Thịnh Tư Hạ là người văn minh, quân tử động khẩu không động thủ.
Nhưng lần này thật không thể nhịn được nữa.
Cô giống như con nai nhỏ linh động, nhảy lên lưng Clint, véo tai anh, hét lên: "Anh nói bậy cái gì vậy!"
Sức lực nam nữ khác xa nhau, Clint để cô quậy một lúc, bắt đầu đáp trả lại.
Cười, gây rối, còn có tiếng thét chói tai, bọn họ hết va vào đồ uống rồi lại snack khoai tây, hỗn độn đầy đất.
Không gian phòng ngủ nhỏ, không đủ chỗ cho họ phá, hết lần này đến lần khác quậy trong phòng khách lại tới phòng ngủ, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà ngã xuống trên giường.
"Quậy có mệt không?" Clint nằm dài trên giường, nói với lưng người kế bên, âm thanh mệt mỏi.
"Khi không anh lại muốn nói hươu nói vượn?" Cô đúng là rất mệt mỏi, nhưng cơn giận còn sót lại chưa tan.
"Anh nói cái gì? Anh chỉ hỏi cậu ấy có một câu." Anh ấy vận dụng tiếng Trung thành thạo, không cần thầy dạy cũng biết cách nói ẩn ý đằng sau lời nói. Tay phải đấm lên tấm chăn, hệt như đang gióng trống khua chiêng minh oan.
Động tác thuần thục như vậy, đoán chừng đã xem không ít phim cổ trang phá án.
Thịnh Tư Hạ lười cùng anh nói lời vô nghĩa, "Nếu anh ăn cái này, em sẽ tha thứ cho anh."
Nói xong, cô cong eo về phía sau, biến thành một tư thế khó, cánh tay khó khăn mà vươn ra, lực đạo vừa đủ mà chia năm xẻ bảy lát khoai tây rơi trên mặt thảm dưới đất.
Ngay lúc này Phó Diệc Sâm lại tiến vào.
Thịnh Tư Hạ trước mắt đang dốc ngược người, trong mắt là một người đàn ông lộn ngược với vẻ mặt lạnh lùng, giống như một pho tượng đúc thành.
Hình ảnh vô cùng kì quái.
Trong lòng hoảng loạn, ngón tay đã đụng đến lát khoai tây, cô sốt ruột đứng dậy, lại phát hiện mình không đứng dậy dễ dàng như vậy, lại không dám làm động tác gì lớn.
Mấy năm trước eo cô đã từng bị thương.
"Tôi không đứng dậy được, kéo tôi một cái." Cô không nói trực tiếp tên ai, đôi mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, như là đang nói chuyện với không khí.
Có một bàn tay đỡ sau eo cô, thoáng dùng lực, cô cảm giác mình được nâng đỡ, thân thể thoải mái mà ngồi dậy.
Đầu óc Thịnh Tư Hạ bị máu dồn lên não một lúc, có chút choáng váng chóng mặt, thậm chí còn thấy tóc Clint phát ra ánh sáng.
"A."
Cô cảm thấy thật thần kì, trong lúc nhất thời đã quên mất Phó Diệc Sâm còn ở mép giường, cô ấn đầu Clint lại về phía trước và vén tóc anh ra.
Nhìn kỹ mới biết, hóa ra đó chỉ là tóc con mới mọc của anh ấy.
Ánh sáng cái gì, thật không thú vị.
Clint không quan tâm Thịnh Tư Hạ ở trên đầu anh tàn sát vô tội, toàn tâm toàn ý công kích Phó Diệc Sâm, "Phó, ai cho cậu vào đây! Đừng nghĩ cậu là chủ khách sạn liền có thể xâm phạm quyền riêng tư của người khác!"
"Thứ này cho phép tớ vào." Phó Diệc Sâm lắc thẻ phòng trong tay.
Cô đối với tóc của anh đã hết hứng thú, vứt bỏ lát khoai tây trong tay, vỗ vỗ tay, không biết nên làm thế nào để kết thúc cục diện xấu hổ này.
"Em còn không đi xuống?"
Là tiếng của Phó Diệc Sâm, làm cô nhớ đến, cô còn đè trên người của Clint.
Hắn không có chút biểu tình nào dư thừa, nhìn không ra được cảm xúc.
Xuống giường, đổi giày, tránh đi mớ hỗn độn trên thảm, đến trước gương kiểm tra lại ngoại hình chính mình.
Cô vừa rồi quậy một trận điên cuồng, áo sơ mi tơ tằm nhăn lại, lông mi rụng mất vài sợi, lẻ loi rơi trên mí mắt dưới.
Ở trước gương kiểm tra, cô mới nhớ đến hôm nay mình không có trang điểm, cả khuôn mặt bởi vì nghỉ ngơi không đủ mà có chút tái nhợt xanh xao, trắng bệch, giống như một tờ giấy trắng, không có gì để khen.
Ma xui quỷ khiến, cô véo véo mặt, cắn cắn môi.
Khôi phục một tí huyết sắc, khuôn mặt trong gương trở nên sinh động lại.
Ở trường đại học, trong môn tự chọn trang điểm, giáo viên từng sử dụng mặt cô làm mẫu cho mọi người, giáo viên nói, ngũ quan cô rất nổi bật, tươi sáng, trang điểm dày sẽ có vẽ hung dữ, làm người khác khó có thể tiếp cận.
Từ đó, cô chỉ trang điểm nhẹ, khi nào lười biếng thì dứt khoát không làm.
Cô thở dài, không nghĩ đến hôm nay sẽ gặp Phó Diệc Sâm.
Clint ở bên ngoài gõ cửa, anh ấy muốn tắm rửa.
Chờ Thịnh Tư Hạ mở cửa, thời điểm đi ngang qua, cô nghe thấy anh ấy dùng tiếng Anh thấp giọng nói: "Have a nice talk."
"Cái gì?" Cô hỏi.
"Không có gì!" Anh ấy ở bên trong hô to một tiếng, rất nhanh sau đó truyền đến tiếng nước ào ào chảy.
Chờ Thịnh Tư Hạ phản ứng lại, cô không thể không cảm thấy buồn cười.
Chuyện này có chút ngớ ngẩn lẫn ngọt ngào, ốc còn không mang nổi vỏ ốc, vậy mà còn rãnh rỗi để tâm quản chuyện của cô và Phó Diệc Sâm.
Phó Diệc Sâm vẫn còn ở trong phòng ngủ, không biết đang làm cái gì.
Thịnh Tư Hạ không có dũng khí cùng hắn ở chung một chỗ, có lẽ hiện tại cô nên rời đi.
Balo của cô bị ném trên sofa ở phòng khách, có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Thịnh Tư Hạ nhớ đến một mớ hỗn độn trên dưới sàn ở phòng ngủ, còn có đồ ăn vặt rơi trên thảm, vừa rồi không chú ý, nói không chừng còn rơi vào đồ uống.
Cứ như vậy rời đi, cô có cảm giác mình như một người khách đến làm bẩn nhà người khác, lại không dám nói một tiếng mà phải lẻn đi.
Hành vi này rất bất lịch sự.
Ít nhất nếu không ở cùng với hắn, việc rời đi xem như cũng không muộn.
Lẻn vào phòng ngủ, chỉ thấy tấm màn mỏng màu trắng bị gió thổi bay lên, mơ hồ phảng phất nên dáng vẻ của Phó Diệc Sâm, hắn ở ban công nghe điện thoại, giọng nói rất nhỏ, cô chỉ mơ hồ nghe thấy nửa câu.
"...Vậy cứ làm theo ý thích của cô ấy mà khảm vào, hoàn thành trước khi đến sinh nhật cô ấy."
Thịnh Tư Hạ nghĩ ngay đến viên kim cương xanh mà hôm qua hắn đã nói đến.
Bởi vì cô từ chối, lúc này mới qua một đêm, nhanh như vậy hắn liền tìm được chủ nhân tiếp theo của viên kim cương xanh kia?
Cô ở trong lòng đương nhiên là có chút khó chịu.
Không có được và bị mất đi, cô không biết cảm giác nào mới là tột cùng của sự tiếc nuối. Chỉ là viên kim cương xanh kia chưa từng thấy qua nay lại bỗng nhiên trở nên vô cùng hấp dẫn.
Thịnh Tư Hạ cũng chỉ là một người bình thường, nhịn không được tưởng tượng đến vị tiểu thư được nhắc đến trong điện thoại kia, nhất định sẽ có một đôi tay tuyệt đẹp và ánh mắt sáng ngời như kim cương, có thể còn hơn thế nữa.
Cô ấy còn có được tình yêu của Phó Diệc Sâm.
Trên tấm thảm trắng tinh có vài lát khoai tây rời xuống, nhìn qua thật khủng khiếp. Cô không cẩn thận giẫm phải, giòn vang.
Giống như trái tim thủy tinh của chính mình, bị giẫm đến hoàn toàn khác đi.
Tưởng tượng như vậy, thật đúng là tự làm tổn thương cảm xúc chính mình.
Phản ứng tiếp theo của Thịnh Tư Hạ là ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vụn để trong lòng bàn tay, chờ lát nữa sẽ ném tất cả vào thùng rác.
Phó Diệc Sâm kết thúc cuộc trò chuyện, vừa tiến vào đã thấy Thịnh Tư Hạ ngồi xổm trên mặt đất, cẩn thận mà thu dọn tàn cuộc.
Ngồi xổm một lát, cô bắt đầu mỏi chân, sửa lại ngồi xếp bằng.
"Em không cần thu dọn, đây là công việc của nhân viên khách sạn." Hắn bước đến, duỗi tay chuẩn bị kéo cô lên.
Thịnh Tư Hạ nhìn hắn, ánh mắt chuyển từ mặt sang cánh tay đang gần trong gang tấc. Ánh mắt có chút kì lạ, tựa như đối với hắn có điều bất mãn.
"Tôi biết." Giọng nói của cô lãnh đạm, không có ý định đứng lên.
Phó Diệc Sâm thu tay lại, trầm mặc một lát, hắn nói: "Em muốn nhặt lên để ăn?"
Cô dừng lại, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm hắn, "Tôi là người như vậy sao?"
Hắn khẽ cười một tiếng, "Hoa ở cửa nhà tôi cũng không buông tha, em nghĩ sao?"
Thịnh Tư Hạ không đáp.
Cô không cho rằng bọn họ có thể nhẹ nhàng mà nhớ đến mối quan hệ năm đó, cô không còn cởi mở như mình tưởng tượng nữa, cũng không còn sức lực cố gắng ra vẻ như bình thường.
Phó Diệc Sâm ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh, hắn nhắc đến, "Tôi đã kiểm tra tài liệu, tên khoa học của loại hoa đó là..."
"Tôi đã biết rồi." Thịnh Tư Hạ bình tĩnh mà ngắt lời.
Lời nói dứt khoát đến âm cuối cùng, cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này.
Phó Diệc Sâm đã từng khích lệ cô, cô phảng phất như được trời cho những kỹ năng giao tiếp xã hội hạng nhất, chỉ cần cô muốn, cô có thể bắt chuyện với bất cứ ai, cũng có thể tùy ý kết thúc chủ đề bất lúc nào.
Dù sao Thịnh Tư Hạ cũng không để bụng mình ở trước mặt hắn có lễ phép hay không.
Những việc không lễ phép cũng đã làm qua không ít.
Người đi tắm còn chưa ra ngoài, ít nhất đã 20 phút trôi qua, như thể để cho bọn họ có đủ thời gian để tâm tình trò chuyện.
May mắn thay, cả cô lẫn Phó Diệc Sâm đều không phải loại người gặp mặt sẽ dính lại không rời. Cô không có hứng thú, hắn liền ngồi một bên xem điện thoại.
Dư quang của Thịnh Tư Hạ nhìn thấy màn hình, giống như hắn đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Các mảnh vụn gần như đã được nhặt sạch, còn một ít sót lại sẽ có người dọn dẹp.
Cô đứng lên, đem tất cả vụn khoai tây trong tay ném vào thùng rác, phủi phủi tay, có chút dầu mỡ.
Phòng tắm bị chiếm dụng, cô có chút nôn nóng, Phó Diệc Sâm lại đúng lúc này mà đưa cô một miếng khăn ướt.
"Cảm ơn."
Lau khô tay, cô thuận thế ngồi trên giường, tấm chăn lộn xộn còn lại nhắc nhở tình huống bi thảm vừa nãy.
Đối với những gì Clint nói trên điện thoại, Thịnh Tư Hạ không giải thích, cũng không có ý định giải thích.
Phó Diệc Sâm và Clint quen biết nhau ở Eton College, gia đình có thường xuyên gặp mặt, quan hệ thân thiết, tuyệt đối là bạn tốt đáng tin cậy.
Dựa vào hiểu biết bấy lâu nay, Phó Diệc Sâm chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết Clint đang nói giỡn với hắn.
Ngồi đối mặt, cô có cơ hội nhìn kỹ Phó Diệc Sâm hơn.
Vẫn là khuôn mặt đó, làm người khác phải luôn hướng tới. Mấy năm qua đi, khí chất hắn được lắng đọng lại không ít, những gì thuộc về sự kiêu ngạo, sắc bén của thời tuổi trẻ ít nhiều có phần giảm đi, nhưng cảm giác bức người vẫn ở khắp mọi nơi.
Cha mất cách đây 2 năm trước, Phó Diệc Sâm đã tiếp quản tập đoàn của gia đình, khách sạn xa hoa ở bên bờ sông này chỉ là một phần nhỏ trong số tài sản ấy.
Ngồi trong phòng khách sạn Lâm Giang, tầm nhìn tuyệt đẹp, tùy ý quan sát phong cảnh trải dài vô tận, dưới chân bước trên bao nhiêu tấm thảm tạo hình thủ công đắt giá.
Thịnh Tư Hạ biết Phó Diệc Sâm khi đó, hắn chỉ có tiền, dựa vào khối gia sản để lại cũng đủ bảo đảm cho hắn cả đời giàu sang. Hiện tại, hắn còn có cả quyền lực, cách hắn nhìn thế giới, đương nhiên là không giống với cô.
Địa vị không giống nhau, không có tư cách để đàm phán.
Tình yêu, cũng là một cuộc đàm phán.
Năm đó cô không hiểu đạo lý này, còn tưởng rằng hắn từ chối mình chỉ vì tuổi của cô.
Thật ra đáp án rất đơn giản, Phó Diệc Sâm đã sớm nói với Thịnh Tư Hạ, cách sống của hắn rất có quy củ, trước nay chỉ là cần hoặc không cần.
Hiểu rõ được điều này, có lẽ có chút tàn nhẫn, lại có một loại gánh nặng nhẹ nhàng được trút bỏ đi.
Khi đó cô giả ngốc không biết sợ, hiện tại là không muốn mới không sợ, đối với hắn không có chút mong muốn, mới có thể bình tĩnh như vậy mà ngồi đối diện.
Nội tâm có gợn sóng lần nữa, cô cũng sẽ không nhào đến bên người hắn.
"Em và Clint vẫn còn liên lạc? Tại sao tôi lại không biết?" Giọng hắn cắt ngang suy nghĩ của cô.
"Anh không có hỏi đến."
"Tôi có cơ hội hỏi sao?"
Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt lấy Thịnh Tư Hạ.
Cô căn bản không có ý định trả lời, đột nhiên nghĩ đến điều gì, giọng nói vô tình trở nên khiêu khích, "Tôi từng nghe nói đến một lời rất hay, chỉ cần anh muốn trốn, cả thế giới có muốn cũng không có ai tìm được. Tương tự, chỉ cần anh muốn tìm, không có chuyện không tìm thấy người. Xem ra, chỉ có thể là do tôi trốn quá kỹ, nếu không chính là anh căn bản không nghĩ đến việc đi tìm."
Thịnh Tư Hạ ngước mắt lên, ánh mắt có chút khiêu khích, cũng không biết bộ dáng chính mình hiện tại như thế nào. Trong đôi mắt của Phó Diệc Sâm, cô như một con mèo vừa xấu tính lại còn cộc cằn.
Bầu không khí căng thẳng.
Clint tắm rửa xong, thân trên để trần nghênh ngang đi ra, phá vỡ không khí im lặng.
Anh ấy lớn tiếng kêu: "Phó, tớ đói bụng, dẫn chúng tớ đi ăn cơm Trung Quốc!"
Thịnh Tư Hạ cảm thấy, nếu cho anh ấy một cái bát, anh ấy sẽ chẳng ngại mà sắm vai một người ăn xin tóc vàng.
Không đúng, hiện tại tóc anh ấy đã nhuộm đen, càng giống mục sư.
Cô quên mất Phó Diệc Sâm đang ở bên cạnh, theo thói quen mà trêu anh, "Anh có dáng người không tồi, ăn cơm xong quỵt tiền chạy trốn, có thể sẽ còn được miễn phí."
"Thật vậy sao?" Mắt anh sáng lên.
Không đợi Thịnh Tư Hạ trả lời, Phó Diệc Sâm đã duỗi tay lấy quần áo trên giường, dùng sức ném vào người Clint, "Mặc quần áo vào!"
Sau đó, hắn quay lại nói với Thịnh Tư Hạ: "Nơi này em so với tôi càng biết rõ, giao lại cho em."
Thịnh Tư Hạ ngơ ngác.
Cô mới vừa tìm cớ rời đi, lời nói còn đang cất giữ, lại trở thành nói không nên lời.