Tất cả chuyện đều trở nên thuận lợi hơn.
Có ba mẹ phía sau ủng hộ, Thang Tư Niên chỉ cảm thấy thế giới đột nhiên long lanh như miễn là đi thêm một bước thì cô là một có được lĩnh chứng đem vơi về, có công việc tốt trải qua cuộc sống hôn nhân mỹ mãn áo cơm không lo nhân sinh tốt đẹp.
Đương nhiên, với rất nhiều người xem ra, cô kỳ thực chính đã ổn chuyện nhà. Miễn là qua được cửa ải của chị gái là cô có thể ôm đến mỹ nhân về.
Nhưng đối lập với ba mẹ thì,Thang Tư Niên cảm thấy cửa của chị cô càng khổ sở hơn. Mà ý này cũng không phải nói Thang Thuấn Hoa là người rất khó mà là lúc Thang Tư Niên cùng Khương Vọng Thư đang đối mặt với chị mình đều có chút chột dạ.
Lòng đã hư nhược là vì các cô đối giấu Thang Thuấn Hoa.
Nhưng chuyện này, chung quy là chuyện phải nói với Thang Thuấn Hoa. Thế là Khương Vọng Thư lớn hơn đem chuyện này ôm đồm trên người mình, quyết định sau mấy ngày nghỉ trung thu sẽ cùng Than Thuấn Hoa ngã bài.
Qua ngày nghỉ thứ ba, Khương Vọng Thư thừa dịp Thang Thuấn Hoa nộp bản thảo ngay cả bận bịu cùng nàng hẹn cơm. Thang Thuấn Hoa rất tình nguyện gặp chị em tốt nhưng lại không quá muốn ra ngoài thế là Khương Vọng Thư mua cua đồng ở Hải Nguyệt đưa đến Thang gia.
Ngoài ra, còn ôm rượu vàng Thiệu Hưng Thang Thuấn Hoa đặc biệt yêu thích đến nhà thăm hỏi.
Trên đường lái xe đến, Thang Tư Niên còn trong phòng thí nghiệm tháo găng tay rồi chạy ra hành lang, cùng Khương Vọng Thư gọi điện thoại.
"Chị muốn nói với chị em thế nào?"
Khương Vọng Thư lái xe, mang tai nghe cùng cô trò chuyện, "Còn có thể nói thế nào, đương nhiên là làm cậu ấy có tâm tình tốt tốt, sẽ chịu đòn nhận tội a."
"Đến lúc rồi thì chị nói với cậu ấy như vầy..."
Khương Vọng Thư hắng giọng, làm bộ làm dáng vẻ nhu nhược vô lực, "Hoa Hoa a, xin lỗi a ~ mình trong lần say rượu mất lý trí, đã ngủ em gái cậu rồi. Em cậu hiện tại có con của mình, chúng mình chuẩn bị phụng tử thành hôn."
Thang Tư Niên nghe nàng như thế liền không nhịn được cười ra tiếng. Mà Khương Vọng Thư vẫn chưa diễn đủ, nói tiếp: "Sau đó liền ngồi xổm ở trước mặt cậu ấy, cậu ấy mắng chị là cầm thú. Chị sẽ ríu rít ríu rít khóc một trận, sau đó cậu ấy mềm lòng lại liền tha thứ cho chị."
Thang Tư Niên cười ha ha, "Chị à, bộ dạng chị như này cũng quá khuếch đại đi."
Khương Vọng Thư cãi lại: "Vậy là em không biết, chị em rất dính chiêu này, chị vừa khóc nha cậu ấy liền tha thứ cho chị."
Thang Tư Niên quả thật dở khóc dở cười: "Chị không khóc thì chị em cũng sẽ tha thứ cho chị, kỳ thực cũng không có cần thiết như vậy đâu."
Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, cùng nàng nhẹ giọng nói: "Chị, có phải chị rất là hồi hộp?"
Khương Vọng Thư gật gù, "Là có chút." Bởi vì căng thẳng, cho nên hiện tại nàng có chút ăn nói linh tinh.
Thang Tư Niên liền an ủi nàng, "Chị cũng không cần sốt sắng, cứ như lúc bình thường thông báo có bạn gái với chị em, hôm nào dẫn chị ấy cùng đi ăn cơm sau đó ăn cơm xong em chở hai chị đi, như vậy chị ấy liền biết rồi."
Khương Vọng Thư trầm ngâm chốc lát, nói tiếng được.
Thang Tư Niên liền cổ vũ nàng, "Chị cố lên a, có thể lấy em về nhà hay không, liền phải xem biểu hiện lần này."
Khương Vọng Thư đánh tay lái, nhẹ giọng nhổ nước bọt nói: "Dáng vẻ này của em, hại chị càng căng thẳng hơn."
Thang Tư Niên cầm điện thoại di động, hít sâu một hơi. Cô ngẩng đầu, nhìn về phía thu dương long lanh ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Chị không cần sốt sắng mà, lại không phải chuyện quan trọng gì. Chị của em thương chúng ta như vậy, nhất định sẽ thuận lợi qua ải."
Khương Vọng Thư chuyển tay lái, nhìn về tầm nhìn phía trước không ngừng biến ảo, tựa hồ có được một chút an ủi.
Chờ đến lúc nàng lái xe đi tới Thang gia, nhà hàng Hải Nguyệt đã đưa Cua Đồng đến ở ngoài cửa. Lúc đó, Thang Thuấn Hoa đang bề bộn soạn chén đũa, khi nghe được tiếng chuông cửa liền bẹp bẹp giẫm dép vội vã chạy đến mở cửa.
Thang Thuấn Hoa vừa mở của nhìn thấy đứng ngoài cửa quả nhiên là Khương Vọng Thư lập tức phi nhào tới, cho nàng một cái to ôm lớn." Tiểu Nguyệt Lượng của mình, cuối cùng cậu đến rồi ~ m hơn nửa tháng cậu cũng không tới, mình lại nhớ cậu muốn chết ~ "
Khương Vọng Thư một tay mang theo rượu, một tay hư nhược hư nhược ôm cô, cười cùng giải thích, "Gần đây công tác rất bận mà, cậu cũng không phải không biết."
Nàng nói, giơ lên rượu vàng Thiệu Hưng trong tay, cùng Thang Thuấn Hoa nói rằng: "Đem rượu vàng đến cho cậu, nếm thử?"
Hai mắt Thang Thuấn Hoa một hồi liền sáng lên, cô vội vàng đưa tay đi ôm rượu vàng trong tay Khương Vọng Thư mang theo, ôm vào trong lòng cười cong mắt, "Gạch cua phối rượu vàng, cậu hiểu mình."
"Nhanh đi vào, mình sắp chết đói." Thang Thuấn Hoa nói, ôm rượu vàng vào cửa. Khương Vọng Thư tiện tay đóng cửa lại cũng ở cửa Thang gia thay dép trong nhà, lúc này mới quăng một cái ngã quắp tại trên sô pha.
Thang Thuấn Hoa mở rượu ra, cũng ở một cái chung sứ nhỏ màu xanh, đi tới trước mặt Khương Vọng Thư. Khương Vọng Thư nhìn cô hỏi: "Cậu uống rượu vàng cũng không uống nóng sao?"
Thang Thuấn Hoa khoát khoát tay, "Này nóng lạnh đều không khác mấy đâu, được rồi nhanh thử xem, tôm này ăn thật quá ngon."
Khương Vọng Thư ngồi thẳng eo dậy, cùng Thang Thuấn Hoa ăn cơm.
Trong lòng nàng có chuyện nên lúc ăn cơm cùng Thang Thuấn Hoa thỉnh thoảng hay dùng dư quang khóe mắt nhìn cô.
Nàng muốn nói chuyện kia lại thôi, bộ dáng muốn nói lại dừng làm Thang Thuấn Hoa nổi lên lòng hiếu kỳ. Thang Thuấn Hoa hỏi nàng có phải là muốn cô rót rượu cho không, Khương Vọng Thư lắc đầu, Thang Thuấn Hoa lại hỏi nàng có phải là muốn tôm, Khương Vọng Thư lại lắc đầu.
Thế là Thang Thuấn Hoa để đũa xuống, hỏi nàng: "Vậy tại sao cậu cứ nhìn mình, có lời muốn nói?"
Nói, Thang Thuấn Hoa nghiêng người, nhìn con mắt chị em mình, ánh mắt nhất thời sắc bén lên, "Hay là nói, cậu có việc gạt mình?"
Khương Vọng Thư lắc đầu, đưa tay bưng chung rượu bên cạnh lên, uống một hơi cạn rồi lúc này mới tả ngắm ngắm lại ngắm ngắm nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi..."
"Hả? Là mình nghĩ nhiều rồi sao?" Thang Thuấn Hoa cắn chiếc đũa, mặt biểu hiện cực kỳ không tin đối phương.
Khương Vọng Thư bị cô nhìn đến chột dạ, đơn giản đưa chung rượu lên, như chấp nhận nói rằng: "Được rồi được rồi, cậu nói đúng, mình có việc gạt cậu"
Vẻ mặt Thang Thuấn Hoa "Mình liền biết là như vậy", cũng đưa chung rượu lên như Khương Vọng Thư rồi đưa tới bên môi có chút đắc ý nói rằng: "Vậy hiện tại cậu đang đến thẳng thắn với mình sao?"
"Nói đi, chuyện gì? Xem thái độ cậu rất căng thẳng như vậy, chị em tốt nói không chừng còn có thể giúp cậu giải quyết khó khăn."
Khương Vọng Thư chột dạ, do dự chốc lát mới ấp a ấp úng nói rằng: "Chính là đi... Mình có bạn gái..."
Thang Thuấn Hoa vừa nghe, hai mắt tăng lượng, "Có thật không? Đây là chuyện tốt a, làm gì mà mặt cậu như có tật giật mình?"
"Hai người quen biết thế nào? Đã bắt đầu mấy ngày? Đối phương là người gì, nghề nghiệp gì a?"
Nói, Thang Thuấn Hoa còn thở dài: "Cũng còn tốt trước không có đáp ứng ở cùng một chỗ với cậu, cậu chưa tới ba tháng đã kết thúc giai đoạn không có người yêu, chỉ còn lại mình ở nhà."
"Đúng rồi, bây giờ cậu nói với mình là muốn giới thiệu cho mình biết sao? Thời gian nào địa điểm nào? Mình mời hai người ăn cơm a!"
Khương Vọng Thư nhìn phản ứng quen thuộc của cô, chút chột dạ trong lòng cũng tiêu tan theo. Nàng nở nụ cười, "Cậu kích động như thế, làm mình cảm giác là như là bạn gái cậu tìm tới thế a?"
"Được rồi được rồi, mình là muốn giới thiệu đối phương cho cậu biết. Lần này đến chính là nói chuyện này với cậu, hai đứa mình..." Khương Vọng Thư mím môi, có chút không hảo ý nhìn về phía Thang Thuấn Hoa, nhẹ nhàng nói rằng: "Hai đứa mình đã chuẩn bị kết hôn..."
Thang Thuấn Hoa một hồi liền sửng sốt, nhìn dáng vẻ thẹn thùng hiếm thấy của Khương Vọng Thư, làm sao không biết nàng đã rơi vào bể tình. Trong nháy mắt, Thang Thuấn Hoa có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trong lồng ngực Khương Vọng Thư ôm lấy nàng, "Con gái nhà mình, rốt cục cũng sắp kết hôn!"
"Mẹ già rốt cục có một ngày được uống trà con dâu!"
Nói xong, liền ôm Khương Vọng Thư, ríu rít ríu rít khóc lên đến. Khương Vọng Thư cho rằng cô sẽ tức giận, cũng không định đến lại là cái phản ứng khiến người ta dở khóc dở cười này.
Nàng giơ tay, hướng vai Thang Thuấn Hoa nện cho một hồi, sẵng giọng: "Cái gì con nhà cậu, cái gì mẹ già a, liền thích diễn kịch vậy!"
"Vậy bạn thân mình nuôi nhiều năm như vậy rốt cục sắp đi vào cung điện kết hôn, vậy làm sao mình có thể không cao hứng."
Thang Thuấn Hoa kích động chết rồi, ôm Khương Vọng Thư nuôi kéo đến nói một trận. Lễ phục kết hôn làm sao bây giờ a, hôn lễ cử hành ở nơi nào, cô phải làm phù dâu!
Cuối cùng, Thang Thuấn Hoa mới nhớ tới chuyện nửa kia của Khương Vọng Thư, ôm vai Khương Vọng Thư vô cùng phấn khởi nói: "Người yêu hiện tại của cậu thật giỏi a, cũng làm cho cậu nguyện ý kết hôn, đến cùng là thần tiên hay cái gì."
Khương Vọng Thư cắn môi, trả lời: "Ngược lại là thần tiên." Nàng tạm thời không muốn cùng Thang Thuấn Hoa thảo luận cái này, vì lẽ đó dẫn cô nói đến đề tài khác, "Đúng rồi, mình thiết kế mấy kiểu nhẫn kết hôn, đã gần như hoàn thành. Ngày hôm nay đem bản vẽ tới để cậu xem giúp mình một chút, cái nào càng thích hợp hơn."
Thang Thuấn Hoa oa một tiếng: "Cả nhẫn cũng tự mình làm sao?"
Khương Vọng Thư gật đầu, "Đúng vậy. Chỉ là thành thật mà nói mình vẫn chưa cầu hôn người ấy, tuy rằng ở trên đầu môi đã nói, thế nhưng chưa có làm một màn chính thức."
"Vì lẽ đó sau khi làm nhẫn xong, lần đầu chúng ta gặp mặt người ấy... Cậu...bồi mình cùng cầu hôn thế nào?"
Thang Thuấn Hoa che ngực, "My God, Tiểu Nguyệt Lượng cậu đúng là quá tốt rồi. Cậu nhất định là người yêu tốt nhất trên thế giới, cậu nhất định sẽ hạnh phúc."
Khương Vọng Thư cười nói: "Nếu như cậu cảm thấy như vậy thì tớ thật sự an tâm."
Thang Thuấn Hoa một mặt kiêu ngạo: "Đó là đương nhiên rồi, Vọng Thư nhà mình nhất định là tốt nhất! Vì lẽ đó chúng ta mau chọn nhẫn đi!"
Thang Thuấn Hoa tỉ mỉ nhìn mấy bản vẽ từ trong đó chọn ra kiểu thích hợp nhất với Khương Vọng Thư, rút ra đưa cho Khương Vọng Thư, cười nói: "Ngày cầu hôn, hãy dùng cái này bắt người kia đi!"
Khương Vọng Thư nói tiếng tốt.
Thang Thuấn Hoa liền xung phong nhận việc: "Ngày cầu hôn có cần mình sắp xếp kịch bản hông"
"Mình biết rất nhiều trai xinh gái đẹp, bảo đảm nghi thức cầu hôn của cậu sẽ khiến người ta khắc sâu ấn tượng, vĩnh tồn trong tâm."
Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, cùng Thang Thuấn Hoa nói thật: "cậu có thể giúp đỡ vậy thật sự không thể tốt hơn. Chỉ là chuyện này, cậu có thể không nói với người khác hay không, bao gồm Tư Niên, chỉ hai người chúng ta biết, thế nào?"
Thang Tư Niên hơi kinh ngạc: "Tư Niên cũng không thể biết sao? Mình còn định kêu con bé hỗ trợ đây?"
Khương Vọng Thư liền nói: "Mình có việc tìm em ấy hỗ trợ rồi. Vì lẽ đó ngày ấy cậu phỏng chừng là chưa dùng tới em ấy."
Thang Thuấn Hoa suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ đáp lời, "Được thôi."
Cô vào lúc này còn không biết, chính mình đến tột cùng làm chuyện vĩ đại cỡ nào. Chờ cô hiểu được thì đã giống mọi người, gia nhập điên cuồng vui vẻ khó gặp.