Cuộc Đụng Độ Bất Ngờ
Jow cảm thấy như thời gian đã ngừng lại khi hắn thấy Halieg bị một tên trong nhóm tội phạm chặn lại. Từng mạch máu trong cơ thể anh như sôi lên, anh không thể để điều này xảy ra. Với một cú nhảy mạnh mẽ, Jow lao về phía tên đang giữ Halieg, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Buông cô ấy ra!" Jow gầm lên, như một con thú hoang đang bị đe dọa.
Tên kia quay lại, một nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên mặt hắn. "Tưởng rằng chúng mày có thể trốn thoát dễ dàng à? Chúng tao đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi." Hắn nói, rồi đẩy Halieg về phía sau, khiến cô ngã xuống đất.
"Halieg!" Jow kêu lên, ánh mắt rực lửa.
"Cứu tôi!" Halieg van xin, cố gắng đứng dậy nhưng chân cô đã bị trật.
"Đừng lo!" Jow hứa, bước một bước về phía tên cầm đầu. "Mày sẽ không thoát được!"
Cả nhóm đối thủ đồng loạt tiến tới, Jow nhận ra rằng không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu. Hắn nắm chặt bàn tay, cảm giác giận dữ và quyết tâm trỗi dậy trong lòng. Anh lao vào cuộc chiến, những cú đấm và cú đá mạnh mẽ trút xuống những kẻ tấn công.
Nhưng sự bất lợi là rõ ràng. Jow cảm thấy choáng váng khi một cú đấm từ phía sau khiến anh ngã xuống. Hắn nhìn thấy Halieg đang lùi lại, ánh mắt cô đầy sợ hãi.
"Jow!" Halieg gọi tên anh, nhưng giọng cô dần nhỏ đi.
Jow đứng dậy, cảm nhận sự đau đớn, nhưng lòng anh không cho phép mình gục ngã. Anh phải bảo vệ Halieg, phải đưa cô ra khỏi đây. Anh lao về phía trước, tìm kiếm một thứ gì đó để chống lại nhóm đối thủ.
Giải Cứu Halieg
Với một cú đấm quyết định, Jow đã làm cho một tên trong nhóm ngã xuống. Hắn quay lại nhìn Halieg, thấy cô đang cố gắng chống đỡ với một tên khác. "Halieg! Bám chặt lấy tôi!" Jow hô to, lao về phía cô
"Cẩn thận!" Halieg kêu lên khi thấy một tên khác đang tiến tới Jow từ bên trái. Jow kịp thời phản ứng, xoay người và đấm mạnh vào mặt tên đó..
"Chạy đi!" anh gào lên, mắt nhìn thẳng vào Halieg.
Cô gật đầu, nhưng chân cô vẫn chưa thể chịu nổi. Jow nắm lấy tay Halieg, kéo cô đứng dậy. "Đi nào!" anh nói, nhưng khi vừa quay lưng lại, nhóm đối thủ đã chặn đường.
"Chạy đi đâu?" Tên cầm đầu cười khẩy. "Chúng mày không thể thoát."
Jow không còn thời gian để suy nghĩ. Anh cảm nhận sự nóng rực của máu trong người, lòng đầy quyết tâm. "Tao sẽ không làm hại cô ấy!" Jow hét lên.
Với một cú lao mạnh, Jow lao về phía tên cầm đầu, quyết tâm giải phóng Halieg. Hắn dùng hết sức mạnh của mình, nhắm thẳng vào mặt hắn. Tên cầm đầu bị bất ngờ và ngã lùi lại, để lộ lối thoát cho Jow và Halieg.
"Đi nào!" Jow nói, nắm chặt tay Halieg và kéo cô ra khỏi vòng vây. Họ lao nhanh qua khu rừng, nghe tiếng bước chân của bọn tội phạm phía sau nhưng không dám ngoái lại.
Lạc Lối Trong Rừng
Càng chạy nhanh, Jow càng cảm thấy như đang lạc giữa những tán cây. Anh không biết mình đã đi được bao xa, chỉ biết rằng từng nhịp thở của Halieg đang trở nên nặng nề hơn.
"Jow... em không thể đi tiếp," Halieg thở hổn hển. "Chân em... nó bị đau quá."
"Chúng ta phải đi tiếp," Jow nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Em có thể đứng vững không?"
"Em... sẽ cố gắng," Halieg đáp, nhưng ánh mắt cô đã đầy sợ hãi.
"Hãy bám chặt lấy tay anh!" Jow nói, giúp Halieg đứng dậy. Họ tiếp tục tiến về phía trước, lắng nghe những âm thanh xung quanh. Rừng cây dày đặc, ánh sáng yếu ớt khiến mọi thứ trở nên mờ mịt.
"Hãy tìm một nơi an toàn," Jow nói, nhận thấy rằng họ cần phải tạm dừng lại. "Chúng ta không thể tiếp tục chạy mãi như thế này."
Họ tìm một gốc cây lớn, nơi có những tán lá dày. Jow nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy có dấu hiệu nào cho thấy họ đã thoát được. "Tôi sẽ trông chừng," Jow nói, sau đó quay lại nhìn Halieg. "Em có thể ngồi xuống nghỉ một chút."
Halieg gật đầu, mệt mỏi ngồi dựa vào gốc cây. Jow cẩn thận quan sát xung quanh, cảm giác căng thẳng vẫn chưa buông tha cho anh.
"Jow." Halieg gọi, giọng cô yếu ớt. "Cảm ơn anh đã cứu em."
"Đó là điều hiển nhiên," Jow đáp, ánh mắt không rời khỏi những bóng cây phía xa. "Tôi sẽ luôn bảo vệ em."
"Nhưng... Cựu Vãn..." Halieg nói, nước mắt bắt đầu rơi xuống. "Hắn đã..."
"Không! Đừng nói như vậy!" Jow cắt ngang, giọng anh đầy kiên quyết. "Cựu Vãn đã làm những điều sai lầm, nhưng hắn đã cố gắng chuộc lại. Hắn đã cứu chúng ta, và anh sẽ không để điều này trở thành vô nghĩa."
Halieg im lặng, ánh mắt cô tràn đầy nỗi buồn. Jow biết rằng cô đang phải đối mặt với những cảm xúc lẫn lộn.
Hồi Tưởng Quá Khứ
Trong tâm trí của Jow, những kỷ niệm về Cựu Vãn hiện về như những mảnh ghép của một bức tranh lớn.
Hắn đã từng là một kẻ thù, một người mà low không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ có thể đứng cùng một bên. Nhưng bây giờ, Jow cảm nhận được sự hy sinh mà Cựu Vãn đã thực hiện cho họ.
"Anh ước gì hắn vẫn ở đây," Jow thì thầm, không biết rằng Halieg đang nghe thấy những gì anh nói. "Hắn xứng đáng được sống."
"Jow..." Halieg nói, giọng cô tràn đầy nước mắt. "Em cũng cảm thấy như vậy. Hắn đã cố gắng hết sức để trở thành một người tốt."
"Đúng vậy," Jow đồng ý, nhưng lòng anh nặng trĩu. "Và anh sẽ không để những gì hắn làm bị lãng phí."
"Chúng ta phải tìm cách đánh bại tổ chức này," Halieg nói, ánh mắt sáng lên với một chút quyết tâm. "Hãy làm cho Cựu Vãn tự hào."
"Đúng," Jow nói, ánh mắt trở nên kiên định hơn. "Chúng ta sẽ không để những kẻ xấu này thắng."
Chống Lại Bóng Tối
Họ ngồi lại một lúc, cố gắng hồi phục sức lực. Jow quyết định rằng họ cần phải lên kế hoạch. "Đầu tiên, chúng ta cần tìm một nơi an toàn hơn để nghỉ ngơi và lên kế hoạch hành động."
"Có lẽ mình nên tìm đến một nơi có thể giúp đỡ," Halieg đề nghị. "Có thể tìm đến những người mà Cựu Vãn đã từng biết."
"Đúng vậy," Jow đồng ý. "Chúng ta cần phải liên lạc với những người có thể hỗ trợ chúng ta trong cuộc chiến này."
Họ quyết định rằng cần phải ra khỏi khu rừng này ngay khi có thể. Jow giúp Halieg đứng dậy, và họ bắt đầu tìm đường ra. Nhưng khi vừa mới di chuyển được một đoạn, Jow bỗng cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
"Em nghe thấy gì không?" Jow hỏi, dừng lại để lắng nghe.
Halieg khẽ gật đầu, đôi mắt cô mở lớn. "Có tiếng động," cô nói.
"Chạy thôi!" Jow hô lên và cả hai lao vào giữa những tán cây.
Cuộc Đuối Bắt Từ Địa Ngục
Trong lúc họ chạy, tiếng bước chân của những kẻ truy đuổi vang lên phía sau, ngày càng gần hơn. "Nhanh lên! Họ sắp đến!" Jow nói, ánh mắt đầy vẻ căng thẳng mà lao vun vút vào đêm đen