Trong khoảnh khắc Ngôn Hành Nhất nhảy xuống, Tiêu Chi Viễn rướn tay về phía anh.
Đầu ngón tay hắn sượt qua tấm lưng bao bọc trong chiếc sơ mi đẫm ướt mưa.
Tiêu Chi Viễn nghiêng người, một tay nắm lấy lưới sắt thô sơ quấn quanh đầu cầu như một phản xạ, trọng lượng cơ thể và góc nghiêng khiến cánh tay bên kia tiếp tục rướn về trước. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, rốt cuộc hắn cũng bắt kịp luồn tay xuống dưới nách anh, giữ người anh lại.
Chiếc sơ mi bị nước mưa xối ướt nhẹp của Ngôn Hành Nhất và cơ thể chới với rơi xuống người anh suýt nữa khiến anh tuột khỏi tay Tiêu Chi Viễn. Hắn vòng lấy một bên vai anh, một chân đạp hụt, sức nặng của hai người dồn hết lên bên tay chân đang ra sức chống đỡ kia.
Tiêu Chi Viễn chỉ cầu mong mấy vòng dây sắt kia được cố định chắc chắn. Cả tay và chân hắn dùng hết sức đạp lên mép lan can, muốn kéo cả mình và Ngôn Hành Nhất lên.
Không được, quá khó.
Sức nặng của cả hai khiến hắn khó lòng chịu đựng được, đành buông tay ôm lấy Ngôn Hành Nhất cùng nhau ngã ập xuống lòng sông.
Tảo lục và rác rến nổi lềnh bềnh trên nước sông hôi thối dội vào khoang mũi. Hắn cố sống cố chết nổi lên hô hấp, bơi về phía bờ gần nhất.
Điều đầu tiên hắn làm sau khi cả hai an toàn là ôm riết lấy anh, liên tục gọi tên anh rồi vỗ vỗ mặt anh. Ngôn Hành Nhất uống mấy họng nước sông, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hắn như đang nằm mơ: “Chi Viễn…?”
Sau cảm giác an tâm là cơn tức giận vồ vập lấp kín toàn bộ cơ thể.
“Ngôn Hành Nhất, anh thắng, anh thắng nữa rồi…!”
Tiếng nỉ non tràn ra giữ răng và môi, đầy tràn nỗi bi thương và chua chát ngay chính bản thân Tiêu Chi Viễn còn không tin nổi.
“Đến giờ anh này chưa từng nghĩ đến tôi một giây phút nào… Đến tận bây giờ cũng không hề…!! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc trong lòng anh Tiêu Chi Viễn tôi là cái thứ chó má gì?! Anh không muốn thì ném đi, không cần thì vứt bỏ! Tại vì sao! Tại vì sao! Anh dựa vào cái gì?!”
“Từ năm mười chín đến năm hai mươi sáu tuổi, Tiêu Chi Viễn này sống vì anh! Bảy năm nay không có một ngày nào không muốn nhìn thấy anh. Anh vứt bỏ tôi, anh không cần tôi nữa. Tại sao tôi còn sống chết đi đến ngày hôm nay để trở về gặp anh!”
“Bao nhiêu lần tôi vẽ đến mức ngón tay muốn gãy rời ra, mắt nhìn không rõ gì nữa anh có biết không!? Bao nhiêu lần tôi cứ nghĩ mình đã chết trong cái xó xỉnh đếch một ai hay biết! Tôi tự nhủ mình phải cố mà chịu đựng, vì tôi phải sống, phải được nhìn thấy anh Ngôn Hành Nhất —— !”
“Tôi muốn trở về hỏi anh vì sao anh không cần tôi nữa —— ?!”
“Nhưng anh lại muốn chết… Anh chết mà không liếc mắt nhìn tôi lấy một cái!? Ngôn Hành Nhất, vậy bảy năm của tôi là cái gì, tôi gắng gượng đến giờ phút này rốt cuộc là cái thá gì?!”
“Người muốn chết… chẳng phải nên là tôi ư?!”
Trong đầu hắn có một giọng nói tự độc thoại với chính mình: Đừng nói nữa, đừng nói nữa, đây không phải là lúc nói những thứ này. Bây giờ Hành Nhất rất yếu ớt, mày không được kích thích anh ấy nữa.
Nhưng hắn không dừng được.
Hắn thật sự muốn bóp chết Ngôn Hành Nhất —— Nếu anh muốn chết, tốt hơn hết hắn nên là người ra tay.
“Anh không muốn nhìn thấy tôi đến mức nào? Anh nói đi, Ngôn Hành Nhất —— !!”
“Xin lỗi, Chi Viễn.” Như chợt hoảng loạn giật mình, Ngôn Hành Nhất mở to hai mắt, vừa ho khan vừa chạm bàn tay lạnh ngắt của mình lên gò má hắn, lặp đi lặp lại không dứt: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi… Chi Viễn, xin lỗi.”
Mặc cho hắn có gào lên giận dữ “Tôi không muốn nghe anh xin lỗi”, miệng Ngôn Hành Nhất vẫn cứ lầm bầm vô số chữ “xin lỗi” như một câu thần chú bùa mê. Anh vừa vòng tay lên bả vai hắn, vừa vỗ về lưng hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ rấm rứt khóc thầm. Anh mải mê chìm đắm trong áy náy, như thể biết nói bất kỳ gì khác ngoài trừ câu xin lỗi này.
Tiêu Chi Viễn ôm chặt lấy cơ thể lạnh lẽo không chút hơi ấm của anh, vùi mặt vào hõm vai hao gầy, nói như đang bật khóc: “Tôi không thắng được anh… cả đời này cũng không thắng được anh… Anh còn muốn tôi thế nào…?”
Có xe đi qua cầu, bóp còi inh ỏi cáu kỉnh chửi mắng, nhắc nhở xe hắn còn đang dừng giữa đường. Tiêu Chi Viễn vội tỉnh táo lại, ôm lấy Ngôn Hành Nhất ra đường lớn.
Ngôn Hành Nhất ngồi ghế sau, đầu óc vẫn mụ mị chưa tỉnh, kéo kéo tay áo hắn lầm bầm một mình.
“Hành Nhất, mình đến bệnh viện, anh đừng lo…”
“Tôi không đi!” Ngôn Hành Nhất đột nhiên siết cánh tay anh, móng tay găm cả vào da thịt, “Tôi không đi tôi không đi! Chi Viễn tôi không đi bệnh viện đâu! Cầu xin em, tôi không đi tôi không muốn đi!”
“Tôi biết rồi tôi biết rồi.” Tiêu Chi Viễn cúi người trấn an cơ thể đang run lên bần bật trong cơn kinh hoàng của anh, “Mình về nhà, bây giờ mình về nhà ngay…”
Vất vả lắm mới giúp Ngôn Hành Nhất bình tĩnh lại được, anh co rúm ró trong góc xe đọc đi đọc lại như một cái máy, nức nở nói xin lỗi và tôi không muốn đi.
Tiêu Chi Viễn siết chặt tay lái, bấy giờ hắn mới phát hiện tay trái mình nhầy nhụa đầm đìa máu.
Tấm lưới sắt tua tủa đám gai to nhỏ nhọn hoắt được hắn xem như nhành cỏ cứu mạng nắm rịt lấy lún vào trong thịt hắn, khoét một đường dài lên lòng bàn tay.
Tìm trong hộc xe một cái khăn chẳng biết có sạch hay không quấn vết thương lại, Tiêu Chi Viễn gồng mình tỉnh táo, nổ máy cố gắng phóng đi ổn định nhất có thể.
Dù vậy, đến khi về tới cửa nhà, hắn vẫn không tài nào kiềm chế được cơn run rẩy không rõ vì căng thẳng hay vì nỗi sợ hãi.
Từ Lý quên mang dù, giờ này còn kẹt trong phòng làm việc.
Có vẻ sẽ không tạnh ráo sớm, mà cậu cũng không thèm để tâm. Trên tầng hai có phòng nghỉ cho những hôm làm việc qua đêm, cùng lắm thì ở lại đó thôi. Hơn nữa cũng chỉ có mình cậu từng ở căn phòng này.
Tiêu Chi Viễn từng nói hắn cũng giống như cậu vậy, không hứng thú với bất kỳ thứ gì khác ngoài vẽ tranh. Mà đối với Từ Lý mà nói, đây chính là lời khích lệ khiến cậu luôn lấy làm kiêu ngạo. Để được đứng bên cạnh người mình hằng mong mỏi sớm hơn hơn một chút, trừ tài năng sẵn có cậu cũng nhất định phải nỗ lực hơn người bình thường gấp nhiều lần.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt, Từ Lý đứng dậy đóng kín cửa sổ tầng một, xong xuôi lại chạy lên phòng làm việc ở tầng hai của Tiêu Chi Viễn đóng cửa ban công lại. Tuy ban công cũng có vòm che mưa, nhưng đã có lần gió mạnh tạt cả nước mưa ướt sũng cả căn phòng và bản vẽ.
Đang kiểm tra xem đã gài chốt kỹ chưa, có tiếng rầm rầm cửa bị thô bạo mở ra rồi đóng sầm lại vang lên dưới tầng.
Tiêu Chi Viễn ôm Ngôn Hành Nhất dựa vào sau cửa, người ngợm ướt đẫm.
“Thầy ơi…!?”
Thấy gương mặt hoảng hồn ngạc nhiên của Từ Lý, Tiêu Chi Viễn không rảnh giải thích, móc chìa khóa trong túi ra đưa cậu.
“Mở cửa giúp tôi.”
“… Vâng!”
Từ Lý ôm cả bụng nghi hoặc, vẫn nhanh chóng chạy qua hành lang giữa phòng làm việc và nhà ở mở cửa phòng hắn ra. Tiêu Chi Viễn đặt Ngôn Hành Nhất xuống sofa, giúp anh cởi quần áo dầm dề nước. Từ Lý không phải hỏi gì cũng nhìn ra chuyện rất nghiêm trọng, không mấy lạc quan. Cậu tranh thủ thời gian ngồi xuống giúp hắn.
Cánh tay quấn khăn của Tiêu Chi Viễn đau đến mức mở cúc áo còn khó khăn, máu dần thấm ra lớp vải ngoài.
“Tay thầy!?”
“Không việc gì, đừng xen vào.”
“Nhưng mà…”
Không chút để tâm đến lo lắng của Từ Lý, Tiêu Chi Viễn bế anh vào phòng vệ sinh tắm rửa. Ngôn Hành Nhất vẫn đang lờ đờ vô tri vô giác, trông như bất cứ lúc nào cũng có thể thiếp đi mặc hắn ôm bế mình tới lui. Mãi đến khi ngả người vào giường đệm mềm mại, được tấm chăn khô ráo và ấm áp bao bọc lấy, anh mới mê man thiếp đi.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của anh, Tiêu Chi Viễn thở phào một hơi.
Mấy tiếng ngắn ngủi này gần như vắt kiệt sức lực cả đời hắn có, kiệt quệ nhào tới xâm chiếm toàn bộ cơ thể sau vài giây nhẹ nhõm ngắn ngủi, một ngón tay cũng không nhấc lên được.
“Thầy xử lý vết thương đã.”
Từ Lý xách hộp thuốc lại, hắn mới phát giác tay mình đã đơ cứng, không có cảm giác đau đớn.
Dù vết thương không quá sâu, nhưng vệt thủng dài và mấy vết thủng lỗ chỗ thoạt nhìn rất đáng sợ, da thịt xoắn lại hết một chỗ với nhau ngoài mép cắt.
“Cảm ơn, phiền cậu rồi…”
Từ Lý cau mày vừa giúp anh băng bó cẩn thận vừa lắc đầu nói: “Sáng mai được thì thầy ghé bệnh viện đi, có lẽ phải khâu lại.”
“Tôi biết rồi. Ngày mai trước khi tôi về nhờ cậu giúp tôi trông chừng anh ấy.” Tiêu Chi Viễn cúi đầu nhìn đống băng vải chằng chịt từng lớp trên tay mình, nói với Từ Lý: “Đừng để anh ấy rời khỏi tầm mắt cậu một bước.”
Nghe lời dặn dò như vậy, Từ Lý không nhịn được nữa hỏi: “Rốt cuộc thầy Quân Tửu xảy ra chuyện gì vậy?”
Tôi cũng muốn biết anh ấy bị làm sao.
Tiêu Chi Viễn nhìn cánh cửa phòng ngủ khép chặt im lìm, chỉ nín thinh lắc đầu.
Edit: tokyo2soul