái, nặn nặn tay Khương Vọng Thư rồi thân thiết nói rằng: "Em không lạnh, chị thì sao? Nếu không chúng ta liền đừng đi nữa, lái xe về nhà nha?"
Khương Vọng Thư dừng bước, đứng trước mặt cô ngửa đầu nhìn cô, "Hiện tại mới hơn tám giờ, không đi dạo nữa mà trực tiếp về nhà sao?"
"Không phải nói ngày hôm nay mua quần áo cho em sao? Một cái cũng chưa mua liền muốn về nhà?"
Thang Tư Niên có chút do dự, "Em..."
Khương Vọng Thư thở ra một cái nhiệt khí, khẽ thở dài: "Em...sau khi gặp Tả Niệm có phải trong lòng có chút không thoải mái?"
Thang Tư Niên trả lời: "Không có."
Khương Vọng Thư hỏi ngược lại: "Không có?"
Nàng mới không tin câu trả lời này, rõ ràng lúc nảy Thang Tư Niên nhìn thấy đối phương lại lộ ra lãnh mạc hiếm thấy,
Tuy rằng trong ngày thường Thang Tư Niên xác thực là trầm mặc ít lời, thế nhưng trực tiếp từ chối một người tới gần như hiện tại, thì trong ấn tượng của Khương Vọng Thư vẫn là lần thứ nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, Tả Niệm vẫn là mang đến ánh hưởng to lớn với Thang Tư Niên.
Khương Vọng Thư thở dài, đưa tay tóm chặt cổ áo nhung của Thang Tư Niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ cho cô, "Em cũng không nên nói gạt chị nha, không thì chị sẽ tức giận."
Thang Tư Niên nghe vậy, mím môi suy nghĩ một chút, chần chờ nói: "Vậy... Có chút."
"Được rồi, em xác thực là trong lòng không thoải mái."
Thang Tư Niên đưa tay, đem Khương Vọng Thư ôm vào lòng.
Dưới ánh đèn lãng mạn lạnh lẽo đầu đường, cô rút lấy đến từ trong ngực nàng sưởi ấm, chậm rãi nhớ lại chuyện lúc nảy thì từ nơi sâu xa trong đáy lòng kéo lên lên một cơn lửa giận cùng làm người nghẹt thở khó chịu.
Cô ôm Khương Vọng Thư, ở bên tai nàng trầm thấp nói rằng: "Em cảm thấy rất khó chịu, còn có đột nhiên có chút buồn nôn."
Loại buồn nôn kia, thậm chí làm cho cô có chút muốn làm ẩu.
Cũng chính là lúc này, Thang Tư Niên mới ý thức được nguyên lai chuyện Tả Niệm, xa xa như chưa từng có đi. Lại mang đến ảnh hưởng so với nàng nghĩ còn sâu hơn.
Khương Vọng Thư đau lòng ôm chặt cô, "Vậy chị ôm em một cái, có phải tốt hơn rất nhiều hay không?"
"Ừm." Thang Tư Niên cảm thụ cường độ nàng đang tích cực an ủi mình, dùng sức đến ôm lại nàng một hồi, cúi đầu dán vào chóp mũi của nàng làm nũng nói: "Nếu không đêm nay chúng ta liền không đi dạo phố mà về nhà trước thế nào?"
Khương Vọng Thư đối với cô trên căn bản là đáp ứng mọi yêu cầu, "Nếu tiểu khả ái của chị đều cảm thấy không vui,thì đương nhiên là về nhà trước điều chỉnh tâm tình tiểu khả ái rồi."
Thang Tư Niên cao hứng hôn hai gò má của nàng một cái, tự đáy lòng nói rằng: "Chị ơi, chị thật đúng là quá tốt rồi."
Khương Vọng Thư nhẹ rên một tiếng, "Vậy chị không tốt với em một chút liền sợ em bị tiểu yêu tinh câu đi mà."
Lời này nói, đã theo biến tướng nàng tự nhận mình là một tiểu yêu tinh không khác nhau gì cả.
Thang Tư Niên cong mặt mày, "Không có những tiểu yêu tinh khác, vẫn luôn là chị."
Khương Vọng Thư được cô hống đến rất đừng cao hứng, lập tức kéo tay cô đi về phía trước, thật vui vẻ nói: "Chúng ta đi, đi về nhà thôi."
Hai người rúc vào với nhau, đón gió lạnh lạnh lẽo trong ánh đèn đêm đông làm bạn cùng đi về nhà.
Tả Niệm bị các cô quăng ở sau gáy thì lại bỏ ra mười mấy phút xử lý tốt chuyện fans nhạc của mình rồi lúc này mới chạy ra khỏi trùng vây, bị chính quản lý mình bảo hộ ra khỏi trung tâm thương mại.
Hành động Tả Niệm tùy tiện chạy trong tâm thương mại, lại lỗ mãng lấy khẩu trang xuống gây nên bất mãn mãnh liệt cho quản lý.
Lái xe mang theo Tả Niệm trên đường về nhà, quản lý vẫn ở phía trước nghĩ linh tinh.
"Lúc trước để con duy trì trạng thái của cổ họng, không cho để con ăn đồ có tính kích thích, em nói thi xong muốn ăn lẩu tôi đáp ứng rồi. Nhưng con lỗ mãng như thế sau đó nếu bị người ta phát hiện, chụp mũ một mình con không chuyên nghiệp làm sao bây giờ?"
Từ sau khi Tả Niệm bắt đầu đỏ (nổi tiếng), tin đồn xấu về cô chưa từng đứt đoạn. Tỷ như bề ngoài cô quá mức lạnh nhạt, cá tính cùng ít lời, dẫn đến mấy người cắt câu lấy nghĩa nói cô cao ngạo, thậm chí còn nói cô không tôn trọng tiền bối, chơi hàng hiệu các loại.
Chính vì như thế, liên quan tới mỗi tiếng nói hành động của Tả Niệm, quản lý đều khống chế vô cùng nghiêm ngặt.
Quản lý này của Tả Niệm là cấp dưới cũ của mẹ cô, đối xử với cô vừa có từ ái trưởng bối cũng có nghiêm khắc của tiền bối.
Tả Niệm nghe cô nghĩ linh tinh một đống, chỉ ngồi ở chỗ ngồi phía sau trầm mặc không nói gì.
Quản lý không nghe thấy thanh âm của cô, lại lần nữa đem những câu hỏi khi nảy ném ra ngoài, "Vừa rồi con chạy sốt ruột như vậy, là nhìn thấy người quen à?"
Tả Niệm trầm ngâm, một hồi, mới trả lời đến: "Xem như vậy..."
"Di... Dì có thể giúp con tìm một người không?"
Quản lý có chút buồn bực, "Người nào? Con muốn tìm người nào?"
Tả Niệm trả lời: "Một người bạn, là người vừa nãy dì nhìn thấy. Nếu như dì nguyện ý giúp con tìm được cậu ấy, tất cả lịch trình con đều sẽ phối hợp với dì."
Này tựa hồ là một lời hứa hẹn vô cùng nặng làm quản lý vô cùng ngạc nhiên, nghĩ thầm người vừa rồi đến tột cùng là người nào, mới sẽ làm đứa nhỏ vẫn luôn lạnh nhạt mà để bụng như vậy.
Quản lý suy nghĩ một chút, hồi đáp: "Dì có thể giúp con tìm, nhưng con không được quên."
"Con sẽ không nuốt lời."
Nửa tháng sau, Tả Niệm lại một lần nữa tìm tới Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên vào lúc tan việc ở cửa bệnh viện bị Tả Niệm ngăn cản.
Buổi tối mùa đông đến rất nhanh, ở trong đêm tối lờ mờ Tả Niệm vẫn cứ mang khẩu trang đứng ở cửa ra vào gọi Thang Tư Niên lại.
"Này, Thang Tư Niên."
Thang Tư Niên quay đầu lại, hơi kinh ngạc mà nhìn người kia.
"Cô tại sao lại ở chỗ này?"
Tả Niệm chỉ là trừng trừng mà nhìn cô, dùng một loại ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với cô rằng: "Mình có thể nói chuyện với cậu không?"
......................
Tác giả có lời muốn nói:
Không, không thể, quên đi!!