á à trước khi bắt đầu chương mới thì xin cámm ơnn bạn @lxlxsso đã tặng cho tụi mình bìa truyện mới xinh xinh nhee ❤️
____________
"Người giám hộ" từng nói rằng trong thời gian ngắn, hắn nghĩ rằng sẽ xem đó là chuyện của quá khứ. Không ngờ rằng cô lại buột miệng nhắc tới.
Cứ như vậy, quay về một ngày nắng gắt của tám năm trước.
Khi đó, Thịnh Tư Hạ tốt nghiệp sơ trung, không phụ sự mong đợi của mọi người, bước lên cao trung.
Đây là trường cao trung tốt nhất ở Vân Thành, cũng là nơi danh giá nhất, không ít người nước ngoài nộp đơn vào học.
Ngay cả cửa sau cũng không dễ dàng đi, theo bạn học nói, ít hơn một điểm, năm số 0*.
[*]: tiền đút lót í, nếu 100,000 tệ (10 vạn) thì cỡ 330 triệu VNĐ hà:)
Thịnh Tư Hạ thi đậu, chỉ là do may mắn.
Học sơ trung, thành tích của cô chỉ xếp top 10 trong lớp. Cô có năng khiếu về nghệ thuật, học kém khoa học và toán, hai môn lý hóa miễn cưỡng cũng xem như cần bồi dưỡng thêm.
Người mẹ ở Mỹ không gây nhiều áp lực cho cô.
Ngược lại dì nhỏ trước ngày thi tốt nghiệp kéo cô lên núi bái phật, thắp hương cầu nguyện, chú trọng các món dinh dưỡng bồi bổ sức khỏe. Sau đó có kết quả, cô như mong muốn thi đậu, dì nhỏ so với cô còn cao hứng hơn.
Cao trung cách Tây Sơn mười phút đi xe, trời cao biển rộng, khí hậu dễ chịu. Cô ở trong nhà ăn ngon ngủ ngon để chuyên tâm học tập.
Thịnh Tư Hạ không thể không cự tuyệt.
Ngày đó rời trường sơ trung, dì nhỏ tự mình đến kí túc xá của cô để giúp cô sửa sang lại hành lý.
Miệng bà nhắc mãi: "Con thật không có lương tâm, dì nhỏ đối với con tốt như con gái trong nhà, ngày thường dượng không có thời gian ở cùng dì, bảo con dọn vào nhà ở, tiện trò chuyện với dì, con cũng không chịu."
Vừa nói bà vừa liếc nhìn xung quanh kí túc xá hết mọi ngóc ngách, chân mày nhướn lên, cái gì cũng nhìn không quen.
Dì nhỏ cho rằng Thịnh Tư Hạ sống trong nhung lụa từ nhỏ, hiện tại trải qua ba năm ở kí túc xá, quả thực không thể nào chịu nổi.
"Trong nhà không có Bobby sao?"
Bobby là con mèo Xiêm dì nhỏ nuôi.
"Đừng nói nữa, cái gì mà mèo tốt hơn chó, kết quả sờ một cái liền cào, thật khiến người khác bực mình! Nó với con thật giống nhau...."
"Dì nhỏ, dì thương con đi, dì mới hơn 30 tuổi, không phải 50 tuổi, lỗ tai con giờ đã biến thành cái kén rồi." Cô hoảng quá la lên.
Cuối cùng vẫn là cô không chịu nổi dì nhỏ năn nỉ ỉ ôi, Thịnh Tư Hạ trực tiếp ngồi vào trong xe, hành lý để ở sau xe, một mạch đi đến đường Tây Sơn.
Dì nhỏ Thịnh Uyển Nhu, so với mẹ cô nhỏ hơn 5 tuổi, từ nhỏ đã được mọi người cưng chiều.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bà ở quán bar quen một người ca sĩ Lâm Thụ Khiêm liền nhất kiến chung tình.
Dù bà ngoại đã nói, khi đó ông ấy chỉ là người làm nghệ thuật nghèo kiết xác, ai cũng khuyên dì nhỏ đừng nhất thời tùy hứng. Dì nhỏ vì tình mà ở nhà tuyệt thực mấy ngày để thể hiện tâm ý.
Cha mẹ yêu thương bà từ tận đáy lòng, đối với đứa con gái bướng bỉnh này chỉ có thể cho của hồi môn đắt giá và bất động sản ở Tây Sơn để con gái không cần phải lo chuyện tiền bạc sinh hoạt sau khi kết hôn.
Cũng may qua cơn mưa trời lại sáng, Lâm Thụ Khiêm cuối cùng cũng trở nên nổi tiếng, phát hành liên tiếp nhiều album, tự mình làm nhạc sĩ, dần dần từ ca sĩ chuyển sang mở công ty quản lý.
Hiện giờ dượng ấy cũng xem như công thành danh toại.
Trong những ngày đầu sống ở Lâm gia, bà đã có khoảng thời gian vui vẻ.
Buổi sáng, bà ôm Bobby vui đùa ầm ĩ một trận, sau đó lại đi rửa mặt. Toàn bộ thời gian đều có Bobby đi theo bên cạnh, dính người đến không rời.
Dì nhỏ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đem Bobby ném văng ra.
Mèo Bobby kêu một tiếng, không thèm để ý nằm xuống đưa chiếc bụng ra, ý muốn được Thịnh Tư Hạ cào cào.
Cô cười rộ lên, từng đợt gió biển thổi qua cửa sổ, thổi trúng chiếc áo thun trắng của cô phồng lên, lộ ra vòng eo thon gầy.
Dì nhỏ hừ lạnh một tiếng, nhéo một cái trên eo cô. Thịnh Tư Hạ chuồn đi khiến cho dì nhỏ nhéo không được thịt, chỉ biết gắp thịt xây vào trong chén của Thịnh Tư Hạ, ra lệnh: "Ăn hết cho dì, gầy như vậy, muốn làm người mẫu à?"
Lâm Thụ Khiêm ngồi ở một bên, gấp tờ báo lại, buông chén đũa, nhìn Thịnh Tư Hạ ôn hòa mỉm cười.
Ông đứng lên, chạm khẽ trên mặt dì nhỏ một cái: "Uyển Nhu, tối nay nhà chúng ta có khách quý, bữa tối ăn thanh đạm một chút, lấy chai La Romanee – Conti ra tiếp đãi. Còn nữa, đưa Bobby lên tầng hai, không được xuống dưới, Phó tiên sinh bị dị ứng với mèo."
Bobby như hiểu lời ông nói, hầm hừ một lát liền đứng dậy đi mất.
Cái đuôi ngoe nguẩy, cọ ở trên đùi Thịnh Tư Hạ một chút, thể hiện đủ sự khinh bỉ của nó.
Dì nhỏ gật đầu đáp ứng, đứng dậy đưa chồng chiếc cặp, tiễn ông ra cửa.
Lâm Thụ Khiêm nhớ ra điều gì đó, nói thêm: "Vẫn là đừng nên mở rượu, thiếu chút nữa tôi đã quên, Phó tiên sinh đến nhà làm khách, chắc chắn sẽ mang một bình đến."
Thịnh Tư Hạ tuy tuổi còn nhỏ, nhưng cũng từ thái độ cẩn thận của dượng mà biết được, Phó tiên sinh này nhất định là người mà ông muốn nịnh bợ.
Bằng không, với tính cách xưa nay thanh cao của ông, rất ít khi mời khách đến thăm nhà, người thường sẽ không thể nào được coi trọng như thế.
Đương nhiên, hai chữ nịnh bợ này cũng thật là khó nghe.
Thịnh Tư Hạ không nói điều gì, buông đũa xuống, nói với dì nhỏ hôm nay cô cùng bạn học ăn cơm, túi xách mang theo trên lưng.
"Không được ăn ở bên ngoài! Buổi tối về sớm chút để ăn cơm, đừng để khách phải chờ!"
Thịnh Tư Hạ chạy thật nhanh, giống như cơn gió lướt ra khỏi cửa, giả vờ như không nghe thấy.
Thanh thiếu niên ở tuổi dậy thì, nhìn chung đều không muốn cùng trưởng bối tiếp chuyện.
Người trong nhà còn chưa tính, dượng đã một câu "khách quý" nhấn mạnh, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
Thoải mái nhất là khi dượng không có ở nhà.
Hai người dì nhỏ và cô bảo người làm mang cơm tối lên tầng hai vừa ăn vừa ngắm hoàng hôn, hóng gió biển.
Hai chân cô đang bắt chéo trên ghế thì Bobby nhảy lên, nằm trên đùi cô, nhắm mắt ngáy ngủ.
Dì nhỏ lo lắng sợ rằng trong môi trường cao trung, cô không thể theo kịp việc học. Bà cho rằng cần cù bù thông minh, đưa cô đi học lớp bổ túc hai tháng.
Thịnh Tư Hạ không cần tài xế đưa đón, tự mình chạy xe đạp đi đến lớp học bổ túc dù rất vụng về.
Trong lớp học nhỏ gồm 21 người, cô quen biết Diêu Giai Đình. Một cô gái có diện mạo thanh tú, yêu mến các nhóm nhạc Hàn Quốc nên thích mua sắm đủ loại tạp chí màu sắc rực rỡ.
Dưới sự lợi hại của Diêu Giai Đình, Thịnh Tư Hạ bị bắt gia nhập nhóm bạn thích idol Kpop.
Khi đi học đem tai nghe màu đen nhét vào lỗ tai cùng Diêu Giai Đình mỗi người một cái, hai chân đi theo bản nhạc họ không hiểu rõ lời bài hát.
Lúc này, Diêu Giai Đình sẽ lấy ra bức thư mà bạn trai viết cho cô ấy để cùng Thịnh Tư Hạ đọc và nghiên cứu.
Cô ấy và bạn trai Giản Tuấn thích nhau từ năm lớp 5 tiểu học đến sơ trung. Sau kì thi tuyển sinh, vì được nhận vào các trường khác nhau, một người phía Đông, một người phía Tây.
Giản Tuấn mỗi ngày đều chờ Diêu Giai Đình ở dưới lầu của cửa hàng tiện lợi, đưa cô ấy đến trước lớp học bổ túc, tan học lại đưa trở về.
Mỗi ngày một bức thư, lời đường mật nói không ngừng nghỉ.
Thời điểm Diêu Giai Đình viết thư trả lời cũng không kiêng dè Thịnh Tư Hạ.
Cho nên cô lơ đãng liếc mắt một cái, liền sẽ nhìn thấy như là "Còn 30 phút nữa mới nhìn thấy cậu, tớ không thể chờ để gặp cậu...". Buồn nôn như vậy nhưng cô chỉ hề hề không nói.
Thịnh Tư Hạ nhiệt tình tò mò: "Các cậu ban ngày chạm mặt, buổi tối gặp nhau còn muốn viết thư, thật sự xem không đủ sao?"
"Chờ cậu về sau yêu đương sẽ biết." Diêu Giai Đình có chút khinh bỉ mà nhìn cô. "Tớ thật sự không thể tin được, cậu như vậy mà một lần cũng chưa từng yêu đương!"
Diêu Giai Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan khả ái của bạn mình. Năm tháng thanh xuân, không yêu đương, quả thực vừa lãng phí chính mình vừa phí thời gian.
"Không gạt cậu, tớ là học trò ngoan, luôn chuyên tâm học hành."
"Cậu!!!" Diêu Giai Đình cười thành tiếng, bị giáo viên tiếng Anh liếc mắt nhìn chằm chằm một cái.
Cô ấy thoáng thu lại cảm xúc, hạ giọng nói: "Trong lớp học này có vài người không tệ, bàn thứ hai có một bạn dáng người cao ráo. Hôm qua tớ đã giúp cậu xin số điện thoại, cậu ấy và tớ học chung sơ trung, rất tốt, thử một lần không?"
"Không, tớ không cảm thấy rung động." Nói xong, Thịnh Tư Hạ lại cảm thấy nói như vậy không công bằng, cô căn bản nhìn cũng không muốn. Vì thế, cô sửa lại: "Cậu ấy rất tốt, nhưng bất quá không phải mẫu người tớ thích."
"Not my cup of tea!" Đây là câu hôm qua học được, Diêu Giai Đình học đi đôi với hành, đầy vẻ mờ ám mà chọt chọt vào cánh tay Thịnh Tư Hạ: "Vậy cậu thích người như thế nào?"
Thịnh Tư Hạ đành phải lắc đầu.
Không biết, cô cũng không nghĩ đến vấn đề này.
Thịnh Tư Hạ biết rõ chính mình cũng không phải là người ham học, duy trì vị trí trong top 10 của lớp, cô liền vừa lòng, không có ý định suy tính tiến lên.
Trong giới giải trí, cô không thực sự đặc biệt thích các ngôi sao, càng sẽ không uổng phí tâm tư theo dõi họ, ngắn ngủi từ một tuần đến ba tháng, cô nhất định sẽ mất đi sự nhiệt tình mà yêu thích.
Cấp hai cô từng mê đắm một game online trong thời gian ngắn, thức đêm vượt cấp, qua 64 cấp, trước sau lại không vượt qua được nữa.
Cô thở hổn hển ném chuột máy tính, xóa game, từ đây biến mất khỏi chốn giang hồ.
Thịnh Uyển Văn biết chuyện liền nhận xét cô: "Thiếu sự kiên quyết, không đủ nhẫn nại, giận dữ liền mất cả ý chí nghị lực."
Thịnh Tư Hạ không phục nói: "Làm người phải có dũng khí cao, chỉ những người có gan thừa nhận thất bại của bản thân mới là dũng sĩ chân chính."
Mẹ liền cười cô xảo biện.
Thịnh Tư Hạ không cho là đúng.
Có thể thấy, cô dù hâm mộ các ngôi sao, chơi game, đọc truyện đều không có sự yêu thích, lấy đâu ra tâm trí để yêu sớm.
Thích một thứ trong số đó, so với bao nhiêu vấn đề khác ngoài kia càng phức tạp hơn.
Cho đến hôm đó tan học, cô nhìn thấy Phó Diệc Sâm.
Buổi tối hôm nay, cô biết trong nhà có khách, cố ý cùng bạn học ở phố ăn vặt cho đến khi trời tối.
Trăng lên, qua 8h tối mới ngân nga đi về nhà.
Người làm mở cửa, cô không kịp thay giày, liền nghe thấy trong phòng ăn truyền đến tiếng cười nói.
Vậy mà khách còn chưa về?
Cô mang dép lê, đang muốn lặng lẽ lên lầu lại nghe thấy tiếng dì nhỏ kêu cô vào.
Hết cách, không thể tránh được, cô chỉ còn cách bày ra khuôn mặt ngại ngùng tươi cười ứng phó với trưởng bối.
Đi vào phòng ăn, thoạt nhìn đã thấy Phó Diệc Sâm đầu tiên.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mặt đã dán chặt trên người hắn, mọi thứ xung quanh dần mơ hồ, cấp tốc lùi đi.
Nếu thần tượng của Diêu Giai Đình trưởng thành như thế, cô ấy sẽ cười không khép được miệng, nhất định vô phương cứu chữa.
Thịnh Tư Hạ mãi nhìn chằm chằm, không biết rằng bản thân có bao nhiêu là thất lễ.
Dì nhỏ mỉm cười kéo cô đến trước bàn, hỏi cô đã ăn chưa, lại giới thiệu với cô: "Vị này chính là Phó tiên sinh, là bạn của dượng."
Tiếp theo, bà lại hướng Phó Diệc Sâm nói: "Đây là cháu gái tôi, Thịnh Tư Hạ."
Thịnh Tư Hạ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn của hắn, không nói được tiếng "chú". Sau này cô mới biết, lúc này hóa ra Phó Diệc Sâm bất quá cũng mới 23 tuổi.
"Xin chào, tôi là Phó Diệc Sâm." Hắn mỉm cười.
"Phó Diệc Sâm." Cô lẩm bẩm lặp đi lặp lại.
Thịnh Tư Hạ không thể nhìn chằm chằm vào hắn, liền nhìn xuống sàn nhà. Sau đó phát hiện chân mình mang dép lê hình Pikachu, trên giày có hai khuôn mặt đỏ như gấc, phảng phất như đang cười nhạo cô.
Cô xấu hổ, nhanh chóng chạy khỏi hiện trường trước khi mặt đỏ bừng lên.
Lên lầu hai, Bobby quả nhiên bị khóa trên lầu. Thịnh Tư Hạ ôm nó lên phòng, đóng cửa lại, ném sau đầu những suy nghĩ tội lỗi.
Trong lòng lại suy nghĩ tên của hắn.
Sau lại mới biết được, loại cảm giác này gọi là mất mát.
Hôm sau khi ăn sáng, dượng không có ở nhà, Thịnh Tư Hạ ăn hoành thánh, chủ động hỏi thông tin về Phó Diệc Sâm.
Dì nhỏ nói, quê của Phó tiên sinh ở Vân Thành, lần này về quê để thờ cúng tổ tiên, ở đây một khoảng thời gian, giống như nghỉ phép, biệt thự của hắn cũng ở trong khu vực này.
Tổ tiên Thịnh gia và Phó gia giao tình không nóng không lạnh, dượng mượn danh nghĩa dì nhỏ mời hắn tới nhà làm khách.
Thịnh Tư Hạ không nghĩ Vân Thành có gì tốt đáng để nghỉ phép, với gia thế của hắn, có nơi nào chưa từng đi qua?
Nhưng cô vẫn hỏi, "Chú ấy muốn ở Vân Thành chơi bao lâu?"
Thịnh Uyển Nhu kỳ quái nhìn cô: "Thật hiếm thấy, con như thế nào lại tự nhiên cảm thấy hứng thú với người khác?"
"Chú ấy rất đẹp trai, con không ngại nhìn thêm vài lần."
Lời này tuy thật lòng, nhưng lại không đủ ý mà vẫn có thể lừa gạt một số người, ít nhất vẫn làm Thịnh Uyển Nhu tin tưởng.
"Đúng là rất đẹp trai, hôm qua lúc hắn đến, ta đã ngạc nhiên một chút, thật đúng là thiên chi kiều tử." Vừa cảm thán, bà vừa dặn dò Thịnh Tư Hạ: "Lời này đừng nói dượng biết, ông ấy nghe xong chắc sẽ ghen mất."
Thịnh Tư Hạ suy tư gì đó rồi đồng ý.
Tiếp theo, suốt một tuần, cô vẫn chưa gặp lại Phó Diệc Sâm.
Thời tiết ngày càng nóng, cô ngoại trừ lớp học bổ túc, nơi nào cũng không đi.
Hôm ấy, lớp học bổ túc nghỉ một ngày, Diêu Giai Đình bất chợt rủ cô đi xem phim.
Tốt thật, 1h rưỡi chiều đã đến trước nhà gặp cô.
Thịnh Tư Hạ cảm rất rất lạ, Diêu Giai Đình với bạn trai lại giống như anh em song sinh, khó mà tách ra, hôm nay như thế nào lại có thời gian đi cùng cô?
Chờ cô thay quần áo, đi vào cổng, lại không thấy Diêu Giai Đình, ngược lại lại có một nam sinh mặc áo thun màu đen đứng chờ ở đó.
Nhìn thấy Thịnh Tư Hạ, anh ta có vẻ rất gấp gáp, tự giới thiệu: "Bạn học, xin chào, tớ là Đổng Dương, là bạn học sơ trung của Diêu Giai Đình."
Thịnh Tư Hạ không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Nam sinh này càng khẩn trương, trán đã đổ mồ hôi, anh ta cũng không dám lại gần cô, khuôn mặt thanh tú trắng nõn đều đỏ cả lên: "Chúng ta học ở lớp bổ túc, tớ ngồi ở bàn thứ hai, cậu không nhớ sao?"
Ồ, cô có chút ấn tượng.
"Diêu Giai Đình đâu?"
"Cậu ấy đột nhiên có việc, không đến được nên đưa vé xem phim cho tớ đi cùng với cậu."
Thịnh Tư Hạ rũ mắt xuống, cô có chút tức giận vì không thích Diêu Giai Định tự ý quyết định. Cô luôn lịch sự, không phải là người giận quá mất khôn, đáng tiếc sự nóng bức khiến cô mất bình tĩnh.
Cô hờn dỗi đi thẳng một mạch, trốn đến chỗ râm mát trước căn nhà màu trắng.
Bên cạnh là một bụi hoa nhỏ màu đỏ, cô khom lưng, ngắt xuống một đóa hoa. Giống như uống nước, cô nếm thử mật hoa rồi siết chặt lòng bàn tay.
Đổng Dương không biết làm sao.
Vóc người anh ta rất cao, bộ dáng cũng rất khí chất, bởi vì chuyện bất đắc dĩ này mà có chút ngốc ngốc. Thịnh Tư Hạ nếm vị ngọt xong tâm tình chuyển biến tốt đẹp, kỳ thật cũng không chán ghét anh ta.
Cô rủ anh ta lại đây: "Cậu có muốn ăn thử không? Cái này rất ngọt."
"Thật sao?" Đổng Dương học theo dáng vẻ của cô, nếm thử một đóa, phát hiện Thịnh Tư Hạ không có lừa anh ta. Hai người cậu một cái, tớ một cái, bụi hoa kia rất nhanh đã bị sớm ăn hết.
Mạnh tay hoa tàn, bất quá cũng như thế.
Đổng Dương không quá yên tâm, nhìn xung quanh căn nhà màu trắng kia hỏi cô: "Chúng ta mau chạy đi, nếu bị phát hiện chủ nhà có thể hay không mắng chúng ta?"
"Sẽ, cậu mau chạy nhanh lên, người khác không bắt được đâu."
Nói xong, cô lại ngắt một đóa hoa.
Đúng lúc này, hình như ông trời cố ý trêu ngươi cô, cánh cổng phía sau có người mở ra, cô thấy Phó Diệc Sâm đứng ở nơi đó.
Tay Thịnh Tư Hạ run lên, nhìn những đóa hoa rớt trên nền đất, một mảng hỗn độn.
Đổng Dương chột dạ, lập tức đổ tội qua cho cô: "Hạ Hạ, là cậu ném chúng xuống đất!"
Thịnh Tư Hạ không có thời gian để ý đến anh ta, cô nhìn Phó Diệc Sâm, buột miệng thốt lên: "Cái này là bón phân! "Lạc hồng không phải vật vô tình, hóa thành xuân bùn càng hộ hoa"**, chú chưa từng nghe qua sao?"
[**]: này tui hông hiểu mn ơi TvT
"Hiện tại là mùa hè." Đổng Dương thực không cho cô chút mặt mũi, tiếp tục ngắt lời.
Thịnh Tư Hạ đen mặt, cưỡng từ đoạt lý: "Bùn hạ (bùn mùa hè) cũng có thể đẹp!"
"Thịnh Tư Hạ?" Phó Diệc Sâm gọi tên cô, đôi mắt nhìn cô.
Hắn còn nhớ rõ ràng.
Thật là kỳ lạ, cô lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra tên của mình nghe êm tai như vậy.
Cô vì khẩn trương mà nắm chặt lòng bàn tay, như cầm một mảnh sóng ngầm trong lòng.
Đổng Dương bối rối đến không hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh ta không biết Phó Diệc Sâm là ai, nhưng bất luận là ngoại hình hay cách hắn bước ra từ biệt thự cao cấp cũng đủ để sinh ra uy hiếp đối với một nam sinh 15 tuổi.
"Tiểu Hạ, phim chỉ còn 40 phút nữa là sẽ chiếu." Anh ta gấp đến mức không chờ nổi.
Cô không chán ghét Đổng Dương, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn đi xem phim với anh ta.
Phó Diệc Sâm xuất hiện ở chỗ này, cổng nhà mở rộng, quả thực là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Trong lòng Thịnh Tư Hạ thầm vỗ tay, tạm biệt Đổng Dương:" Tớ không đi, tớ muốn đến nhà chú ấy làm bài tập."
"Anh ta là ai?"
Cô chạy thật nhanh đến bên cạnh Phó Diệc Sâm, không nhìn vẻ mặt của hắn, hô to một tiếng: "Là người giám hộ của tớ!"
Nói như thế, cô giống như một chú cá hoạt bát, đến bên cạnh hắn, chui vào trong phòng.