Đại đa số thời điểm Thang Thuấn Hoa đều là lạc quan rộng rãi, là ánh mặt trời tích cực, là dáng vẻ một mặt cười híp mắt. Thế nhưng Khương Vọng Thư biết rõ, bạn tốt của mình hung lên quả thực chính là Ác Long rít gào.
Thấy cô nhất kích động, Khương Vọng Thư vội vã lôi kéo Thang Tư Niên, ra hiệu cho người yêu cùng ngậm miệng chờ Thang Thuấn Hoa bắn pháo phát ra hết.
Thang Thuấn Hoa thật sự cũng bị hai nhỏ không có lương tâm này tức chết rồi.
Nàng từ khi mình còn bé là làm sao một bình sữa bột một chén cơm đút Thang Tư Niên lớn, nói đến lúc đi học, chính mình là làm sao vì Khương Vọng Thư giúp bạn không tiếc cả mạng sống, móc tim móc phổi.
"Kết quả hai người liền hợp tác lừa gạt tôi, liền gạt tôi!" Thang Thuấn Hoa lớn tiếng lên án, nói tới có thể xem là là tình cảm dạt dào, than thở khóc lóc.
Thang Tư Niên siêu cấp không nói gì, "Chúng em lại không có lừa chị, này không phải đến nói cho chị sao?"
Thang Thuấn Hoa lập tức nói tiếp, "Cô hiện tại là nói cho tôi, nhưng hai người đã lén lút giấu tôi qua lại hơn một tháng thì tính thế nào?"
"Lẽ nào hai người không nên ngay lập tức nói với tôi sao? Nói với tôi, lẽ nào tôi còn có thể phản đối với hai người sao? Tôi là người phong kiến như thế sao?"
Thang Thuấn Hoa một mặt quăng ba câu hỏi, chưa kịp đến trả lời cô liền quay đầu nhìn Thang Tư Niên, cao giọng chất vấn: "Còn có a Bánh Trôi, em đến cùng là lúc nào thích Tiểu Nguyệt Lượng. Chị dĩ nhiên không biết chút nào!"
Cô trừng mắt mắt to, thở phì phò nhìn Thang Tư Niên.
Không có ai nói tiếp, tình cảnh nhất thời yên tĩnh lại. Người phục vụ bưng ba ly nước chanh tới, Thang Thuấn Hoa tiếp nhận chén nước rồi đột nhiên dội lên một cái, đem hai bên má đều nhét đến m tròn lên. Thật giống như là một con sóc nhồi đồ ăn vào, giờ khắc này nhìn chằm chằm người lạ, không nháy mắt một chút.
Thang Tư Niên bưng ly nước lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp nước chanh, không nhanh không chậm nói: "Chị à, chị hỏi xong chưa?"
Thang Thuấn Hoa đem nước trong miệng rầm nuốt xuống, một hồi lâu mới nói nói: "Còn chưa hỏi xong đây, em trước trả lời mai."
Thang Tư Niên thở dài: "Ngược lại hai em ngày hôm nay đều ở nơi này, bất luận chị hỏi cái gì, hai em đều sẽ trả lời." Cô nói, đem thực đơn đẩy lên trước mặt Thang Thuấn Hoa, thương lượng với chị mình nói: "Chị, chúng ta trước tiên chọn món ăn được không?"
Khương Vọng Thư một bên còn rất phối hợp tựa ở trên người Thang Tư Niên, mà nhìn Thang Thuấn Hoa, "Hoa Hoa, mình đói."
Hai người này một xướng một họa, Thang Thuấn Hoa còn có thể nói cái gì. Cô chỉ được thở dài, cuối cùng hạ xuống quyết đoán: "Vậy thì chọn món ăn!"
Tuy nói là tạm thời ngăn chặn miệng Thang Thuấn Hoa, nhưng sau khi bữa tối tới, Thang Thuấn Hoa nhìn bạn thân cùng em gái ngoan của mình lại bắt đầu một vòng mới nhổ nước bọt.
"Chút chuyện nhỏ này cũng gạt tôi, tôi còn tưởng rằng hai người đang diễn phim thần tượng hì đây. Là bản bách hợp 《 Chị xinh đẹp hay mời tôi ăn cơm 》 hay là 《 Người yêu sủng vật 》?"
Khương Vọng Thư vội vã gắp đồ ăn cho cô, "Nào có khuếch đại như vậy, chúng mình chỉ nói muộn một chút."
"Đó là muộn một chút sao? Chẳng lẽ cậu chuẩn bị trực tiếp đem thiệp mời kết hôn giao cho trên tay mình, sau đó cùng ngày cho mình một niềm vui bất ngờ?" Thang Thuấn Hoa nói xong Khương Vọng Thư liền quay đầu liền đi nói Thang Tư Niên, "Em còn lén lút cùng ba mẹ nói, em cùng ba mẹ nói cũng không nói cho chị, em còn xem chị là chị của em sao?"
Cô nghĩ linh tinh a nghĩ linh tinh, mãi đến tận sau khi mọi người ăn gần xong, Thang Thuấn Hoa nói muốn đi WC liền lôi kéo chị em tốt của mình cùng đi.
Thang Tư Niên bị kêu ở lại có vẻ hơi không có việc gì, liền đưa mắt tìm đến phía sân khấu.
Trên đài dàn nhạc vừa vặn kết thúc một khúc, dáng người lả lướt đàn violon tay vung tóc dài một cái, đem cầm cung nhẹ nhàng khoát lên trên dây đàn, âm nhạc liền từ dây đàn trên nhảy ra. Đang lúc này có âm thanh Piano thêm vào, tổ hợp thành một khúc nhạc tươi đẹp.
Thang Tư Niên cảm thấy quen tai, cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện này từ khúc là 《 Love story 》, không khỏi theo hanh lên.
Lúc này, một hàng chị gái cơ bụng nhỏ mặc áo sơ mi cùng đeo cà vạt chỉnh tề từ bốn phía vọt tới, hướng đến mỗi một vị khác còn ngồi đang ngồi nhẹ giọng mời xin các cô đứng lên.
Bên người Thang Tư Niên cũng tới chị gái xinh đẹp, nâng bàn ăn hỏi cô: "Có ngại để chúng tôi dọn mặt bàn không?"
Thang Tư Niên lắc đầu, biểu thị chính mình không ngại. Cuối cùng, cô dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía người phục vụ bốn phía di chuyển cái bàn, thấp giọng dò hỏi: "Hôm nay có hoạt động gì sao?"
Người phục vụ hướng cô cười thần bí: "Một hồi có người chuẩn bị cầu hôn."
Thang Tư Niên hiểu rõ, nghĩ thầm như cũng thật là đủ lãng mạn.
Cô nhìn thấy người phục vụ nhanh chóng đem bàn dọn đi đem sân khấu ngay chính giữa trở nên trống không. Một chậu lại một chậu hoa tươi vây quanh ở bốn phía, đem ngay chính giữa nhà hàng làm thành một hơn nửa hoa viên.
Thang Tư Niên đứng ở viền vòng hoa, nhìn thấy chị gái phục vụ ăn mặc đẹp trai, đứng thành một hàng theo âm nhạc nhảy một đoạn điệu nhảy clacket. Khách đang vây quanh ở bốn phía nắm điện thoại di động, dùng máy thu hình đối cho phép các cô ghi lại tình cảnh này.
Tiếng nhạc dần vào cảnh đẹp, người phục vụ đứng đầu chắp tay sau lưng, theo điệu nhảy đu ra bên ngoài dắt một cô gái mặc quần áo mỹ lệ, ôm lấy nàng tùy ý khiêu vũ. Mọi người vốn phía ủng hộ, Thang Tư Niên cũng dần dần bị bầu không khí như vậy cảm hoá, thân thể không tự chủ được theo sát âm nhạc đung đưa, giống như những người khác nhẹ nhàng vỗ tay.
Một, hai, ba... Mấy người phục vụ xinh đẹp càng tăng, theo âm nhạc dẫn đường mà khiêu vũ.
Đèn ở nhà hàng cũng dần dần tắt hết, chỉ còn dư lại đèn trần thuỷ tinh ngay giữa sân khấu còn sáng. Thang Tư Niên đứng trong bóng tối, thân ảnh mấy người dưới đèn đang ra sức nhảu, dùng sức mà vỗ tay.
Trên sàn nhảy âm nhạc từ 《 Love story 》 kết thúc chuyển qua 《 Viva la viva 》 bắt đầu.
Vòng hoa theo bước nhảy của mọi người cùng âm nhạc cao trào từ từ ngổn ngang. Thang Tư Niên đứng bên ngoài vỗ tay ánh mắt nhưng lại đang nhìn chung quanh, nghĩ náo nhiệt như vậy chị gái mình cùng Khương Vọng Thư còn chưa đi ra.
Một thân cao cao hơn cô trên không ít lúc này đưa tay ra đem cô kéo qua.
Thang Tư Niên đột nhiên không kịp chuẩn bị, liền ở giây tiếp theo bị đám người chen chúc vây quanh ở bốn phía, không tiến không lui được.
Ở trong nháy mắt kia toàn bộ âm nhạc của nhà hàng lớn đến không ngừng gấp mười lần. Náo động khắp nơi, Thang Tư Niên chỉ giác đến lỗ tai của chính mình đều sắp bị chấn động đến điếc.
Chị gái cao gầy xinh đẹp nắm tay cô, giữa tiếng ồn ào lớn tiếng hỏi cô: "Cùng khiêu vũ không?"
Thang Tư Niên lắc đầu, thế là chị xinh đẹp lộ ra một nụ cười tiếc nuối, rất vui vẻ thả cô ra. Thang Tư Niên vừa định từ bên trong bỏ ra thì lại có người lôi kéo tay cô, không cho coi đi.
Thang Tư Niên trả lời chính mình không biết khiêu vũ, nhưng nhìn thấy đối phương lắc đầu cười cười, lôi kéo cô vui sướng di chuyển đi.
Thang Tư Niên nghĩ thầm, chính mình đến mau mau đi ra ngoài. Một mặt cô đối với người khác biểu thị áy náy, một mặt nới lỏng tay của đối phương ra, từ ở trong tầng tầng lớp lớp đám người đi ra ngoài.
Dòng người tựa hồ bị cô tách ra, cô như là một con cá nhỏ linh hoạt đang ở trong tiếng nhạc vui vẻ bơi tới bơi lui, nhưng bất luận đi tới chỗ nào, đều thấy bóng người vặn vẹo.
Thang Tư Niên lễ phép vỗ vai người loa cao giọng nói làm ơn. Thế là đại mọi người nắm tay làm thành một hình vòm để cho cô chui qua.
Một đôi tay, hai đôi tay... Bảy, tám đôi tay đáp thành một toà hình vòm, chỉ rõ phương hướng cho Thang Tư Niên rời đi.
Dưới đèn thuỷ tinh chiếu sáng, mỗi cánh tay của một người đều sáng rạng ngời rực rỡ.
Cách đó không xa Thang Thuấn Hoa nhìn kỹ đến sắp đạt đến phần sau hình vòm, vội vã đẩy Khương Vọng Thư một cái. Khương Vọng Thư mang giày cao gót lúc này mới ôm hoa, hít sâu một hơi, hướng về hướng Thang Tư Niên đi đến.
Tiếng nhạc từ từ ung dung, Thang Tư Niên chầm chậm chen chúc ra khỏi nhóm người lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy một cô gái mặc áo cưới, quay lưng tất cả mọi người đứng bóng tối trong bóng tối.
Cô tò mò bước ra khỏi đoàn người, vẫn chưa đứng vững liền nghe đến một trận thanh ân giày cao gót lanh lảnh.
Mà trong nháy mắt, Thang Tư Niên ở giữa thật giống như Moses bên trong Thánh kinh đem người đang vây quanh một cụm chia ra hai hàng. Cô sững sờ quay đầu, hướng liếc nhìn hai phía lại phát hiện người lúc nảy đang khiêu vũ đã ngừng nhảy, giờ khắc này chia làm hai hàng, ngay ngắn có thứ tự đứng bên người cô, mỉm cười bảo vệ cô.
Thang Tư Niên khiếp sợ vô cùng, vội vã quay đầu nhìn về phía phía trước.
Bóng người cô gái mặc áo cưới đứng ở trong bóng tối xước xước, nổi bật cảm động. Vào thời khắc này, tâm Thang Tư Niên mơ hồ đung đưa theo tiết tấu, lại mơ hồ có đáp án.
Lúc này, ánh sáng đánh vào trên người cô gái. Tiếng nhạc vẫn còn phát, theo tiếng giày cao gót thanh lãnh tay coi gái nâng hoa tươi chậm rãi xoay người, rốt cục mặt hướng Thang Tư Niên.
"Tư Niên..."
Lời cô gái kia còn chưa nói, Thang Tư Niên đỏ mắt chợt tự mình quỳ xuống, đưa tay đưa về phía nàng.
Thang Tư Niên ngẩng đầu lên, nước mắt tuỳ ý rơi xuống, "Khương Vọng Thư, chị nguyện ý gả cho em không?"
Tất cả mọi người tại chỗ đều bị năng lực ứng biến của Thang Tư Niên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Khương Vọng Thư mặc áo cưới mang giày cao gót, trong tay ôm hoa tươi, nước mắt một hồi liền rơi xuống. Nàng nhất thời không biết nên khóc hay là cười, liền giơ hoa che ở trước mặt lớn tiếng mà khóc lên.
"Em người này... Em em này... Làm sao như vậy a?"
Đó là nàng chuẩn bị cầu hôn, vì sao lại bị cướp trước tiên.
Thang Tư Niên đứng dậy, đi tới dắt tay nàng rồi đặt ở bên môi khẽ hôn. Đón lấy, nàng đưa tay đẩy bó hoa trước mặt Khương Vọng Thư ra, bàn tay dán vào mặt nàng, dùng ngón tay cái lau đi hết nước mắt của nàng, ôn nhu hỏi nàng: "Vậy chị chị nguyện ý không?"
"Nguyện ý gả cho em không?"
Khương Vọng Thư khóc đến nói không ra lời, nàng điên cuồng gật đầu như là chim gõ kiến dùng thân thể biểu đạt ý nguyện của chính mình. Thang Tư Niên liền nở nụ cười, cười cười, liền không nhịn được khóc.
Cô cúi đầu, tiến lên trước hôn khoé mắt đang rơi nước mắt của Khương Vọng Thư. Từng chút từng chút, một tấc một tấc, động tác vừa nhẹ nhàng lại dịu dàng.
Trong nháy mắt, tiếng vỗ tay của mọi người bạo phát ủng hộ.
Thang Thuấn Hoa bên ngoài nhóm người thấy cảnh này, cũng là vừa khóc vừa cười. Cô nhảy lên sân khấu, thừa dịp ban nhạc còn tại diễn tấu mơ hồ, đoạt lấy micro trước sân khấu nói, la lớn: "Hôn đi!"
Được cô cảm hoá, người xung quanh đưa các cô vây quanh cùng một chỗ, xem trò vui không chê lớn chuyện nhất dạng ủng hộ, "Hôn đi! Hôn đi!"
Thang Tư Niên đem cô gái kéo vào trong ngực, ở dưới ánh đèn nóng rực, hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.