Tiêu Chi Viễn nhảy xuống xe, vội vã lao vào màn mưa.
Nước mưa tạt trên mặt làm tầm nhìn mờ đục đi, nhưng hắn vẫn nhìn thấy thật rõ Ngôn Hành Nhất đang bước lên cầu. Hắn và Ngôn Hành Nhất cách nhau một hàng dải phân cách, hắn phải đi năm trăm mét nữa mới có thể quay đầu. Vì vậy, hắn không chút do dự bỏ xe, nhảy qua dải phân cách lao về phía dòng nước cuộn xoáy.
Rõ ràng khoảng cách gần đến thế, nhưng dường như có chạy đến đâu cũng không chạm đến được.
Giống như thật lâu trước đây, hắn kề cận Ngôn Hành Nhất cả sớm cả chiều, nhưng vẫn luôn có một Chu Cẩm làm rào chắn ngăn cách.
Với hắn mà nói, việc thừa nhận mình yêu mến Ngôn Hành Nhất không phải chuyện khó khăn.
Lần đầu tiên gặp gỡ Ngôn Hành Nhất, hắn muốn giúp con mèo kia hơn là Ngôn Hành Nhất anh. Đó là lý do mà hắn không nhìn rõ dáng dấp anh trông ra sao, cũng không muốn nhìn làm gì.
Nếu hôm sau Ngôn Hành Nhất không chủ động bắt chuyện với hắn, hắn còn không nhớ người này có tồn tại.
Khi ấy cơn sốt cao làm đầu óc hắn mụ mị lờ đờ, hoàn toàn không muốn động đậy cũng không muốn nói năng gì, huống chi là nhận sự giúp đỡ từ một kẻ xa lạ. Hắn càng không tình nguyện dây vào, tảng lờ đi.
“Quá phiền phức, đồ tọc mạch.”
Đó chính là ấn tượng đầu tiên của hắn dành cho Ngôn Hành Nhất, cũng không tốt lắm.
Ấn tượng này được cải thiện nhờ chiếc sofa mềm mại và tấm chăn ấm áp, nhưng hơn hết là sự tin tưởng vô điều kiện của người kia khiến hắn không thể nào không buông lỏng cảnh giác.
Mười chín năm sống trên đời chưa bao giờ hắn được đối xử tử tế như thế, càng không cho rằng mình có tư cách để nhận sự giúp đỡ như vậy —— Huống hồ là, đến từ một người xa lạ.
Từ rất lâu trước đây hắn đã quen với việc đối mặt với mọi thứ một mình, không trợ giúp, không ủi an, như thể con người tên Tiêu Chi Viễn nọ chưa bao giờ được liên hệ với bất kỳ ai trên thế giới này.
Cho nên trước lòng giúp đỡ đầy nhiệt tình của Ngôn Hành Nhất, hắn luôn cẩn thận duy trì một khoảng cách an toàn.
Mà cái tên “phiền phức” vậy mà lại là tác giả mình thích nhất từ trước đến nay.
Lúc biết chuyện này, nếu nói hắn không sốc chút nào thì là nói láo. Nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm đến chuyện người kia có phá vỡ mọi hình tượng của người trong lòng mình, vậy nên Tiêu Chi Viễn nhanh chóng tách cái tên “Quân Tửu” nọ khỏi Ngôn Hành Nhất.
Nói đến thời điểm hắn bắt đầu đọc tiểu thuyết của Quân Tửu đi, lần nọ một người bạn cùng phòng cố mà dấm dúi nhét cho hắn một quyển tạp chí, giới thiệu cuốn sách giả tưởng đang cực kỳ nổi, mạo hiểm, ly kỳ, có gái đẹp, mang hơi hướng tình dục và bạo lực từng gây xôn xao dậy sóng dư luận thời điểm đó.
Cuốn tiểu thuyết nọ là gì hắn không nhớ rõ, cũng không khơi lên hứng thú của hắn. Nhưng cuốn tiểu thuyết “Lạc Đường” chưa nghe tên bao giờ kia lại lọt vào mắt hắn, chỉ bằng một chương duy nhất đã khơi ra mong muốn thôi thúc “đọc tiếp”. Thế nên hắn tìm bằng sạch những số trước đây, sau đó tháng nào cũng mua số tạp chí mới nhất còn nhanh hơn cả người bạn cùng phòng nọ.
Tiểu thuyết kia có nhịp rất chậm, với một bối cảnh xây dựng vô cùng chặt chẽ và được nghiên cứu từng chi tiết một; không có người đẹp vây quanh, mấy sức mạnh đặc biệt, cũng không được giới trẻ yêu thích. Nhưng cuốn tiểu thuyết này cũng như một người bạn gái vậy, mỗi người một mắt nhìn, có khi chỉ cần vài hàng chữ lối diễn đạt hợp nhau cũng đủ khiến người ta đem lòng yêu thích vô điều kiện.
“Lạc Đường” của Quân Tửu là tiểu thuyết hớp hồn Tiêu Chi Viễn ngay từ cái nhìn đầu tiên như thế.
Đối với con người tác giả, hắn đã tự nhiên xây dựng niềm yêu thích xen lẫn với một chút lòng kính trọng.
Nhưng khi thật sự nhìn thấy tác giả hắn lại không kiềm được nghĩ ngợi trong lòng “Chênh lệch giữa con người và tác phẩm đúng thật lớn ghê”.
Vừa lười biếng vừa cợt nhả, lớn hơn sáu tuổi mà cứ thế ăn vạ làm nũng với mình chẳng thèm e dè chút nào. Bản thảo thì chuyên gia không bao giờ nộp cho đến phút cuối cùng, lần nào cũng bị biên tập mắng cho té tát.
Đôi khi Tiêu Chi Viễn cũng không rõ nữa, rốt cuộc là não anh có cấu tạo thế nào vậy.
Mà lại khiến người ta không ghét nổi.
Lắm khi ồn ào đến độ Tiêu Chi Viễn muốn la “Anh im đi” to át cả anh, có đôi lúc lưu manh chòng ghẹo tới mức khiến người ta chịu đựng lắm mới không đứng dậy dần cho anh một trận. Nhưng chẳng hiểu sao nữa, cứ mỗi ngày một đến gần bên anh hơn.
Trái ngược với Tiêu Chi Viễn, anh có thể hòa nhập với tất cả mọi người, dọc đường đi hầu như ai cũng lên tiếng chào hỏi anh mấy câu, mà anh cũng nhớ kỹ tên từng người. Chốc lát thì chúc mừng con gái nhà kia sinh con, hồi sau cảm ơn nhà nọ lần trước biếu ít trái dưa hồng ăn ngọt thật đấy vân vân vân mây.
Nhờ anh, Tiêu Chi Viễn cũng buộc phải quen biết mấy người này —— Hay nói đúng hơn, là mọi người đều biết “Tiểu Tiêu hay ở cùng Hành Nhất” đây kia mà.
Tiêu Chi Viễn nghĩ, phải chăng Ngôn Hành Nhất có loại ma lực khiến người ta muốn đến gần anh.
Dù trông anh có vẻ là một người vô tâm, nhưng thực ra anh vô cùng chu đáo và tinh tế đến từng chi tiết nhỏ, gương mặt sáng sủa khi nào cũng tươi cười của anh làm người ta dần dần tháo gỡ lòng phòng bị, nảy sinh lòng tin cậy.
Và dựa dẫm.
Bị chồng nhiếc móc, mẹ Tiêu xả hết giận lên người hắn, tức tối quát: “Ngay từ đầu tao đã không muốn đẻ ra mày.”
Con cũng không muốn có cha có mẹ như vậy —— Câu phản bác này khiến hắn lãnh hai cái bạt tai, sau đó bị đuổi khỏi nhà.
Tiêu Chi Viễn hầu như không chần chừ do dự, lập tức chạy đi gõ cửa nhà Ngôn Hành Nhất.
Từ lúc sinh ra đến giờ lần đầu tiên có người lo lắng vì hắn không về nhà, lần đầu tiên có người khiến hắn muốn mình mãi ở bên, lần đầu tiên có người khiến hắn nghĩ thì ra có bè bạn lại ấm áp đến thế —— Người đó là Ngôn Hành Nhất —— Người đầu tiên, cũng là người duy nhất.
Tiêu Chi Viễn cô độc khao khát niềm hạnh phúc nhỏ nhoi được quan tâm như cây trồng trên sa mạc cỗi cằn mong mưa. Ngôn Hành Nhất không sặc sỡ hào nhoáng cũng chẳng gây được cảm tình, vậy mà từng câu chữ rất đỗi bình thường thốt ra từ miệng anh như mang theo sức mạnh và sự ấm áp vô ngần, làm Tiêu Chi Viễn thấy mình thoải mái yên lòng.
Và chính đêm hôm ấy, hắn bắt đầu in hằn người tên Ngôn Hành Nhất này thật sâu vào lòng mình.
Hắn nắm rõ thói quen của Ngôn Hành Nhất, ưng theo giờ giấc làm việc và ngủ nghỉ của anh, hoàn thành đủ loại yêu cầu vô lý anh đưa ra. Để hắn trở thành người bạn không thể thay thế, quan trọng nhất trong lòng anh hệt như vị trí của anh bên trong hắn.
Tiêu Chi Viễn chỉ có một mình Ngôn Hành Nhất là bạn, thế nhưng Ngôn Hành Nhất lại có rất nhiều bạn bè. Ngày cho hắn thực sự trải nghiệm điều ấy là lúc anh đi tái khám và biến mất ba ngày. Đó là lần đầu tiên trong đời Tiêu Chi Viễn biết thế nào là sợ hãi đến vô tận.
“Anh không về nữa, mình phải quay về làm người cô đơn nữa ư?”
Được rồi lại mất khiến con người ta đau đớn khốn khổ hơn cả mong mỏi mà không có được.
Nhưng khi Ngôn Hành Nhất quay về với bạn bè mình, Tiêu Chi Viễn buồn bã phát hiện Ngôn Hành Nhất hoàn toàn khác với mình.
Anh không quái gở lạnh nhạt như mình, anh chưa bao giờ thiếu bè bạn.
Ngôn Hành Nhất có ở nhà hay không cũng đâu cần thông báo trước cho hắn. Hắn có nhìn thấy cánh cửa đóng sập im lìm ấy mấy lần thì cũng có làm sao.
Đó cũng là lần đầu Tiêu Chi Viễn tức giận vì Ngôn Hành Nhất, thậm chí hắn cảm thấy mình đã bị anh vứt bỏ.
Hắn giận dỗi như một đứa trẻ, tránh mặt trốn đi chẳng thèm đến tìm anh. Thế nhưng ngày nào hắn cũng núp phía sau rèm cửa sổ len lén chờ đợi Ngôn Hành Nhất đi qua, chẳng khác nào cô bé vừa biết yêu.
Hắn muốn Ngôn Hành Nhất đến tìm mình, muốn xác nhận xem liệu mình có vị trí nào trong lòng anh không.
Và khi hắn nhận được câu khẳng định, hắn phải cố sống cố chết giấu nhẹm đi Ngôn Hành Nhất mới không phát hiện được, rằng mình mừng rỡ muốn phát điên lên thế nào.
Thế nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ.
Càng quan tâm đến Ngôn Hành Nhất, hắn lại càng muốn biết tất cả về anh.
Người anh trai bất ngờ đến thăm với một quá khứ đầy rẫy uẩn khúc —— Hắn hoàn toàn không biết gì đến những điều quan trọng nhất của Ngôn Hành Nhất.
Mà Ngôn Hành Nhất cũng không muốn cho hắn biết.
Tiêu Chi Viễn không lấy làm hờn giận, mà hắn nghĩ vì sao mình vẫn còn chưa trưởng thành đủ để anh dựa vào. Hắn muốn Ngôn Hành Nhất tin tưởng mình hơn, giúp anh san sẻ gánh vác nhiều hơn, và gần gũi với anh hơn nữa.
Hắn muốn giữa mình và Ngôn Hành Nhất không có chuyện gì phải che giấu nhau, trở thành người bạn thân thiết nhất, quan trọng nhất và không thể thay thế, trở thành bờ vai đủ tin cậy nhất đáng để anh dựa vào, trở thành người mà bất cứ thời khắc nào anh cũng sẽ luôn nghĩ về.
Tiêu Chi Viễn không biết đó rốt cuộc là người có vị trí thế nào nữa. Mãi cho đến khi Chu Cẩm xuất hiện, hắn mới tìm được câu trả lời.