Thịnh Tư Hạ có chút bất lực.
Tay phải cô vịn ở trên cửa, khớp xương vì dùng lực mà nổi lên, không biết nên trả lời rõ ràng vấn đề mang tính cảm xúc này của Phó Diệc Sâm, cô cũng đang do dự, liệu có nên mời hắn vào nhà.
Nhưng trực giác mách bảo, vào lúc này, tốt hơn vẫn là không nên nhắc đến Tần Duệ.
Cô đảo mắt suy nghĩ, cô không cho rằng Phó Diệc Sâm sẽ tức giận vì cô kết giao với bạn khác giới. Chỉ là nhắc đến Tần Duệ, nếu Phó Diệc Sâm tiếp tục tra hỏi, khó tránh hắn sẽ biết được vụ việc trên tàu điện ngầm.
Thịnh Tư Hạ không muốn nhớ lại chuyện cũ, cũng cảm thấy không nhất thiết phải giải thích với Phó Diệc Sâm nhiều như vậy.
Cô xảy ra chuyện gì, hắn quan tâm sao?
"Tôi tưởng là người chuyển phát nhanh", Thịnh Tư Hạ trả lời như vậy.
Nhưng biểu tình của Phó Diệc Sâm so với vừa rồi không tốt hơn là bao.
Cô bắt đầu suy nghĩ, gần đây bản thân có hay làm chuyện gì đắc tội với hắn không, nghĩ tới nghĩ lui, đơn giản chính là đồ ăn BBQ hôm đó hắn đưa tới, cô không gửi tin nhắn trả lời lại.
Suy nghĩ này lập tức bị Thịnh Tư Hạ gạt bỏ.
Hắn không phải là một người đàn ông hẹp hòi như thế.
Vậy thì nhất định là công việc của hắn có vấn đề, hoặc dựa theo cảm xúc mà nói, có lẽ có liên quan đến chủ sở hữu mới của viên kim cương xanh kia.
"Anh tìm tôi có việc gì sao?" Lúc này đến phiên Thịnh Tư Hạ cảm thấy buồn bực, lời này của cô tương đương việc lên tiếng tiễn khách.
Phó Diệc Sâm không để ý đến cô lạnh nhạt, hắn nói, "Em gọi cho tôi một cuộc điện thoại, bên kia rất ồn, từ đầu đến cuối em lại không nói gì."
Ánh mắt chậm rãi dừng trên cổ tay Thịnh Tư Hạ, có chút phiếm hồng, như là bị cái gì đó siết chặt.
Dưới ánh đèn ở hành lang, làn da cô trắng đến phát sáng, khiến cho dấu vết càng thêm rõ ràng.
Phó Diệc Sâm nhận được một cuộc điện thoại rất kì lạ, ở đầu dây bên kia rất ồn ào, chỉ loáng thoáng nghe được tiếng Thịnh Tư Hạ như đang nói "báo nguy" gì đó.
Thịnh Tư Hạ sửng sốt, "Tôi gọi điện thoại cho anh khi nào?"
Phó Diệc Sâm lấy điện thoại ra, đưa cô xem nhật kí cuộc gọi.
Thời gian hiển thị vừa lúc xảy ra việc tranh chấp trong tàu điện ngầm, cuộc điện thoại cứ thế kéo dài đến 3 phút.
Cô một chút ấn tượng cũng không có.
"Tôi để di động trong túi, có thể là do bất cẩn mà đụng phải." Cô có chút không xác định hỏi, "Anh nghe được cái gì?"
"Không nghe thấy gì nên mới gọi điện thoại lại cho em, kết quả em lại không bắt máy." Vì thế nên hắn mới kết thúc công việc sớm để chạy tới nơi này.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Thịnh Tư Hạ nói với hắn, "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi có chút vội, không tiện tiếp điện thoại."
Phó Diệc Sâm không vui mà nhíu mày.
Vẫn là không chịu trả lời câu hỏi của hắn.
Thời gian không còn sớm, đêm khuya gió lớn, trong phòng máy sưởi lại không bật, cô cảm thấy có chút lạnh, rất muốn đóng cửa sổ lại.
"Đã khuya, anh có muốn..." về trước?
Phó Diệc Sâm giống như nghe không hiểu hàm ý của cô, ngược lại khó chịu nhìn cô, "Làm sao mỗi lần gặp mặt, em đều mặc ít như vậy?"
Cô không thèm để ý, bĩu môi nói, "Lát nữa vào nhà tôi bật máy sưởi sẽ không lạnh nữa."
"Là đang tiễn khách sao?" Phó Diệc Sâm hỏi thẳng.
Thịnh Tư Hạ trả lời trực tiếp, "Thật ra, người thân trong nhà đều đã đi vắng, cho nên mới không thể mời anh vào được."
Hắn nhướng mày, "Vì sao không thể?"
"Anh đã nói, không được để người khác giới vào nhà khi gia đình đi vắng, chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?" Thịnh Tư Hạ cố ý nói, "Hay là Phó tổng cảm thấy, tôi đối với anh, căn bản không tính là người khác giới?"
Nói xong, nội tâm có chút vui sướng, nhưng lại cảm thấy có chút hối hận.
Thịnh Tư Hạ trước giờ không phải là loại người có thù tất báo, nhưng dù sao đi nữa, Phó Diệc Sâm vì một cuộc điện thoại của cô mà chạy tới nơi này cũng là xuất phát từ sự quan tâm.
Bất luận sự quan tâm của hắn xuất phát từ mục đích gì, cô không cảm kích thì thôi, tại sao phải hùng hổ doạ người như vậy?
Phó Diệc Sâm cười, có chút bất lực, "Những lời này em nhớ thật rõ ràng."
Cô rất muốn nói, "Những gì anh nói tôi đều nhớ rất rõ." Nhưng cái bụng lại không đúng lúc mà phát ra tiếng, ọc ọc ọc, phá hỏng bầu không khí.
"Chưa ăn tối?" Hắn nghe được, thấy Thịnh Tư Hạ đang xoa xoa bụng.
"Người làm xin nghỉ."
Phó Diệc Sâm nói, "Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, mau đi thôi."
Thịnh Tư Hạ ngẩng đầu nhìn hắn.
Nếu tan tầm còn chưa ăn cơm, tại sao lại trực tiếp đến đây tìm cô?
Lúc này, cô không thể từ chối, lên lầu lấy di động, mặc một chiếc quần jean rộng rãi, tắt đèn ra cửa.
Phó Diệc Sâm không gọi tài xế, trực tiếp lái xe, Thịnh Tư Hạ ngồi ở ghế phụ.
Hắn không có yêu cầu quá nhiều về việc ăn uống, hỏi Thịnh Tư Hạ muốn ăn cái gì, cô nghĩ nghĩ, hỏi, "Theo ý anh, hay tôi?"
"Có gì khác nhau sao?"
Thịnh Tư Hạ thành thật trả lời, "Nếu theo ý anh, liền đi nơi đắt tiền một chút, còn theo ý tôi, đến nơi nào cũng được."
Phó Diệc Sâm liếc nhìn cô một cái, "Nói như thể em rất nghèo khổ."
"Đúng là rất nghèo nha, Thịnh tiến sĩ – cũng chính là mẹ tôi, từ khi tôi tốt nghiệp liền không gửi tiền nữa, tôi phải dựa vào tiền trợ cấp của nghiên cứu sinh, lại thu tiền thuê nhà để chi trả cho sinh hoạt trong cuộc sống."
Nói ra thực đáng thương, kì thật trong đó còn có chút may mắn, trong nước có tiền thuê nhà có thể thu, nếu không cô thật sự sẽ cạp đất mà ăn.
"Nếu nhớ không lầm, năm nay em học lên năm ba, đã tìm được cơ hội đi thực tập chưa?" Nói xong, hắn lấy điện thoại ra đưa cho Thịnh Tư Hạ, "Nhìn xem muốn ăn gì, hướng dẫn* đều kiếm được."
[*]: khá giống tra GG Map để tìm đường.
Thịnh Tư Hạ không lấy, cô dùng điện thoại của mình, tìm được một cửa hàng thịt nướng, mở hướng dẫn ra, đặt điện thoại trên giá đỡ.
Thật ra cô muốn ăn món địa phương, nhưng quá xa, ít nhất mất 3 giờ để đến.
Thời gian nhiều như vậy, nhất định sẽ làm cô lo lắng nên làm sao để ở chung với Phó Diệc Sâm.
"Tôi đang tìm, cũng có anh chị khóa trên giúp đỡ." Cô nhún nhún vai, "Kì thật tôi không quá vội, chỉ là thực tập, sớm muộn cũng sẽ có, tối nay tìm được, tôi liền nghỉ ngơi nhiều một chút."
Phó Diệc Sâm nói, "Rất phù hợp với tính cách của em, không thích tranh giành, yên tĩnh như núi."
Thịnh Tư Hạ mở to hai mắt, nhìn hắn cười nói, "Anh là đang nói tôi thích nhàn rỗi?"
"Hiện tại không phải đang phổ biến đạo Phật sao?"
Cô cười, "Đó là cách nói dễ nghe thôi! Nhà tư bản như anh chắc chắn sẽ đề ra văn hoá làm việc 996** để cống hiến tuổi trẻ cho công việc chung, đương nhiên sẽ không thích tôi."
[**]: điều kiện và tiêu chuẩn làm việc khắt khe, cái tên dựa trên ý tưởng làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần.
"Tôi không đề xướng 996, cũng không khuyến khích nhân viên tăng ca, chỉ cần làm việc đúng thời gian quy định, vì cái gì không thể đi?" Giọng nói hắn so với vừa rồi nghiêm túc hơn một chút, "Cho dù tôi là một nhà tư bản, cũng không cho rằng cuộc sống có ý nghĩa cần phải dính liền với công việc."
"Nói như vậy, anh chính là một ông chủ tốt?" Thịnh Tư Hạ mỉm cười, ngữ khí lộ ra sự hoài nghi.
Đèn đỏ sáng lên, Phó Diệc Sâm dừng xe lại, ánh đèn neon lấp lánh chiếu vào cửa sổ xe.
Hắn nói với Thịnh Tư Hạ, "Nếu không tin, em có thể đến chỗ tôi thực tập."
"Anh đây là đang mở lời offer tôi?" Cô thực kinh ngạc.
"Nếu em đồng ý."
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, hỏi thẳng vấn đề, "Nếu tôi ở công ty làm hỏng việc, anh sẽ bao che cho tôi sao?"
Hắn do dự một lát, "Với tính cách của tôi, hẳn là sẽ không."
"Vậy tôi sẽ không đi, tôi thích đãi ngộ đặc biệt."
Cô nói xong, di động liền có tin nhắn gửi đến, là của Tần Duệ, nói rằng bản thân đã về đến nhà.
Thịnh Tư Hạ có chút bối rối, tại sao lại đặc biệt nói việc này một tiếng cho cô?
Ánh mắt Phó Diệc Sâm xẹt qua màn hình di động, lại thấy từ gương chiếu hậu ánh mắt cô trong suốt ngay thẳng cũng giống như cách nói chuyện của cô.
Chiếc xe lao xuống đường hầm, không có quá nhiều xe trên đường, bầu không khí bỗng nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.
"Việc kia nếu tôi nói sẽ, em có muốn tới nữa không?" Giọng nói hắn ngập ngừng, lại so với vừa rồi mềm mại hơn.
Thịnh Tư Hạ ngây người một lát, ngạc nhiên trước sự nhượng bộ của hắn, cô không dám nói mình có bao nhiêu hiểu biết về Phó Diệc Sâm, lại quen thuộc với cách hắn kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình.
Tuy nhiên, ngay cả như vậy, cô vẫn nói, "Tôi càng không thể đi, tránh để người khác nói anh là người không công tư phân minh, tổn hại đến danh dự."
"Thật ra mặc kệ tôi nói thế nào cũng đều sẽ bị em từ chối." Phó Diệc Sâm lộ ra ý cười, "Em vẫn là nói chuyện giống như trước đây."
Cô không trả lời.
Thật ra, cô không thích nghe hắn nhắc lại chuyện trước đây.
Không có bất kì quan hệ gì nhưng lại trò chuyện cùng về một đề tài, khiến người khác không nhịn được mà muốn bắt chuyện trước. Lại có những thứ tốt đẹp, nếu như thời khắc tan biến dừng lại, nhìn không thấy sờ không được, có cái gì tốt đẹp để nhớ mãi không quên?
Tần Duệ cho rằng cô không trả lời, lại gửi đến một tin nhắn khác.
Phó Diệc Sâm nhìn một cái, liền nhớ kỹ cái tên kia.
Lynn: ổng hơi ghim rồi.
Hắn hờ hững hỏi, "Có muốn trả lời tin nhắn một chút không?"
"Không, không có việc gì gấp...." Còn chưa nói xong, cô thấy trên tin nhắn viết: "Trong sách có một bức ảnh, là của cô sao?"
Lúc ấy hoảng loạn, cô nắm chặt điện thoại trong tay trong giây lát, trả lời tin nhắn, đùa giỡn một chút mới làm như không có việc gì xảy ra mà đặt điện thoại lại.
"Bạn bè?" Phó Diệc Sâm hỏi.
Thịnh Tư Hạ suy nghĩ, hiện tại chỉ có thể xác nhận mối quan hệ giữa hai người là như vậy, cô gật gật đầu, "Có thể xem như vậy."
Tần Duệ trả lời tin nhắn thật nhanh, khi tiếng thông báo vang lên, Phó Diệc Sâm nhạy cảm mà liếc liếc mắt một cái.
Tên người gửi và nội dung tin nhắn không được hiển thị.
Hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển mạnh mẽ, chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng đủ để người khác cảm thấy mình bị tách biệt, bỏ rơi.
Lynn: anh tui tủi thân rồi nhe.
Phó Diệc Sâm lấy điện thoại xuống, đưa cho Thịnh Tư Hạ, giọng nói bình đạm, "Đến rồi."
Trong nhà hàng BBQ Nhật, thực khách không nhiều lắm, sau khi đỗ xe, phục vụ dẫn đường lên phòng trên tầng hai.
Bọn họ ngồi cạnh cửa sổ, không khí thoáng mát, cũng có thể ngắm trăng.
Thịnh Tư Hạ phụ trách gọi món, thịt bò Wagyu, thịt lợn Kumamoto, hoành cách mô*** loại ngon nhất, sườn bò, lại thêm một phần salad tôm hùm và sò điệp nướng.
[***]: phần bắp thịt lớn và mỏng, nằm ngang giữa lồng ngực và bụng.
"Có nhiều quá không?" Cô hỏi ý kiến của Phó Diệc Sâm.
"Có thể ăn hết là được."
Thịnh Tư Hạ suy tư sờ sờ bụng, không thành vấn đề.
Phó Diệc Sâm cười cười, đưa menu trả lại cho nhân viên phục vụ.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Phó Diệc Sâm nhìn chăm chú vào mặt cô, hỏi lại vấn đề này một lần nữa, "Hôm nay em đã làm cái gì?"
"Cùng bạn bè đi dạo phố ăn cơm, sau đó về nhà." Cô cảm thấy ngữ khí hắn vô cùng kì lạ, cô hỏi, "Có chuyện gì sao?"
"Thời điểm em gọi điện thoại đến, em đang làm cái gì?"
Thịnh Tư Hạ quyết tâm không nói cho hắn biết, quyết đoán trả lời, "Ở trên tàu điện ngầm, có khả năng ấn nhầm nút, thực tế anh chỉ cần trực tiếp cúp máy."
Hà tất phải mất vài phút chờ đợi.
Trước thái độ chống cự của cô, Phó Diệc Sâm không hỏi tiếp.
Hắn nhẹ nhàng nắm lấy điện thoại, gửi một tin nhắn.
Muốn tìm hiểu một việc gì đó, không nhất thiết phải cạy miệng một người.
Cô không nói, hắn cũng có rất nhiều biện pháp.
Nướng thịt không phức tạp như chiên rán, rất ít công đoạn phức tạp, trước đặt lò nướng đốt lên, rất nhanh đã có đĩa thịt thượng hạng mang lên, nhân viên phục vụ cẩn thận mà xem xét ở một bên, cầm kẹp thiết và kéo chuẩn bị nướng thịt.
Thịnh Tư Hạ nghi ngờ, phục vụ chu đáo như vậy, căn bản đã tính thêm tiền vào trong thực đơn.
"Cảm ơn, đến đây hãy để chúng tôi tự làm."
Cô tiếp nhận kẹp thịt nướng, thuần thục mà nướng thịt khiến cho âm thanh xèo xèo vang lên, mùi thơm tràn ngập, khói bốc lên đều bị thiết bị lọc không khí hút đi.
"Nướng thịt giống như ăn lẩu, nhất định phải tự làm mới cảm nhận được hương vị món ăn." Cô giải thích với Phó Diệc Sâm. . Truyện Ngược
"Em luôn nói rất nhiều thứ không thể giải thích được." Trên bàn toàn là hơi nóng tỏa ra, vẻ mặt lạnh lùng của hắn cũng nhu hòa đi rất nhiều.
"Vốn dĩ chính là một gói snack nhất định phải tự tay xé, quả cam chắc chắn phải được lột sạch vỏ, cũng là một loại đạo lí." Thịnh Tư Hạ liếc nhìn hắn một cái, "Anh không hiểu."
Phó Diệc Sâm cười rộ lên, "Đúng vậy, tôi không hiểu."
Di động đặt trên mặt bàn sáng lên, là một tin nhắn được gửi đến.
Cô tay phải nướng thịt, tay trái cầm di động, quán xuyến không xiết.
"Đưa tôi." Phó Diệc Sâm với tay, chuẩn bị nhận việc từ tay cô.
"Anh sẽ làm sao?" Cô rõ ràng nghi ngờ hắn.
"Tôi ở trong mắt em giống như rất vô dụng." Hắn cúi người về phía trước, lấy chiếc kẹp từ trong tay Thịnh Tư Hạ, ngón tay chạm vào, mang đến một loại rung cảm không tên.
Ngón tay hắn rất sạch sẽ, ở đốt ngón tay bị gồ lên, càng làm tăng thêm sự nam tính.
Nhưng nó nhắc nhở cô, ngoài sự chu đáo săn sóc hiện tại, hắn vẫn có những góc cạnh khó có thể chạm vào như cũ.
Không phải vô dụng, chỉ là cô không thể tưởng tượng được bộ dáng hắn nghiêm túc nướng thịt.
Trừ bỏ lưỡi bò, những miếng thịt mỏng khác được Phó Diệc Sâm nướng rất mau, nhanh chóng đặt vào chiếc đĩa trắng trước mặt cô.
Nguyên liệu tươi ngon chất lượng, không cần chấm nước sốt, hương vị ban đầu cũng rất ngon.
Thịnh Tư Hạ trước bàn thức ăn, tìm một góc chụp đẹp rồi chụp một bức hấp dẫn gửi cho Hứa Nhân Nhân.
Ngày đó cô ấy lấy BBQ ra dụ dỗ Thịnh Tư Hạ, nên đoán trước sẽ có ngày hôm nay.
Quả nhiên, tiểu nha đầu rất nhanh đã nhắn tin lại, "Đêm khuya thanh vắng! Cậu thật quá xấu xa! Aaaa!!!"
Thịnh Tư Hạ vui vẻ mà cười thật tươi, nhớ đến Hứa Nhân Nhân khi còn nhỏ, khóc nên mặt như mèo, khịt khịt mũi trông thật đáng yêu.
Cô cười, trong ánh nhìn của người đối diện, lại tạo nên một cách nhìn khác.
Lâu ngày gặp lại, đây là lần đầu tiên Phó Diệc Sâm thấy cô cười chân thành nhưng vậy, nhưng không phải là với hắn.
"Sở thích chụp ảnh của em vẫn còn tiếp tục sao?"
Cô ăn một miếng thịt, uống một ít rượu Sake, mới chậm rãi nói, "Đã sớm không chơi, tôi không có thiên phú."
Phó Diệc Sâm nhìn cô, "Em chụp rất khá."
"Anh nói như vậy, là bởi vì anh là người mẫu." Cô vờ ra vẻ khoa trương, "Phó tổng thật quá tự luyến."
Thật ra nói như vậy cũng không sai, cô xác định mình không có thiên phú, cô không phải là một nghệ thuật gia thiên tài, càng không có nghị lực mà kiên trì bền bỉ. Chỉ là may mắn gặp được một người mẫu ưu tú như Phó Diệc Sâm, bất kể ở góc chụp nào đều cho ra một một tác phẩm hoàn mỹ.
Cô không dám kể công.
Phó Diệc Sâm thích xem biểu hiện có chút trẻ con hiện tại của cô, bất luận như thế nào, điều này vẫn tốt hơn sự lạnh nhạt thờ ơ, khiến hắn cảm thấy có chút nhẹ nhàng, "Còn những bức ảnh trước đây, có thể cho tôi xem được không?"
"Không tìm thấy, có thể là người làm trong nhà không cẩn thận đã vứt đi." Cô nhìn chăm chú Phó Diệc Sâm, động tác nướng thịt của hắn dừng lại một lát, cô tiếp tục nói, "Quá khứ đen tối này, vẫn là nên bỏ đi, có phải không?"