Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc rời thôn trong một buổi chiều gió nhẹ đẹp trời, bầu trời cao xanh vời vợi, ánh nắng ấm áp chan hoà.
Kiều Kinh Ngọc ngủ trưa dậy thì Lạc Hải đã thu dọn hành lý đơn giản xong, đồ đạc của hắn không nhiều, chỉ cần một túi du lịch là đủ. Điều khiến Kiều Kinh Ngọc bất ngờ là Lạc Hải còn mang theo gốc hoa huệ mưa màu trắng mình tặng.
Trước khi đi Lạc Hải thắp hương lạy ông, quét tước nhà cửa sạch sẽ, cất hết đồ trong sân vào phòng chứa đồ, cuối cùng khoá nhà lại.
Sau khi khóa cổng, hắn áp tay lên ván cửa gỗ rất lâu không nhúc nhích, lòng bàn tay cảm nhận vân gỗ thô ráp, chừng như năm tháng chảy trôi qua đầu ngón tay.
Những năm tháng chờ đợi mầm non lớn thành cây lựu ra hoa kết quả, những năm tháng hắn chơi cờ cùng ông trên bàn cờ đá, những năm tháng ở trong phòng chứa đồ với một ngọn đèn đến khi trời sáng.
Kiều Kinh Ngọc biết trong lòng hắn không nỡ, dẫu sao đây cũng là nơi hắn lớn khôn, mà ông cũng đã ra đi mãi mãi tại nơi này.
"Mai sau nếu cậu muốn về thì về thăm lại."
Quãng đường từ thôn lên thị trấn có trưởng thôn đưa đi, ngoại trừ gia đình trưởng thôn thì không ai biết Lạc Hải sắp rời xa mảnh đất này.
Kiều Kinh Ngọc và Lạc Hải ngồi sóng vai trên xe nhìn căn nhà, thôn xóm và núi non trước mắt càng lúc càng trôi xa như một bức tranh đầy ý nghĩa dưới ánh chiều tà, đến tận khi chẳng còn bóng dáng.
Gió nhẹ mơn man da mặt, Lạc Hải quay đầu nhìn con đường phía trước, núi xanh mờ ảo sau lưng là quê hương của hắn, phương xa mịt mù trước mặt là tương lai của hắn. Mà người bên cạnh hắn lúc này biết quá khứ của hắn, cũng chứng kiến tương lai của hắn.
Vì đi đúng ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc khánh nên vé chiều về không còn nhiều, từ thị trấn nơi họ đang ở không có tàu cao tốc đến thành phố A mà chỉ có tàu hỏa.
Kiều Kinh Ngọc canh ứng dụng mua phiếu rất lâu mới nhảy ra hai vé ghế cứng, chắc có người mua hai ghế liền nhau xong lại trả vé mới cho bọn cậu mót được. Tuy mong muốn trong lòng Kiều Kinh Ngọc là có thể mua hai vé giường nằm, nhưng bây giờ kiếm được hai vé ghế cứng cũng tốt lắm rồi, ít nhất tốt hơn vé đứng khi cậu đi.
Chuyến tàu của hai đứa xuất phát lúc 8 giờ tối, trưa hôm sau đến thành phố A. Nếu tàu không trễ thì họ còn có thể kịp về nhà ăn trưa.
Toa tàu cực kỳ đông người đứng, bởi lẽ đi thành phố A chỉ có một tuyến tàu hỏa, giữa chừng còn phải ghé qua rất nhiều ga nên chuyến của họ cũng vô cùng chen chúc.
Lúc lên tàu Lạc Hải xách túi du lịch to bị chen tắc ở sau, Kiều Kinh Ngọc ôm hoa huệ mưa đi trước, dòng người nhanh chóng chia cách hai đứa.
Kiều Kinh Ngọc vội vàng ngoảnh lại nhìn.
Lạc Hải nói: "Cậu đi tìm chỗ trước đi."
Kiều Kinh Ngọc cầm điện thoại xác nhận số ghế của cả hai, vừa vất vả di chuyển giữa lối đi vừa ngó số ghế trong toa.
Chỗ ngồi trên tàu hỏa chia làm hai dãy ngăn cách bởi lối đi, một bên là ghế ba một bên là ghế đôi. Chỗ của cậu và Lạc Hải là ghế đôi cạnh nhau gần cửa sổ.
"10D 10F..." Kiều Kinh Ngọc lẩm nhẩm số ghế rồi dừng lại cạnh một ghế đôi, trông thấy có người ngồi trước thì sững sờ, lại cúi đầu nhìn điện thoại xác nhận số ghế lần nữa: "10D 10F, không sai mà..."
Ông chú trung niên ngồi trên ghế liếc cậu, không hề có ý đứng dậy.
Điều này làm Kiều Kinh Ngọc hết tự tin, cậu lại nhìn lịch sử đặt vé của mình, chắc chắn mình không đi nhầm toa.
"Ờm..." Kiều Kinh Ngọc nghĩ cách xưng hô: "Chú ơi, đây là chỗ của cháu."
Chú trung niên phớt lờ cậu như không nghe thấy.
Kiều Kinh Ngọc lặp lại lần nữa bằng giọng to hơn: "Chú ơi, đây là chỗ của cháu, làm phiền chú nhường ạ."
"Chỗ của mày?" Chú đó ngồi yên không nhúc nhích, mặt mày mất kiên nhẫn quát to: "Chỗ của mày là thế nào? Mày ngồi đi! Không phải có ghế trống đây sao?"
Chú ta dẩu môi về ghế trống bên cạnh, tỏ ý Kiều Kinh Ngọc đi mà ngồi chỗ đấy.
Mặt chú ta đỏ ửng, người nồng nặc mùi rượu, nói cũng ú ớ không rõ. Kiều Kinh Ngọc cảm thấy có thể chú ta say bèn kiên nhẫn giải thích: "Hai ghế đều là của cháu, bọn cháu còn một bạn nữa."
"Hai ghế đều là của mày?" Chú bợm rượu trợn mắt nom có phần dữ tợn, hung hăng nói: "Đ.ịt mẹ mày!" Sau đó chú ta lại xổ một câu tiếng địa phương, Kiều Kinh Ngọc không hiểu nhưng biết không phải lời tốt lành.
"Chú!" Kiều Kinh Ngọc đỏ bừng mặt, mắt ầng ậng nước. Cậu chưa từng bị ai chửi khó nghe như thế, quan trọng nhất là chú ta chửi mẹ cậu.
Lối đi vẫn còn một đống người đang chen nhau, có người không biết xảy ra chuyện gì hối liên tục.
"Đằng trước đi đi chứ, sao không đi?"
"Đúng đấy, chắn ở đấy có cho người ta đi nữa không?"
Kiều Kinh Ngọc nghe tiếng giục giã lại càng cuống quýt, mặt cũng đỏ hơn, cậu nhìn xung quanh xem có nhân viên tàu không để nhân viên giải quyết.
Không biết Lạc Hải đã đứng sau lưng từ khi nào, Kiều Kinh Ngọc ngoái lại đúng lúc va phải Lạc Hải.
Lạc Hải cúi đầu nhìn, Kiều Kinh Ngọc sắp khóc đến nơi. Hắn kéo cậu ra sau lưng mình, nói với người ngồi lì trên ghế của họ không chịu đi: "Nhường chỗ."
Lạc Hải cao lớn, cánh tay xách túi du lịch nổi cơ bắp vì dùng sức, tiềm tàng sức mạnh chờ bùng nổ, rất có cảm giác uy hϊếp.
Ông chú trung niên giật mình gần tỉnh rượu, bắt đầu dịch mông một cách không tình nguyện. Ai cũng mềm nắn rắn buông cả thôi, thằng nhóc trước mặt vừa nhìn đã thấy hung dữ, chú ta không dám chọc, cầm chai nước khoáng trên bàn nhỏ toan bỏ đi.
Lạc Hải bước sang một bước chặn đường chú ta, liếc sàn tàu lạnh lùng nói: "Lau sạch." Chú ta vừa khạc đờm ra sàn cực kỳ tởm, người khác rất dễ giẫm trúng, đặc biệt hai đứa còn phải ngồi đây.
Tất nhiên ông chú trung niên không muốn lau, mặc dù đờm là chú ta khạc nhưng bây giờ chú ta cũng cảm thấy gớm, chỉ đứng im không ngọ nguậy.
Chú ta không chịu lau, đương nhiên Lạc Hải sẽ không cho chú ta đi.
Nhưng hành khách đằng sau không vui lòng, ai nấy đều đang chờ vào chỗ, nhao nhao thúc giục: "Lau nhanh đi lề mề nỗi gì? Đờm mình nhổ còn chê tởm hả?"
"Đúng đấy, rõ là mất lịch sự, trẻ con năm tuổi cũng biết không được khạc nhổ bừa bãi! Lớn đầu còn không hiểu chuyện bằng trẻ con!"
"Lau đi lau đi! Không có giấy vệ sinh thì tôi cho mượn!"
Ông chú trung niên nhìn Lạc Hải, cuối cùng vẫn móc khăn giấy trong túi quần khom người lau bãi đờm, sau đó bỏ chạy mất dạng.
Có lẽ vì ngại ở tiếp toa này mà chú ta lách qua đám đông đi sang toa khác.
Lạc Hải cất túi đồ cẩn thận rồi ngồi cạnh Kiều Kinh Ngọc. Kiều Kinh Ngọc tựa lên cửa sổ, qua kính phản quang Lạc Hải có thể nhìn thấy cậu cụp mắt, trong lòng còn ôm hoa huệ mưa.
Lúc này mọi người trong toa đều đã tìm được chỗ ngồi, lối đi cũng không chen chúc nữa mà trông rộng rãi hơn nhiều, tàu hỏa chầm chậm lăn bánh.
"Để lên bàn đi, ôm không mệt à?" Lạc Hải lấy hoa huệ mưa trong tay cậu để lên bàn nhỏ trước mặt.
Kiều Kinh Ngọc không nói không rằng.
Lạc Hải xoa đầu cậu, tóc xoăn quăn vểnh rối một nùi: "Vẫn giận hả? Hay là mình lên toa trước tìm chú ta, nhốt chú ta trong buồng vệ sinh đánh một trận?"
Kiều Kinh Ngọc khϊếp vía nhìn hắn, Lạc Hải không hề giống đùa, có vẻ còn rất nghiêm túc.
"Thôi thì hơn." Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ không muốn cậu xuống tàu lại phải vào đồn công an đâu."
"Thế cậu hết giận chưa?" Lạc Hải hỏi.
Kiều Kinh Ngọc lắc đầu: "Tớ cũng không giận nhiều mà, chỉ là chú ấy chửi mẹ tớ, tớ hơi buồn thôi."
Mắt cậu rưng rưng, lúc nói chuyện lại như sắp rơi nước mắt, Lạc Hải đưa tay muốn xoa đầu cậu tiếp nhưng kìm lòng bỏ xuống, siết thành nắm đấm.
"Thuốc lá, hạt dưa, xúc xích đây... Bia, nước ngọt, nước khoáng nào... Ấy, cho đi qua với, dịch chân ra nào..."
Nhân viên tàu đẩy xe đẩy nhỏ đi qua.
Lạc Hải thấy xe đẩy nhỏ có Lưu Lưu Mai, hắn nhớ ngày trước Kiều Kinh Ngọc từng ăn loại này.
"Cô ơi, cho một gói này." Lạc Hải gọi nhân viên tàu rồi chỉ gói Lưu Lưu Mai trên xe đẩy: "Bao nhiêu tiền?"
"Tám tệ." Nhân viên tàu nói.
Mua đồ trên tàu đều đắt hơn chỗ khác mấy tệ.
Lạc Hải lục túi quần, lấy ra một nắm đồng xu toàn năm hào với một tệ, đếm rồi đưa cho nhân viên tàu tám tệ.
Sau đó hắn bóc gói Lưu Lưu Mai, xé vỏ một cái đút cho Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc há miệng ngậm viên ô mai được đút cho, trong lòng chua xót, còn chua hơn cả Lưu Lưu Mai. Vừa nãy nhìn Lạc Hải đếm tiền xu, lần đầu tiên Kiều Kinh Ngọc cảm thấy một gói Lưu Mai Mai bán tám tệ là hơi đắt.
Lạc Hải nhét cả gói Lưu Lưu Mai vào tay Kiều Kinh Ngọc, hắn không ăn một cái nào.
Kiều Kinh Ngọc xé vỏ một cái đưa lên miệng hắn: "Cậu cũng ăn đi."
Lạc Hải cúi đầu cuốn lấy Lưu Lưu Mai, bờ môi ẩm ướt không cẩn thận chạm vào đầu ngón tay Kiều Kinh Ngọc, cảm giác ý nhị kỳ quái trỗi dậy khiến hắn bỗng mất tự nhiên.
Kiều Kinh Ngọc cuộn tròn ngón tay, cảm thấy kỳ cục.
"Sao cậu nhiều tiền xu thế?" Cậu hỏi Lạc Hải.
Cậu tìm đề tài để nói.
Lạc Hải đáp: "Có thì giữ lại, sau này có thể dùng đến, đi xe buýt chẳng hạn."
Có lẽ Lạc Hải không biết bây giờ phương tiện giao thông công cộng ở thành phố đều có thể quét mã thanh toán, đã rất lâu Kiều Kinh Ngọc không dùng tiền mặt.
Hơn chục tiếng ngồi tàu hỏa rất thử thách người ta, ít nhất là rất thử thách người như Kiều Kinh Ngọc. Đồng hồ vừa điểm 12 giờ, mới bốn tiếng trôi qua từ lúc hai đứa lên tàu mà Kiều Kinh Ngọc đã xác xơ thấy rõ.
Cậu buồn ngủ lắm nhưng mãi không tìm được tư thế dễ chịu để ngủ, nằm nhoài trên bàn nhỏ thì mỏi vai, tựa lên cửa kính lại nghiêng nghiêng ngả ngả, hơn nữa ngồi lâu chân cậu cũng tê rần.
Kiều Kinh Ngọc đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay về mắt nhập nhèm buồn ngủ, cậu dụi mắt bước dè dặt trong lối đi vì sợ giẫm chân người khác thò ra.
Nhìn cậu mơ màng mò về chỗ, Lạc Hải rất khó tưởng tượng khi cậu một mình đến đây đã chịu những khổ sở gì, nghe nói nhóc con lạ nước lạ cái còn phải đứng.
Cạnh bồn rửa mặt chỗ buồng vệ sinh có khoảng trống, có người ôm hành lý ngồi trên sàn ngủ gà gật, đấy chính là người không mua được vé ngồi. Trong đầu Lạc Hải lập tức hiện lên hình ảnh Kiều Kinh Ngọc đáng thương ngồi ở đó, cậu thật sự không nên chịu khổ thế này.
Kiều Kinh Ngọc ngồi xuống nhoài lên bàn nhỏ, gối tay mình chìm vào giấc ngủ, bàn nhỏ hơi thấp khiến tư thế không thoải mái, vai cậu phải lõm xuống. Cậu không ngủ được mà chỉ nửa tỉnh nửa mê, một lát sau cảm thấy tay này tê thì nghiêng đầu sang tay khác.
Toa tàu yên ắng, hầu hết mọi người đều nhắm mắt ngủ, ai không ngủ được cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lạc Hải nhìn cậu bạn không sao ngủ thoải mái bên cạnh, khẽ vỗ vai cậu gọi nhỏ: "Kiều Kinh Ngọc..."
"Hửm?" Kiều Kinh Ngọc kêu khẽ, nhíu mày ngơ ngác nhìn hắn.
Lạc Hải nói: "Ngủ trên chân tôi đi."
Hắn cởϊ áσ khoác mỏng trên người, cuộn lại kê lên đùi làm gối: "Qua đây."
Kiều Kinh Ngọc buồn ngủ díp mắt, mơ mơ màng màng, lúc này cực kỳ nghe lời, ngoan ngoãn nghiêng người gối lên chân Lạc Hải. Áo khoác của Lạc Hải vừa đủ làm gối, lót dưới đầu cậu lập tức dễ chịu hơn nhiều.
Nhịp thở của cậu dần đều đặn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say, lòng bàn tay còn nắm chặt một viên Lưu Lưu Mai. Đây là viên ô mai cuối cùng, cậu muốn để dành cho Lạc Hải.
Ngồi đối diện họ là một dì trung tuổi, thấy tư thế của hai đứa thì cười hỏi: "Em cháu hả? Hai anh em tình cảm tốt thật."
Cả quãng đường dì đều nhìn thấy hết, đứa cao hơn luôn chăm sóc đứa nhỏ gầy, còn cho em trai ngủ trên chân mình. Bình thường nhà nào có hai cậu con trai gần tuổi đều rất hiếm hoà thuận như thế, không đánh nhau đã may lắm rồi.
Lạc Hải mỉm cười, không nói gì.