Sau khi cuộc họp kết thúc và mọi thứ đã được sắp xếp gọn gàng cho trận địa cuối cùng, Jow và Halieg bước ra khỏi trụ sở cảnh sát, hòa mình vào bầu không khí buối tối mát mẻ và yên bình của thành phố.
Dù căng thẳng và áp lực của trận chiến cuối cùng với Cựu Vãn vẫn đang đè nặng, có một chút nhẹ nhõm hiện hữu trong cả hai.
Họ biết rằng trận đấu sắp tới sẽ là một trong những trận chiến quan trọng nhất trong đời họ, nhưng ngay lúc này,
Jow muốn tận hưởng khoảnh khắc này với người anh yêu, bất chấp tất cả những rắc rối, bất chấp thân phận và hình hài của Halieg.
"Em muốn đi ăn tối không? Một bữa ăn đơn giản thôi, trước khi chúng ta chuẩn bị bước vào trận chiến cuối cùng,"
Jow quay sang Halieg, giọng nói của anh bình thản nhưng đầy ẩn ý.
Halieg nhướng mày, đôi mắt sáng lên một chút. "Tối nay sao? Em nghĩ anh sẽ muốn về và nghỉ ngơi trước chứ?"
Jow cười nhẹ. "Anh nghĩ, nếu đây có thể là lần cuối cùng chúng ta được bình yên thế này, thì sao không tận dụng nó? Đừng lo, anh đã sắp xếp mọi thứ cho đội ngũ rồi. Cả Vince cũng đã giám sát kỹ lưỡng. Tối nay, chỉ có anh và em."
Dù có chút mệt mỏi sau cuộc họp, Halieg không thể chối từ lời mời của Jow. Thực ra, cô cũng muốn có một khoảnh khắc thư giãn, rời xa khỏi những căng thẳng và áp lực của cuộc chiến đang chờ đợi.
Họ cùng bước vào chiếc xe mà Jow đã chuẩn bị sẵn và đi thẳng đến một nhà hàng nhỏ nhưng ấm cúng bên cạnh bờ sông. Đó là một địa điểm không xa hoa nhưng vô cùng yên bình, nơi mà họ có thể thoải mái trò chuyện mà không bị ai làm phiền.
Không gian trong nhà hàng yên tĩnh với ánh đèn vàng dịu nhẹ, phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Jow và Halieg chọn một bàn ở góc khuất, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh sông nước thơ mộng.
Đồ ăn được mang ra khá nhanh chóng - những món đơn giản nhưng đầy đủ hương vị. Halieg, dù đang ở trong thân hình của một nam nhân, vẫn giữ được vẻ thanh thoát và sự lịch lãm của mình.
Jow, với đôi mắt luôn dõi theo cô, dường như muốn nắm bắt từng khoảnh khắc này, như thể nó có thể tan biến bất cứ lúc nào.
Bữa tối trôi qua trong những câu chuyện nhỏ nhẹ và tiếng cười thoải mái. Jow cố tình tránh nói về công việc, về những trận chiến đang chờ đợi phía trước. Anh muốn dành trọn thời gian này cho Halieg, để họ có thể tạm quên đi những áp lực mà họ đang phải đối mặt.
Khi bữa ăn kết thúc, Jow bỗng nhiên im lặng một lúc lâu. Halieg nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của anh, đôi mắt trầm ngâm và đầy tâm sự.
"Jow, anh có chuyện gì muốn nói sao?" Halieg hỏi, nhíu mày.
Jow cười nhẹ, rồi anh đứng dậy, bước qua phía Halieg và khụy một gối xuống trước mặt cô. Cử chỉ ấy khiến cô không khói ngạc nhiên, trái tim đập nhanh hơn.
Những người trong quân ngũ có mặt tại nhà hàng từ trước đó cũng bắt đầu chú ý và dừng ăn uống, mắt dán chặt vào hai người họ.
"Halieg, anh biết rằng chúng ta đang trong một hoàn cảnh vô cùng khó khăn. Anh cũng biết rằng cuộc chiến này chưa kết thúc, và tương lai của chúng ta còn rất nhiều điều chưa thể đoán trước. Nhưng có một điều mà anh chắc chắn,"
Jow nói, giọng nói trầm ấm và chân thành. "Anh yêu em, từ lâu rồi, và anh không muốn đợi thêm một giây nào nữa để nói với em điều này."
Halieg sững sờ, không thể thốt nên lời. Dù trước đây Jow đã bày tỏ tình cảm, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng anh sẽ cầu hôn mình trong tình huống như thế này - khi cô vẫn còn trong thân phận của một nam nhân, khi cuộc chiến với Cựu Vãn vẫn đang dở dang.
Jow tiếp tục, rút ra từ trong túi một chiếc hộp nhung nhỏ. Khi anh mở nó ra, một chiếc nhẫn đơn giản nhưng tinh tế lấp lánh dưới ánh đèn.
"Halieg, anh không quan tâm em đang ở trong hình hài nào. Anh yêu con người bên trong em, và anh muốn ở bên cạnh em suốt đời. Em sẽ đồng ý làm vợ anh chứ?"
Cả nhà hàng yên lặng trong khoảnh khắc, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về Halieg. Những người đồng đội của
Jow bắt đầu thì thầm với nhau, không ít người mỉm cười và chờ đợi phản ứng của cô.
Halieg cảm thấy hơi thở mình trở nên ngắt quãng. Cô nhìn Jow - người đàn ông đã luôn ở bên cô, hỗ trợ và bảo vệ cô trong suốt quãng thời gian khó khăn.
Dù biết rằng hành động này quá táo bạo và có thể khiến nhiều người ngỡ ngàng, nhưng trái tim cô không thể chối từ cảm xúc của mình.
Trước khi cô kịp nói gì, từ phía bên kia phòng, những tiếng reo hò bắt đầu vang lên.
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Những người lính của Jow - những người đã chứng kiến hành trình của họ - bắt đầu hò hét cổ vũ, như thể đây là một trận đấu mà tất cả đều muốn nhìn thấy kết quả chiến thắng.
Halieg bật cười trước sự cổ vũ nhiệt tình của mọi người. Tim cô đập mạnh, không chỉ vì cảm xúc yêu thương dành cho Jow, mà còn vì sự bất ngờ và ngỡ ngàng trước tình huống này.
Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt lóe lên sự cảm động. "Em đồng Ý, Jow," cô thì thầm, đủ để anh nghe thấy và đưa tay phải để anh đeo nhẫn cho cô.
Cả nhà hàng như bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay. Jow đứng dậy, vòng tay ôm lấy Halieg, cả hai chìm đắm trong khoảnh khắc ngọt ngào giữa sự chúc phúc của những người xung quanh.
Dù Halieg đang trong thân hình của một nam nhân, nhưng điều đó chẳng hề quan trọng. Với họ, điều duy nhất quan trọng chính là tình yêu mà họ dành cho nhau.
---
Khi tiếng reo hò dịu lại, Jow ngồi xuống lại cạnh Halieg, cả hai vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ngại ngùng. Mọi người trong nhà hàng bắt đầu quay lại bàn của mình, nhưng không quên liếc nhìn hai người với ánh mắt hâm mộ và ngưỡng mộ.
"Anh điên rồi, Jow," Halieg cười nhẹ, tay cô vẫn còn run khi nhìn vào chiếc nhẫn trên tay.
"Anh biết," Jow đáp lại với nụ cười tinh nghịch. "Nhưng anh nghĩ mình sẽ còn điên hơn nếu không nói ra những điều trong lòng."
"Và anh thật sự không quan tâm đến hình hài của em hiện tại?"
"Không, với anh, em luôn là Halieg mà anh yêu. Hình hài chẳng có ý nghĩa gì nếu trái tim chúng ta hòa nhịp."
Halieg nhìn vào ánh mắt chân thành của Jow, cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết. Dù tương lai còn nhiều biến động và cuộc chiến với Cựu Vãn vẫn chưa kết thúc, nhưng ít nhất, ngay lúc này, cô biết rằng mình không còn cô đơn. Họ sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách, với tình yêu và sự quyết tâm không bao giờ lay chuyển.
---
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi nhà hàng, Jow và Halieg cùng nhau trở về căn cứ, nơi trận chiến cuối cùng sắp diễn ra. Nhưng giờ đây, cả hai đều mang trong mình một sức mạnh mới, không chỉ từ niềm tin vào chính mình mà còn từ tình yêu mà họ dành cho nhau. Họ sẽ chiến đấu đến cùng, vì tương lai của họ, vì cuộc sống mà họ đã mơ ước.