Công ty bao trọn khách sạn sang trọng để tổ chức tiệc kỷ niệm, từ trong ra ngoài lột tả rõ ràng mấy chữ: “Không hề thiếu tiền.”
Thế nhưng vừa nghĩ đến việc mình phải lao vào khổ nạn, Ngôn Hành Nhất cảm thấy đây là tiệc kỷ niệm cái quái gì chứ, rõ ràng là Hồng Môn Yến. Cũng chẳng biết có phải cũng vì lý do này hay không, đêm trước đó anh đau đầu không ngủ nổi, phải nốc thuốc giảm đau liều mạnh mới thấy ổn.
An Tiểu Nguyên hiếm khi mặc đồ nghiêm túc chỉnh tề thế này, đang đứng trước cửa khách sạn đón Ngôn Hành Nhất, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi bảo cậu làm sao cho mặt mũi trông đẹp đẹp tí, cũng đâu nhất thiết phải giảm cân đâu.”
Ngôn Hành Nhất sờ sờ mặt mình: “Giảm thành công rồi hả? Giỏi quá.”
“Giỏi cái đầu cậu! Chơi đồ hay hít thuốc vậy? Nhìn mặt mũi cậu xem!”
“Ầy, bị cậu phát hiện rồi, uổng không giấu kỹ gần chết.”
“Đừng có xàm xí với ông! Cậu lo mà đến bệnh viện uống thuốc bổ đi!”
Thấy An Tiểu Nguyên có chiều hướng chuẩn bị nổi trận lôi đình, Ngôn Hành Nhất lanh lẹ túm người vào trong: “Không sao không sao, ngủ không ngon tí ấy mà. Đêm nay ăn ngày mai béo tròn ra phát một.”
Ngôn Hành Nhất biết sắc mặt mình không ổn chút nào, gần đây không có lấy một chuyện làm anh thoải mái nổi, ngay cả ngủ cũng là một cơn ác mộng. Hơn nữa phải vác cái mặt này đi gặp Tiêu Chi Viễn, anh càng muốn trốn chui trốn nhủi đi nữa.
Đáng tiếc, bây giờ Tiêu Chi Viễn và anh là gói sản phẩm buộc chặt với nhau, cả chỗ ngồi cũng dính lấy sát bên.
Người của tạp chí bọn họ không đến dự bao nhiêu, một bàn thế này là đủ rồi.
Tiêu Chi Viễn vẫn chưa tới, mà Chu Cẩm không ngồi bàn này. Ngôn Hành Nhất cũng chẳng định tìm hiểu y ở đâu, chỉ mong chờ lúc hai người nọ chưa xuất hiện trước mặt mình mà im lặng nghỉ ngơi một lúc. Chưa ngồi được bao lâu, có vị tác giả bán chạy từng đến dự tiệc kỷ niệm mấy năm trước bắt đầu liếc sang săm soi Ngôn Ngôn Hành Nhất.
Anh nghĩ thầm, anh có liếc tôi cũng vô dụng, có gan thì đi mà liếc chủ biên ấy.
Tuy vờ như chẳng thèm để ý, cảm giác bực bội khó chịu không ngừng dấy lên trong người. Ngôn Hành Nhất nghĩ số thuốc mình uống trước lúc đến chắc chưa đủ, bây giờ đầu lại thấy đau rồi.
Một lát sau, chủ biên đích thân đưa Tiêu Chi Viễn tới.
“Anh Tiêu cứ ngồi bên cạnh Quân Tửu đi, sắp bắt đầu rồi.”
Tiêu Chi Viễn mỉm cười gật đầu, thân thiết lên tiếng chào Ngôn Hành Nhất trước lúc ngồi xuống: “Tác giả Ngôn, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Gương mặt anh nặn ra một nụ cười theo thói quen.
Phía sau Tiêu Chi Viễn thấp thoáng bóng người, nói với Ngôn Hành Nhất: “Chào thầy Quân Tửu.”
Từ Lý.
Anh phớt lờ cảm giác đau mỗi lúc một thêm trầm trọng trong đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười: “Ây chà, chào Từ Lý!”
Từ Lý khôn khéo ngồi xuống cạnh Tiêu Chi Viễn, để hắn giới thiệu cho mỗi người đang ngồi:
“Đây là Từ Lý, trước đây là học trò đầu tiên vào studio của tôi. Cậu ấy và tôi đã cùng nhau thực hiện rất nhiều dự án, hiện tại tôi đã yên tâm giao cho cậu ấy thực hiện độc lập khá nhiều công việc. Cá nhân cậu ấy cũng mong được phát triển trong giới tranh minh họa, thế nên lần này tôi đưa cậu ấy đến giới thiệu cho mọi người, không chừng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.”
Ra là thế —— Ngôn Hành Nhất nghĩ, Từ Lý mới là gói sản phẩm buộc chặt cùng Tiêu Chi Viễn —— Còn anh đây chỉ là hàng tặng kèm.
Vậy thì tốt lắm, đó mới là quan hệ chính xác.
Lễ kỷ niệm bắt đầu, các thể loại lãnh đạo lần lượt lên bục phát biểu, thậm chí cả Chu Cẩm cũng dành được kha khá tràng pháo tay. Tới lượt các cấp trên công ty con lên, Ngôn Hành Nhất thấy hai bàn tay mình đã tê cứng cả đi.
“Tác giả Ngôn, hình như sắc mặt anh không ổn lắm?”
Tiêu Chi Viễn thoáng nghiêng sang nhìn Ngôn Hành Nhất, nhẹ giọng hỏi.
“A à, hôm qua ngủ không được ngon.”
Mắt anh nhìn chằm chằm người nào đó đang phát biểu, nở một nụ cười tươi rói và một câu trả lời rõ là qua loa cho Tiêu Chi Viễn.
“Thế sao.”
Tiêu Chi Viễn cũng quay đầu nhìn lên bục, không nói gì với Ngôn Hành Nhất nữa.
Chi Viễn, em thật sự quá dễ hiểu.
Rõ ràng không muốn để tâm đến tôi, nhưng vẫn chẳng tài nào nhịn được lo lắng hỏi thăm một câu, cuối cùng lại nhận được một trả lời như vậy.
Trong lòng em hẳn rằng phải hận tôi hơn cả thế, càng giận bản thân mình cớ gì phải lo lắng cho tôi, phải không?
Đừng lo lắng cho tôi, Chi Viễn em, không đáng.
Sau hàng tá bài phát biểu dài dòng là bữa tiệc không ngon lành gì. Ngôn Hành Nhất vẫn không có hứng, ăn chiếu lệ mấy miếng ngồi dừng đũa.
Thế nhưng phần rắm rối dày dò nhất vẫn còn ở phía sau.
Tiệc rượu nằm sau bữa tiệc mới là trọng điểm, Ngôn Hành Nhất bị chủ biên kéo đi cùng Tiêu Chi Viễn giới thiệu cho các loại ông lớn cấp trên. Mà Tiêu Chi Viễn cũng cho anh đủ mặt mũi, thân thiết đến mức không thể thân thiết hơn, ngay cả gặp mặt Chu Cẩm cũng trò chuyện không ngừng cứ như bạn cũ.
Đi một vòng, đầu Ngôn Hành Nhất đã đau muốn vỡ toác ra. Anh tìm một góc không người sống chết bóp lấy mấy huyệt vị mà người ta nói có thể làm giảm đau nhức, thế nhưng trong óc anh vẫn như đang chễm chệ mũi khoan điện, cơn đau ập đến làm anh túa mồ hôi lạnh.
Đầu đang đau buốt, ánh mắt không kiềm chế nổi cứ lần mò tìm kiếm bóng hình Tiêu Chi Viễn —— Hắn đang bên cạnh Từ Lý, cùng trò chuyện với một người lạ mặt Ngôn Hành Nhất vừa thấy rất hòa hợp vui vẻ.
Ngôn Hành Nhất xoay đầu sang bức vách, ép mình nhìn đống hoa văn in trên giấy dán tường.
“Hành Nhất, em không sao chứ?”
Không biết Chu Cẩm tới ngay sau anh từ khi nào, đứng cách đó vài bước có hơn, trong tay là ly rượu đang uống dở.
“Thanh minh trước, lần này tôi không đến để tìm em.” Thấy Ngôn Hành Nhất cau mày nhìn, Chu Cẩm còn tưởng anh đang oán trách mình.
Ngôn Hành Nhất nở nụ cười mơ hồ: “Tôi biết.”
Dường như y sợ anh mất vui, không dám đến gần cũng không muốn rời xa, quan tâm hỏi lần nữa: “Em không sao chứ?”
“Không việc gì.”
“Trông em không giống như không có việc gì lắm, có phải thấy khó chịu không?”
Ngôn Hành Nhất mò mẫm thuốc trong túi quần, hỏi: “Cậu có nước không?”
“Em chờ một chút, để tôi đi lấy một chai.”
Anh lấy thuốc khỏi bao bì, phát giác tầm nhìn của mình hơi mờ căm lẫn lộn, phải nheo mắt lại mới tìm được tiêu cự.
Mẹ kiếp, gắng qua đêm nay rồi phải đến bệnh viện.
Ngôn Hành Nhất ngả đầu lên tường, khẽ đập đầu mình lên.
“Thầy Quân Tửu, thầy đang làm gì vậy?”
Quay đầu nhìn lại, anh thấy Từ Lý đứng bên cạnh Tiêu Chi Viễn đang ngạc nhiên nhìn mình. Tiêu Chi Viễn không có biểu cảm gì, nhưng chân mày cứ dần chau chặt lại.
“À, không sao.” Ngoài miệng nói thế, thực tế bây giờ Ngôn Hành Nhất đã chẳng gượng mình giả vờ mỉm cười được nữa.
“Hành Nhất, nước!”
Chu Cẩm nhanh chóng quay về, lúc sượt qua người Tiêu Chi Viễn còn thoáng đưa mắt sang Từ Lý như không.
Anh nhận chai nước suối, hơi ngửa đầu uống cả nắm thuốc trong tay mình vào. Chu Cẩm nhăn mặt cảm thấy không đúng lắm, cầm bao bì thuốc vứt chỏng chơ trên đất lật xem, tức thì biến sắc:
“Hành Nhất, em uống thuốc giảm đau?! Liều mạnh thế này?!”
Nói vớ vẩn, đau đầu thì đương nhiên phải uống thuốc giảm đau rồi.
“Giảm đau?” Tiêu Chi Viễn bước nhanh tới cầm thấy bao thuốc xác nhận, “Anh đau ở đâu? Là vết thương cũ ở chân phải không?”
Chu Cẩm nghe câu nọ mà trợn ngược mắt nhìn Tiêu Chi Viễn. Ở đây không còn ai khác, cả hai người họ không cần làm bộ làm tịch thân thiết.
Ngôn Hành Nhất không muốn nói chuyện, chỉ lắc đầu.
“Hành Nhất, em khám bác sĩ chưa? Liều này rất mạnh!” Y khoác tay Ngôn Hành Nhất lên vai mình, “Tôi dẫn em đi bệnh viện.”
Không muốn đi, ầm ĩ quá, cậu có thể im lặng một chút được không?
“Anh Chu, bây giờ anh không đi được đó thôi?” Tiêu Chi Viễn giữ cánh tay Chu Cẩm, đưa mắt về phía sảnh tiệc, “Đây là chỗ của anh mà? Để anh ấy cho tôi.”
“Thầy…”
Bầu không khí giữa hai người đến Từ Lý cũng nhận ra có gì đó kỳ lạ.
Ồn ào quá. Ngôn Hành Nhất nghĩ.
“Họa sĩ Tiêu, anh có nhìn thấy Hành Nhất đâu… Hả? Anh Chu? Hành Nhất?”
Giọng của Tiểu Nguyên.
“Hành Nhất làm sao vậy?”
Tôi không sao, để tôi yên đi, xin các cậu.
“Hành Nhất…!”
Trước mắt Ngôn Hành Nhất tối sầm lại, bất tỉnh.