Kiều Kinh Ngọc ngồi trên sô pha, cúi gằm đầu không nói không rằng. Vì cậu im lặng nên trong nhà yên tĩnh một cách đáng sợ, chừng như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Vừa nãy vật lộn mãi cũng không tìm được chăn mà lại tốn quá nhiều thời gian, buổi chiều Lạc Hải còn phải thi, chưa ăn gì đã đi ngay.
Thím Tần biết lần này mình phạm sai lầm, thở mạnh cũng chẳng dám, đến tận khi chịu hết nổi giày vò mới dè dặt lại gần Kiều Kinh Ngọc, lắp ba lắp bắp: "Cu Ngọc, cháu ăn chút gì đi, thím làm..."
"Cháu không ăn."
"Cháu không ăn sao được? Hỏng người mất, ít nhiều cũng ăn một chút chứ."
"CHÁU NÓI RỒI CHÁU KHÔNG ĂN!"
Kiều Kinh Ngọc đứng phắt dậy, câu nói to tiếng một cách bất thình lình thậm chí còn vọng lại giữa phòng khách trống trải.
Thím Tần sợ run cầm cập, chậm chạp lùi một bước, ôm tim nhìn Kiều Kinh Ngọc. Thằng bé này trước nay luôn mềm mỏng hiền lành, chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, hôm nay lại nghiêm mặt quát thím.
Nét mặt sửng sốt và lúng túng vì bị khiển trách của thím khiến Kiều Kinh Ngọc lập tức ý thức được thái độ của mình, bất kể ra sao cậu cũng không nên nói với người lớn như vậy, huống chi còn là người ở bên chăm sóc bà ngoại bao nhiêu năm.
"Xin lỗi thím, chuyện của thím chờ cháu về rồi tính." Kiều Kinh Ngọc quơ điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài.
"Cu Ngọc à cháu đi đâu?" Thím Tần vội vàng hỏi.
"Đấy là món đồ duy nhất bố mẹ cậu ấy để lại cho cậu ấy." Kiều Kinh Ngọc không trả lời câu hỏi của thím, nói xong bèn xoay người ra khỏi nhà.
Thím Tần chết trân tại chỗ, mãi lâu sau mới cởi tạp dề, thở dài ngồi xuống sô pha. Thím làm ở nhà họ Kiều bao năm nay, bà chủ tin tưởng thím và cũng quen dùng thím rồi, ông bà chủ lại có tuổi, khó tránh không có sức xử lý việc vặt trong nhà, thành ra rất nhiều việc nhỏ nhặt đều do thím tự quyết.
Vì lẽ đó nên thật ra thím cũng âm thầm kiếm chác được kha khá, các loại thuốc bổ giá cao, vật dụng sinh hoạt, hoa quả tươi nhập khẩu bằng đường hàng không và đủ thứ đồ bị chủ lãng quên, thím thường xuyên lấy về nhà.
Thím làm chuyện này nhiều đâm ra quen thói xử lý đồ đạc của nhà chủ, lúc nhìn thấy cái chăn thím cũng phân vân có cần hỏi Lạc Hải không, nhưng cũng chỉ phân vân giây lát rồi thím quăng ngay cái chăn cũ nát vào túi rác.
Khi đó thím đã nghĩ chỉ là một cái chăn đểu thôi mà, trước kia ở nhà bà Kiều thím cũng giúp trải giường giặt chăn ga, có chăn ga chưa cũ lắm bà chủ đã muốn vứt đi.
Ai biết cái chăn lại quan trọng thế chứ... Thím Tần hoảng chết đi được, cũng không biết có bị đuổi việc không, lần này Lạc Hải hại thím toi đời rồi!
*
Địa chỉ trung tâm phân loại mà nhân viên trạm thu gom quần áo cũ cung cấp nằm ở ngoại thành, Kiều Kinh Ngọc bắt taxi đến đó.
Dù sao chăng nữa cậu cũng phải tìm lại chăn cho Lạc Hải, mặc kệ khó thế nào cậu cũng nhất định phải thử, có vậy mới cam lòng.
Đi taxi một tiếng mới tới nơi, sáng Kiều Kinh Ngọc chỉ ăn một bát cháo, cơm trưa không ăn, dạ dày nôn nao khiến cậu say xe nhẹ, vừa xuống xe đã nôn đến tối tăm mặt mũi.
"Ê, nhóc không sao chứ?" Anh lái xe sợ cậu gặp chuyện, đi xuống vỗ lưng cậu: "Say rượu hay say xe?"
"Không sao, em say xe..."
"Một mình nhóc chạy đến đây làm gì?" Anh lái xe nhìn quanh quất, nơi này toàn nhà kho lớn và xưởng sản xuất, bởi vì ít người nên trông cực kỳ vắng vẻ. Mới đầu anh ta sợ đường về không có khách còn không đồng ý chở, Kiều Kinh Ngọc phải trả thêm tiền.
Kiều Kinh Ngọc khó chịu quá không muốn nói gì. Lái xe lấy chai nước khoáng trong cốp sau cho cậu súc miệng.
Kiều Kinh Ngọc cảm ơn rồi đi thẳng vào kho phân loại. Trên đường đến đây cậu đã tra trên mạng số điện thoại của người phụ trách trung tâm phân loại, đồng thời liên lạc với người ta.
Người phụ trách là một chị gái tóc ngắn già dặn, đợi cậu ở cửa kho, nhìn thấy cậu bèn hỏi: "Em trai, em mất đồ gì? Quý giá lắm à?"
Chị làm nghề nhiều năm, từng gặp không ít người tới tìm đồ, hầu hết là trong quần áo cũ bỏ đi có đồ đáng giá như tiền mặt, nhẫn các loại. Nếu không quan trọng hoặc là có thể mua lại, mọi người cũng chẳng tới tìm.
Kiều Kinh Ngọc đưa điện thoại cho chị xem: "Em tìm cái chăn này."
Trên ảnh là một tấm chăn nhỏ kẻ caro có vẻ cực kỳ cũ kĩ vì tuổi đời đã lâu.
"Cái này à?" Chị gái cau mày: "Em thật sự muốn tìm sao? Chỉ là một cái chăn?" Chị nghi ngờ phải chăng trong chăn có đồ gì quan trọng.
"Là chăn này ạ, nó vô cùng quan trọng với bạn em. Chị ơi, em nhất định phải tìm được nó." Kiều Kinh Ngọc nói mà nước mắt sắp chảy đến nơi.
"Chắc người bạn đó cũng vô cùng quan trọng với em nhỉ." Chị gái nghe cậu em xinh trai gọi "chị ơi" thì mủi lòng, thở dài nói: "Chắc chắn muốn vào tìm không?"
"Vâng, em phải tìm bằng được."
"Thôi được, em đi theo chị."
Kiều Kinh Ngọc đi theo người phụ trách vào kho phân loại, diện tích kho vượt xa dự liệu của cậu. Cuối cùng cậu cũng biết vì sao chị ấy lại hỏi "em thật sự muốn tìm sao" tận hai lần.
Bởi vì kho thật sự quá rộng, quần áo cũng quá nhiều.
Trong kho có rất nhiều công nhân mặc đồng phục đang cúi đầu bận rộn, bên cạnh mỗi người đều chất đồng quần áo.
Chị gái phụ trách hắng giọng gọi mọi người tập trung, cho mọi người xem ảnh cái chăn của Kiều Kinh Ngọc và hỏi có từng nhìn thấy không, có chút ấn tượng nào không.
Mấy người liền xem xong đều lắc đầu nói chưa thấy bao giờ, cuối cùng còn một bà cụ lớn tuổi, bà bị lão thị nhẹ, phóng to ảnh xem rất lâu mới nói: "Hình như tôi từng nhìn thấy, có phải bọc vải điều đỏ không, chuyển tới sáng nay?"
"Đúng, mới sáng nay ạ!" Mắt Kiều Kinh Ngọc sáng bừng, lúc nghe bà nói "vải điều đỏ" là cậu đã biết mình sắp tìm được rồi.
Bà nói: "Quần áo đưa tới phải phân loại trước, chăn thảm đều được nhặt ra để riêng với nhau."
Bà chỉ góc nhà kho: "Ở kia có một đống toàn chăn với thảm, cháu đi xem thử xem."
"Cháu cảm ơn bà!" Kiều Kinh Ngọc bước nhanh về phía đó, phạm vi tìm kiếm đã rút gọn nhiều lắm rồi.
Nhưng khi cậu đến chỗ "ngọn núi nhỏ", sự tuyệt vọng và bất lực vẫn nảy sinh một cách tự nhiên trong lòng cậu, cậu trở nên nhỏ bé khi đứng trước nó.
Thật tình Kiều Kinh Ngọc sắp ứa nước mắt, thế này thì tìm làm sao?
Cậu vừa khóc vừa xắn tay áo, ngồi xổm trên đất bắt đầu lục tìm từ rìa ngoài.
Những món đồ này đều rất cũ, có cái còn dính đủ loại vết bẩn, Kiều Kinh Ngọc bới được một cái chăn bông dày và nặng, bụi bặm bay vào mặt kèm theo mùi mốc làm cậu ho sặc sụa.
Kiều Kinh Ngọc vừa ho vừa khóc, vừa khóc vừa tìm, nước mắt rơi lã chã lên đống vải dệt cũ kĩ.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Người phụ trách nói đống đồ này sẽ chuyển đi vào tối nay, cậu buộc phải tìm xong trước 9 giờ, nếu không sẽ bị kéo đi hết.
Cánh tay Kiều Kinh Ngọc đau nhức, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng cậu không dám dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ chốc lát. Cậu cởϊ áσ khoác buộc quanh eo, gần như nằm rạp ra đất để tìm.
Cậu không còn nhận thức về thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu, cậu không hề cảm nhận được ngoài trời ngày càng tối và nhà kho cần bật đèn, chỉ biết phải nhanh hơn một chút, nhanh hơn một chút nữa.
Cậu đã nín khóc từ lâu nhưng gò má vẫn ướt vì mồ hôi tuôn ròng ròng, mồ hôi chảy vào mắt làm mắt đau xót, khiến tầm nhìn của cậu dần dần nhòe đi.
May thay cái chăn kẻ caro được bọc trong vải điều đỏ, màu sắc tươi tắn ấy lọt vào tầm mắt cậu, cậu nheo mắt nhìn cho rõ.
Kiều Kinh Ngọc gần như không dám tin vào mắt mình, không dám tin trong tay đang cầm thứ mình muốn tìm, cậu ra sức dụi mắt xác nhận đi xác nhận lại.
Cuối cùng cậu run run ôm cái chăn vào lòng.
"Tìm được rồi... Cuối cùng cũng tìm được rồi..."
"Lạc Hải ơi... Tớ tìm được rồi..."
Tấm chăn nhỏ kẻ caro trông cũ nát hơn dưới ánh đèn ngả vàng của nhà kho, thậm chí đường kẻ đã không còn rõ nét.
Kiều Kinh Ngọc nhớ đến bùa hộ mệnh mà tình nguyện viên nói.
Một trong bốn góc chăn thật sự có đường chỉ thô sơ, giống như khâu bằng tay sau khi gỡ ra.
Cậu cắn đầu chỉ xé xoẹt một cái, đã quá lâu nên vải bị mục hết, xé nhẹ là rách, một tấm bùa màu vàng rơi ra từ trong ruột bông.
Kiều Kinh Ngọc mở bùa ra, bên trong có một mảnh giấy đỏ hình vuông viết:
Lục Minh Triêu, giờ Thìn ngày 20 tháng 9 năm Canh Thìn
Hóa ra tên thật của Lạc Hải là Lục Minh Triêu, Lạc Hải từng nói không biết mình sinh ngày tháng năm nào, chỉ nhớ được ông nhặt về vào mùa thu, Kiều Kinh Ngọc bèn nói sau này mỗi năm khi chiếc lá đầu tiên của mùa thu rụng xuống, đấy chính là sinh nhật hắn...
Nhưng duyên phận trên thế gian cứ kỳ diệu vậy đấy, sinh nhật của Lạc Hải lại đúng là mùa thu.
Kiều Kinh Ngọc nhét mảnh giấy đỏ vào trong bùa, trân trọng cất vào túi áo.
Cậu vừa đứng dậy thì cảm thấy l*иg ngực đau thắt, tay chân lạnh ngắt, cả người túa mồ hôi lạnh, trong ngực như nghẹn một bịch bông khiến cậu hô hấp cực kỳ khó khăn, mỗi lần thở ra hít vào đều như rút cạn sức lực toàn thân.
Cậu ngã lăn ra đất, sắc mặt hay thậm chí cả đầu ngón tay cũng tím tái, với điện thoại trên đất gọi 120 nhưng ấn mấy lần màn hình không sáng, điện thoại hết pin rồi.
Trước khi kiệt sức, dường như Kiều Kinh Ngọc có thể nghe thấy nhịp tim rối loạn đồng hành cùng mình rơi vào bóng tối.
Lạc Hải nói là ý trời.
Ý trời gì chứ? Tớ muốn cho cậu biết tấm lòng của tớ thắng tất cả ý trời.
Đồng hồ thông minh trên cổ tay cậu phát ra tiếng báo động chói tai.
"Điện thoại ai kêu?"
Trong lớp, giáo viên Vật lý đang chiếm dụng tiết tự học tối để nhắc một dạng câu hỏi có thể thi vào ngày mai.
Lạc Hải túm điện thoại lao ra khỏi lớp.