Lạc Hải ăn trưa xong, lúc ra cửa nhà ăn thì ngoài trời đã đổ mưa. Mấy hôm nay trời âm u suốt, buổi sáng lác đác có mưa nhỏ, bây giờ nặng hạt hơn rồi.
Rất đông người tụ tập trú mưa trước cửa. Lạc Hải nhìn thấy Lục Vấn Cảnh cởϊ áσ khoác choàng lên vai vợ, cơ thể gầy gò của người phụ nữ ấy càng trở nên mong manh hơn giữa trời mưa gió.
Khi đi ngang qua hai vợ chồng, Lạc Hải bỏ lại chiếc ô gấp rồi lao vào màn mưa.
Mưa cản trở tầm mắt, bóng dáng cậu thiếu niên ngày càng mờ nhạt.
Cô Lục ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ấy: "Vấn Cảnh, đứa bé này..." Cô dừng ở đấy không nói tiếp.
Lục Vấn Cảnh bật ô, ôm vai vợ: "Lần đầu gặp thằng bé anh đã cảm thấy... nếu con chúng mình bình yên lớn lên, có lẽ cũng sẽ giống vậy."
Con trai mất tích là chuyện đau đớn nhất của hai vợ chồng họ. Những năm đầu sức khỏe vợ không tốt, sau khi lạc mất con thì u uất thành bệnh, Lục Vấn Cảnh dốc sức kiếm tiền, vừa chăm vợ vừa phải tìm con trai, tuổi còn trẻ mà hai bên tóc mai đã bạc trắng.
Đây là nguyên nhân năm xưa thầy rời trường.
Tình cảm vợ chồng họ rất sâu đậm nhưng đến nay cũng không sinh thêm con, bởi lẽ họ luôn cảm thấy nếu có đứa khác chính là phản bội con trai.
Mười tám năm ròng họ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm. Phải chăng cuối cùng con trai cũng có thể về nhà rồi?
Lục Vấn Cảnh nghĩ đến bức ảnh tình nguyện viên gửi cho mình, tấm bùa hộ mệnh cùng ngày tháng năm sinh trên đó thổi bùng hy vọng trong lòng thầy.
Có điều thầy vẫn chưa dám báo tin cho vợ, mấy năm nay không ngừng có manh mối tương tự cũng như thông tin từ đủ nguồn treo thưởng, trẻ con từng gặp và làm giám định ADN nhiều không đếm xuể, nhưng lần nào cũng nhen nhóm hy vọng rồi cuối cùng lại biến thành thất vọng, sức khỏe vợ thầy cũng ngày một tệ hơn vì cảm xúc thất thường, mỗi lần hy vọng vụt tắt đều buồn bã rất lâu mới ổn định lại.
Vậy nên Lục Vấn Cảnh quyết định không nói với vợ nữa, một mình xác nhận mọi manh mối và tin tức. Lần này cũng vậy, thầy mong có thể giám định ADN chắc chắn 100% rồi đưa con đến thẳng trước mặt vợ.
Mưa ngày càng to, lúc Lạc Hải chạy về lớp đã gần ướt sũng áo.
"Idol à ông mang ô cơ mà? Sao vẫn ướt nhẹp thế?" Phí Trạch Vũ ngạc nhiên.
"Cho người khác mượn rồi." Lạc Hải đáp.
"Cho người khác mượn? Ai mượn? Không phải con gái đấy chứ?" Phí Trạch Vũ hỏi.
"Không phải." Lạc Hải nói.
Lớp học tối hơn vì trời sầm sì đổ mưa, tụi học sinh bật toàn bộ bóng đèn. Lạc Hải ngồi trong lớp nhìn ra mưa rào ngoài cửa sổ.
Không biết Lục Vấn Cảnh và vợ đã đi chưa.
Hắn chắc chắn hôm nay là lần đầu gặp cô Lục, song chẳng hay vì sao hắn lại không dám nhìn vào mắt cô, luôn cảm thấy đôi mắt đầy ắp u sầu ấy nhìn mình như thể sắp khóc đến nơi.
Mưa rả rích suốt mấy ngày.
Dạo này Lạc Hải không thể đạp xe đến bệnh viện mà phải đi xe buýt.
Ngày ngày hắn dãi nắng dầm mưa, nhiệt tình như thế chính hắn cũng cảm thấy không ổn, dẫu sao bố mẹ Kiều Kinh Ngọc cũng thấy hết. Thậm chí chú Giang còn nhiều lần bảo hắn trời mưa đừng đến.
Nhưng hắn chẳng quan tâm được nhiều nữa rồi.
Gần đây tình trạng của Kiều Kinh Ngọc không mấy khả quan, thường xuyên tức ngực, hít thở khó khăn, môi tím tái, hàng ngày đều phải thở oxy.
Vì cơ thể khó chịu nên tâm trạng cậu luôn không tốt, bị bệnh khiến cậu vô cùng dựa dẫm Lạc Hải, ban ngày Lạc Hải đi học trên trường thường xuyên có thể nhận được rất nhiều tin nhắn và ảnh chụp của cậu.
Nào là đồ ăn vặt bà ngoại mua cho cậu, nào là gấu bông Tạp Tạp và Lâm Hy tặng để cậu làm bạn trong bệnh viện, nào là táo khô cậu phơi ngoài ban công phòng bệnh...
Cuối cùng cậu còn nói với Lạc Hải mình muốn ăn bánh kem. Lạc Hải lén mua cho cậu, nhưng sau khi hỏi bác sĩ thì chỉ dám cho cậu ăn một tí xíu.
Vì những điều này, Lạc Hải cảm thấy cậu rất tội nghiệp.
Có lẽ yêu một người sẽ cảm thấy người ấy tội nghiệp nhất trần đời. Nhìn cậu ăn ít cảm thấy tội nghiệp, nhìn cậu ngủ cuộn tròn người cảm thấy tội nghiệp, nhìn cậu thở oxy nói chuyện thều thào cũng cảm thấy tội nghiệp...
Niềm thương yêu và đau xót chẳng thể dằn nổi thường xuyên khiến Lạc Hải sinh ra cảm giác không biết làm gì.
Bệnh viện độc một sắc trắng lạnh lẽo trở nên ngột ngạt hơn dưới tiết trời âm u. Lúc đi ngang qua phòng cấp cứu, nhìn người ngồi đợi ở băng ghế bên ngoài, tim Lạc Hải vẫn thắt lại đầy sợ hãi.
Hắn vội vã bỏ đi, bước nhanh về phía phòng bệnh của Kiều Kinh Ngọc.
Phòng bệnh đơn trang trí rất ấm áp, kể cả ánh đèn cũng dịu hơn ngoài hành lang, sau khi xác nhận nhóc con nằm trên giường thở oxy chơi game vẫn yên ổn, cảm xúc bất an trong lòng Lạc Hải mới vơi bớt.
Kiều Kinh Ngọc đang chơi Mole"s World. [1]
[1] Mole"s World thuộc thể loại mô phỏng được sản xuất bởi Taomee Games.
Gần đây cậu hay chơi trò này, còn nạp vào một đống tiền, bởi vì bác sĩ không cho cậu chơi những trò mạo hiểm kíc./h thích khác như đấu súng.
Thấy Lạc Hải vào, cậu bỏ điện thoại xuống: "Hôm nay là chủ nhật, cả ngày cậu không có việc gì đúng không?"
"Ừ." Lạc Hải gật đầu, hiểu là phải chơi với cậu cả ngày.
Song Kiều Kinh Ngọc cau mày: "Nhưng mà mẹ bảo... không thể cứ dựa dẫm cậu, cậu còn phải học."
"Không sao." Lạc Hải đặt cặp xuống, ngồi lên ghế dựa cạnh giường: "Tôi học ở đây là được."
Kiều Kinh Ngọc thấy áo khoác của hắn hơi ướt bèn hỏi: "Trời vẫn mưa hả?"
"Đang mưa, nhưng bé lắm."
"Tớ không thích trời mưa dầm dề."
Kiều Kinh Ngọc chống cằm, nhăn mày có vẻ rất sầu muộn: "Trời mưa, tâm trạng con người ta sẽ không tốt."
"Bây giờ tâm trạng cậu đang không tốt sao?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc cười tươi nhìn hắn: "Lúc cậu không có đây thì tâm trạng tớ không tốt, cậu có đây thì tốt lên rồi."
"Lạc Hải, bọn mình cùng chơi Mole"s World đi." Kiều Kinh Ngọc hào hứng đòi lấy điện thoại của Lạc Hải: "Tớ đăng ký tài khoản cho cậu, như thế cậu có thể đến nhà tớ, bọn mình làm hàng xóm."
Dĩ nhiên Lạc Hải chiều ý cậu.
Nhà của Kiều Kinh Ngọc đẹp mê ly, giống như một vườn hoa rộng lớn, cậu cực kỳ thạo trang trí mấy thứ nhỏ xinh này.
Nhưng Lạc Hải lại thiếu tế bào sáng tạo, sau khi Kiều Kinh Ngọc giúp hắn đăng ký tài khoản, hắn chỉ xây một ngôi nhà nhỏ rồi bắt đầu đào đất từ cửa ra thẳng cổng nhà, xới tung hết lên.
Kiều Kinh Ngọc phàn nàn hắn: "Cậu đào khu ổ chuột hay gì, nhà của cậu như chuồng cún trước cửa nhà tớ ấy."
"Ê ê ê, sao cậu không làm hàng rào, đừng reo hạt bừa phứa chứ!"
"Không có hàng rào, bao giờ gà vịt ngỗng cậu nuôi chạy lung tung cho xem!"
"Sao nhà cậu cũng không có cái giường nào vậy! Lạc Hải, buổi tối cậu ngủ ở đâu?"
"Tôi sang lâu đài của cậu ngủ ké." Lạc Hải nghe cậu phàn nàn bao nhiêu cũng không cãi, chỉ đến lúc này mới trả lời.
Kiều Kinh Ngọc lại rất rộng rãi: "Được thôi, để tớ cưu mang cậu."
Hai đứa đang chơi thì Giang Bác Thần vào: "Kiều Kiều đừng chơi nữa con, bác sĩ qua kiểm tra."
"Tiểu Hải à, làm phiền cháu đi lấy thuốc giúp Kiều Kiều, dạo này mũi nó hơi khô, bác sĩ kê thuốc bôi rồi."
"Đây là thẻ khám bệnh của nó."
Một nhóm người kéo vào phòng bệnh, Lạc Hải nhận thẻ khám bệnh Giang Bác Thần đưa rồi đi lấy thuốc.
Hắn đi ra thang máy bấm nút xuống tầng, thang máy đến thì gặp Kiều Hoành ở trong.
Quan hệ giữa Lạc Hải và Kiều Hoành vô cùng căng thẳng, nói cách khác là Kiều Hoành đơn phương cảnh giác, đề phòng và khó chịu với hắn.
Lạc Hải rất hiểu thái độ của Kiều Hoành, hắn chỉ đành cố hết sức làm như không thấy lòng thù địch của anh.
Cả hai không nói gì, đến khi Kiều Hoành đi ra và Lạc Hải chuẩn bị bước vào, Kiều Hoành gọi hắn lại.
Lạc Hải dừng chân nhìn anh. Kiều Hoành nói: "Đừng đến bệnh viện nữa."
Anh nhìn Lạc Hải, ánh mắt sắc như dao: "Cậu muốn cô chú biết chuyện của hai đứa cậu à? Mặc dù chú khá chậm chạp, có lẽ không nhận ra, nhưng cô tôi là người rất nhạy bén, cậu cảm thấy cậu có thể giấu được cô tôi không?"
Lạc Hải sững người như bị sét đánh, không phải hắn chưa từng suy nghĩ vấn đề này, với tư cách là một người bạn, hành động đến bệnh viện hàng ngày bất kể trời mưa gió của hắn thật sự là thái quá, bạn bè dù thân thiết đến đâu cũng sẽ không như vậy. Nhưng cảm giác bị người khác nhìn thấu vẫn khiến hắn giật mình, ngay cả người ngoài cũng nhận ra rồi, tới nỗi mà Kiều Hoành phải nhắc nhở hắn.
Lạc Hải hỏi: "Vì sao anh chịu nhắc tôi?"
Theo như hắn biết thì Kiều Hoành cực kỳ ngứa mắt hắn, nếu có ai không mong muốn hắn và Kiều Kinh Ngọc ở bên nhau, chắc chắn Kiều Hoành xếp đầu tiên.
Giả sử Kiều Trân phát hiện chuyện giữa hắn và Kiều Kinh Ngọc rồi tách hắn và Kiều Kinh Ngọc ra, chẳng phải đúng ý Kiều Hoành sao?
"Hừ, cậu tưởng tôi nghĩ cho cậu chắc?" Kiều Hoành cau có, cười khẩy: "Tôi vì em trai tôi thôi."
"Cậu biết tình trạng sức khỏe của nó bây giờ đấy."
"Với tình trạng của nó hiện giờ, có thể chịu được chút xíu trắc trở nào không? Với tình trạng của cậu hiện giờ, có thể thay nó chống chọi áp lực từ đủ phía không?"
"Nó không giống cậu, nếu rơi vào thế khó xử giữa cậu và người nhà, nó sẽ không chịu nổi. Tôi tin những việc này cậu còn rõ hơn tôi."
Từng câu từng chữ của Kiều Hoành khoan thẳng vào tim.
Anh nói không sai, đấy cũng đang là nỗi lo của Lạc Hải.
Kiều Kinh Ngọc không giống hắn, cậu có rất nhiều người thân yêu thương cậu, cậu nên sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, đầy đủ sung túc, tràn ngập niềm vui dưới sự bảo bọc của người nhà, cho đến tận giây cuối cùng trong sinh mệnh.
Không chỉ một lần Lạc Hải từng nghĩ, hắn không có cách nào và cũng chẳng đủ tư cách, hắn chỉ nhân danh tình yêu kéo cậu từ trên tầng mây xuống, ép cậu đi con đường gian nan khúc khuỷu bất hiếu với người nhà.
"Cảm ơn lời nhắc của anh, tôi sẽ chú ý." Lạc Hải nói.
Kiều Hoành đáp: "Tương lai cậu sẽ có tiền đồ tốt đẹp, sẽ gặp nhiều người hơn, ai cũng hợp với cậu hơn Kiều Kinh Ngọc, vì sao không thể rời xa nó, quên nó đi?"
Lạc Hải bước vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại ngăn cách Kiều Hoành bên ngoài.
Rời xa? Quên đi? Lạc Hải khẽ nhếch môi cười nhạt, hắn phải quên như thế nào? Tương lai và tiền đồ ư? Hắn chỉ biết nếu không có Kiều Kinh Ngọc, hắn cũng chẳng có cái gì gọi là tương lai.
Lạc Hải cầm thẻ khám bệnh đi lấy thuốc, lấy xong về phòng bệnh lại không thấy ai. Hắn tìm trong nhà vệ sinh cũng không có, điện thoại Kiều Kinh Ngọc vẫn ở trên giường, ống oxy thông mũi bị rút ra, người thì không biết đi đâu.
Lạc Hải ra chỗ y tá hỏi. Y tá nói vừa nãy cậu nhóc tóc xoăn đến hỏi phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính, chắc là đi tìm bác sĩ rồi.
Mấy ngày nay Kiều Kinh Ngọc luôn cảm thấy cơ thể không thoải mái, liên tục hỏi Giang Bác Thần và Kiều Trân rốt cuộc mình bị làm sao, nghi ngờ mọi người đều đang gạt cậu.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Hải là có thể nhóc con này đi tìm bác sĩ hỏi thăm bệnh tình. Hắn vội vã chạy đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính cho Kiều Kinh Ngọc.
Phòng làm việc của bác sĩ nằm ở tầng một khu nội trú.
Bác sĩ kiểm tra xong lại nói vài câu không quan trọng, rất khó để Kiều Kinh Ngọc không nghi ngờ có khi nào tình trạng của mình rất nghiêm trọng, cho nên bác sĩ chỉ toàn nói đơn giản qua loa trước mặt mình.
Nhưng sau mỗi lần bác sĩ kiểm tra, bố mẹ đều đi theo bác sĩ.
Hôm nay cũng như vậy.
Hàm ý giấu đầu hở đuôi rõ rành rành, Kiều Kinh Ngọc cảm thấy cậu nên có quyền được biết tình trạng bệnh của mình. Vì vậy cậu đã lén đến đây.
Giang Bác Thần và Kiều Trân ngồi đối diện bác sĩ trong phòng làm việc, tiếng nói chuyện không ngừng vẳng ra. Họ nói rất nhiều thuật ngữ, Kiều Kinh Ngọc nghe cái hiểu cái không, nhưng kết hợp ngữ cảnh cũng có thể hiểu đại khái.
Quả nhiên bố mẹ luôn giấu cậu, tình trạng của cậu không hề đơn giản như bố mẹ nói.
Cậu không phải đứa nhát gan, à không đúng, cậu là đứa nhát gan mà... Rõ ràng đã tự nhủ bất kể nghe thấy gì cũng phải bình tĩnh, cớ sao bây giờ lại run rẩy thế này?
Kiều Kinh Ngọc vịn tường, cảm giác mình như ông lão gần đất xa trời.
Lúc Lạc Hải tìm đến, cậu đang buồn bã vịn tường và đi về phòng một cách chậm chạp, vừa dè dặt vừa lén lút như thể không muốn tạo thành tiếng làm người trong phòng chú ý.
Trông thấy Lạc Hải, cậu không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
Lạc Hải bước lên xoa tóc cậu: "Cậu nghe thấy hết rồi à?"
Kiều Kinh Ngọc ngước mặt nhìn hắn, mắt ầng ậng nước: "Cậu cũng biết trước rồi đúng không?"
"Ừm."
"Vì sao không nói với tớ?"
"Cô chú không muốn cậu sợ."
"Tớ đâu có nhát gan như thế..." Kiều Kinh Ngọc nhào vào lòng hắn: "Hu hu hu... Tớ không nhát gan mà..."
"Nhưng mà... nhưng mà tớ sợ lắm... Tớ sợ lắm..."
Cậu nức nở khe khẽ chừng như cũng chẳng dám khóc to, vậy nên nghe cực kỳ tủi thân.
Lạc Hải sắp không thở nổi, ôm cậu chặt cứng: "Đừng sợ, mọi người đều ở bên cậu, sẽ luôn ở bên cậu."
Dù cho thật sự có một ngày ông trời muốn lấy lại cậu, tôi cũng sẽ giữ chặt cậu trong vòng tay tôi.
Nếu không thể, tôi nghĩ tôi sẽ đi theo cậu.
Kiều Kiều, tôi yêu cậu.