Buổi chiều hôm ấy, khi bóng hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời và những cánh chim chao lượn trên cao, Jow và Halieg chậm rãi quay trở về dinh thự sau khi tiễn các con lên đường.
Không khí trong xe hơi ngột ngạt, không phải vì thời tiết, mà vì lòng cả hai vẫn còn quặn thắt những cảm xúc sau khi chia xa hai đứa trẻ.
Cả Nosis và Tianlong đã lớn, nhưng Jow và Halieg vẫn không khỏi cảm thấy sự trống vắng ngay khi họ rời khỏi.
Khi xe dừng lại trước cánh cổng lớn của dinh thự, Jow không vội bước ra. Anh ngồi lặng lẽ bên vô-lăng, đôi mắt xa xăm, nhìn về phía mặt trời đang lặn, lòng miên man với những suy nghĩ.
Halieg ngồi bên cạnh, khẽ nhìn chồng rồi quay đi, ánh mắt cô cũng ánh lên sự trầm mặc.
Không ai nói với ai điều gì, nhưng họ đều hiểu rằng hôm nay không chỉ là ngày tiễn các con đi xa, mà còn là ngày đánh dấu một khúc quanh mới trong cuộc sống của cả hai.
"Halieg này," Jow khẽ cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Cô quay lại nhìn anh, nụ cười dịu dàng thoáng qua môi. Nhưng ánh mắt cô, sâu thẳm, lại chứa đựng một nỗi buồn mà Jow dường như chưa bao giờ nhìn thấy rõ ràng đền vậy.
"Em có chuyện gì muốn nói với anh không?"
Jow hỏi, giọng anh trầm ấm, nhưng đôi chút lo lắng
Halieg im lặng vài giây trước khi trả lời. Cô ngả đầu vào ghế, nhắm mắt lại như muốn thả lỏng bản thân, nhưng trong lòng lại gợn lên những cơn sóng ngầm.
Cuối cùng, cô khẽ nói, giọng trầm xuống, tựa như một lời thổ lộ bí mật đã chôn giấu từ rất lâu.
"Anh có muốn biết về quá khứ của em không, Jow?"
Jow quay sang nhìn cô, đôi mắt anh hiện rõ sự ngạc nhiên. Từ khi họ gặp nhau, yêu nhau và kết hôn, Halieg ít khi nói về quá khứ của mình.
Mọi chuyện dường như bị vùi lấp sau những biến cố cuộc đời và cuộc sống bận rộn của cả hai.
Jow chưa từng ép cô phải nói, nhưng hôm nay, anh cảm thấy rằng cô đang sẵn sàng chia sẻ điều gì đó quan trọng.
"Anh luôn sẵn sàng lắng nghe," Jow nhẹ nhàng đáp lại, đặt tay lên vai Halieg, ánh mắt anh ấm áp, khích lệ cô nói tiếp.
Halieg khẽ gật đầu, đôi mắt cô chợt mở ra và nhìn thẳng vào Jow, như thể lấy hết can đảm để bộc bạch.
"Anh biết không," cô bắt đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một nỗi buồn sâu lắng.
"Tên thật của em là Bảo Ngọc. Trước khi em gặp anh, em đã có một cuộc sống khác, một quá khứ mà em luôn cố quên nhưng chưa bao giờ có thể hoàn toàn lãng quên được."
Jow không giấu nổi sự ngạc nhiên.
"Bảo Ngọc?"
Anh nhắc lại tên ấy, cảm giác như đó là một mảnh ghép mới mà anh chưa từng biết đến về vợ mình.
"Đúng vậy," Halieg tiếp tục, giọng cô chậm rãi nhưng không kém phần chắc chắn.
"Em sinh ra ở một gia đình không mấy êm ấm. Cha mẹ em luôn bất hòa, và em lớn lên trong sự lạnh lùng, không tình yêu thương. Đến năm em mười tám tuổi, em quyết định rời bỏ tất cả, mang theo những giấc mơ và niềm hy vọng về một cuộc đời mới. Nhưng không phải mọi thứ đều diễn ra như em mong đợi."
Nói đến đây, giọng Halieg chùng xuống, ánh mắt cô nhìn xa xăm, như đang hồi tưởng lại những ký ức đau buồn.
"Em đã lang thang khắp nơi, sống cuộc đời phiêu bạt, từ làm việc tại các nhà hàng nhỏ cho đến những công việc mà chẳng ai muốn làm. Cuộc sống dần trở nên đen tối hơn khi em gặp phải những con người xấu xa, lừa dối và lợi dụng em."
Jow nắm chặt tay vợ, như muốn truyền cho cô sự an ủi và sức mạnh. Anh biết rằng những gì Halieg đang kể chỉ là phần nhỏ của câu chuyện, và rằng có lẽ còn rất nhiều điều đau đớn khác mà cô chưa sẵn sàng nói ra.
"Anh có thể tưởng tượng được,"
Halieg nói, giọng cô nghẹn lại.
"Em đã từng mất hết niềm tin vào con người, vào chính bản thân mình. Nhưng rồi một ngày, em gặp được một người phụ nữ đã giúp em thoát khỏi cái hố sâu đó. Bà ấy là một nhà khoa học và chính bà đã khơi dậy trong em niềm đam mê với khoa học tế bào. Nhờ bà, em đã có cơ hội làm lại cuộc đời, học hành và trở thành người như hôm nay và tất nhiên là trừ khi em gặp Cựu Vãn ra."
Jow im lặng lắng nghe từng lời của Halieg, lòng anh trào dâng những cảm xúc khó tả. Anh biết rằng con đường mà vợ anh đã đi qua không hề dễ dàng, và điều này càng khiến anh khâm phục cô nhiều hơn.
"Em đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có thể yêu ai được nữa, rằng cuộc đời mình đã gắn liền với những tổn thương và đau khổ. Nhưng rồi, anh đã xuất hiện,"
Halieg mỉm cười, mắt cô rưng rưng.
"Anh đã mang lại cho em niềm tin và tình yêu mà em tưởng rằng mình sẽ không bao giờ có."
Jow khẽ cười, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.
"Anh rất hạnh phúc khi được là người giúp em tìm lại niềm tin đó."
Halieg nhìn sâu vào mắt anh, đôi môi cô khẽ run rẩy.
"Anh có biết không, suốt bao năm qua, em đã luôn muốn viết lại cuộc đời mình, muốn kể lại câu chuyện của một cô gái tên Bảo Ngọc năm xưa, người đã lạc lối trong chính cuộc đời mình nhưng cuối cùng đã tìm thấy lối ra. Em muốn biến tất cả những đau thương đó thành một điều gì đó có ý nghĩa, có thể truyền cảm hứng cho những người khác."
Cô đưa cho Jow một cuốn nhật ký, cuốn sổ đã cũ nhưng được bảo quản kỹ càng.
"Đây là những gì em đã viết trong suốt những năm tháng đó. Em đã ghi lại tất cả, những nỗi đau, những thất bại, nhưng cũng có những niềm hy vọng và khát khao sống sót. Giờ đây, em muốn biến nó thành một cuốn tiểu thuyết."
Jow đón lấy cuốn sổ, anh mở từng trang, nhìn vào những dòng chữ chi chít của Halieg - hay đúng hơn là Bảo Ngọc của quá khứ. Mỗi trang giấy dường như đang thấm đầm cảm xúc của một cô gái trẻ đã trải qua quá nhiều thử thách.
"Anh sẽ luôn ủng hộ em, Halieg... Bảo Ngọc," Jow nói, gọi cô bằng tên thật lần đầu tiên với một sự tôn trọng và yêu thương sâu sắc. "Anh tin rằng câu chuyện của em sẽ chạm đến trái tim của rất nhiều người."
Halieg mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhõm và mãn nguyện. Cô dựa vào vai anh, cảm nhận sự ấm áp và vững chãi từ người đàn ông mà cô yêu.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy rằng mọi nỗi đau trong quá khứ đều đã được xoa dịu, và giờ đây, cô đã sẵn sàng viết nên một chương mới cho cuộc đời mình - một chương mà cô sẽ kể lại câu chuyện của chính mình, không còn sợ hãi hay giấu giếm.
Đêm đó, dưới bầu trời sao lấp lánh, Jow và Halieg ngồi bên nhau trên chiếc ghế ngoài ban công, tay trong tay, lắng nghe tiếng gió thổi nhẹ qua những tán lá.
Cuộc đời có thể đã mang đến cho họ nhiều khó khăn, nhưng tình yêu và sự đồng hành của họ đã giúp họ vượt qua tất cả.
Và giờ đây, khi các con đã lớn khôn, họ lại một lần nữa bước vào một giai đoạn mới, nhưng lần này, với trái tim đầy bình an và hy vọng cho tương lai.
Trong lòng Halieg, cô biết rằng câu chuyện của cô - của Bảo Ngọc - sẽ không chỉ là câu chuyện về nỗi đau, mà còn là câu chuyện về sức mạnh, lòng kiên nhẫn và niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn.