“Anh nói cái gì cơ…?”
Thừa dịp Ngôn Hành Nhất kinh ngạc, Ngôn Hành Tri tiếp tục:
“Nếu không tại mày, làm sao tụi tao thành ra như bây giờ! Nếu không vì giúp mày làm sao đến bây giờ cha vẫn còn trách tao và vợ tao! Nếu những chuyện bẩn thỉu mày làm không tồn tại tao và Phương Tư sẽ luôn tốt đẹp, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra!”
“Ngôn Hành Nhất, chính mày đã làm cho cả cái nhà này rối tung lên! Bây giờ cha mẹ còn đang cãi nhau không phải vì chuyện của mày đó thôi?! Sức khỏe của mẹ đã kém, ngày nào cũng phải lo lắng cho mày thì đời nào mới khá lên được!”
“Ngôn Hành Nhất, mày đã từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ chưa? Gần mười năm nay cái nhà này không có lấy một ngày thoải mái, mày đã thấy hả hê sung sướng chưa?!”
“Cả cái nhà này người không có tư cách chỉ trích nhất chính là mày!”
Ngôn Hành Nhất muốn nói “Đây là hai việc khác nhau”, nhưng không biết vì sao cổ họng anh tắc nghẹn lại như có thứ gì to tướng chèn vào, không phát ra được tiếng.
Anh biết rõ Ngôn Hành Tri đang trốn tránh trách nghiệm, việc anh ta dây dưa bên ngoài không liên quan gì đến mình. Nhưng sự hổ thẹn với mẹ và Phương Tư từ tận đáy lòng khiến anh chẳng thể đưa ra bất kỳ lời phản bác nào. Anh vẫn thường hay nghĩ nếu như mình không yêu Chu Cẩm, chưa từng xích mích với gia đình, Phương Tư và anh trai cũng sẽ không có rạn nứt, không có rạn nứt sẽ không ly hôn, mẹ cũng không cần phải quân tâm lo lắng cho mình mà cãi vã với cha.
Nếu như nhà họ Ngôn không có anh, đáng lẽ đã không có chuyện gì xảy ra.
Anh tự nói mình đã thành tên vô tâm, mặt dày như bức tường thành. Thế nhưng một khi điểm yếu được bao bọc cẩn thận trong lòng bị người ta bắn trúng, thậm chí anh còn không thể vùng lên đánh trả.
Anh nghĩ: Tới rồi, rốt cuộc cũng nói ra rồi.
Chỉ cần vẫn chưa có ai đứng ra chỉ trích anh, dù anh cảm thấy áy náy hối hận muốn chết đi trong lòng mình hàng ngàn hàng vạn lần, cũng sẽ chỉ coi nó như niềm an ủi duy nhất đến từ chút lương tâm còn sót lại mà thôi. Những tổn thương anh gây cho người khác trong quá khứ không thuyên giảm, quá khứ cũng sẽ không bị xóa nhòa.
Nếu là ngày trước, mấy câu nói này của Ngôn Hành Tri sẽ không gây tổn hại gì đến anh, anh có thể dễ dàng phân tách rạch ròi đâu là trách nhiệm của mình và đâu là phần trách người người khác đẩy lên người mình.
Chỉ là bây giờ, anh không làm được.
Anh không những không làm được mà còn dễ dàng cho những gì Ngôn Hành Tri nói là thật. Anh nghĩ mọi gốc rễ của vấn đề đều là tại mình, nếu không có mình thế giới này sẽ tươi đẹp hơn bây giờ gấp cả trăm lần.
Vài tháng ngắn ngủi trở lại đây, Ngôn Hành Nhất liên tục gặp thấy những người bên cạnh mình lâm vào khốn đốn chỉ vì sự tồn tại của mình. Lòng tự ti được sản sinh lớn dần trong anh đang biến thành sự phủ nhận bản thân, cảm xúc tiêu cực được tích tụ này gom góp tối tăm u ám cất giấu bao nhiêu năm ròng trong nội tâm, thời gian dần trôi sẽ đánh sập phòng ngự tâm lý của anh.
Anh không hề biết, bất cứ một ai cũng không phát giác ra —— Ngôn Hành Nhất đang sụp đổ.
Đó là lý do mà anh để mặc sự vô lý của Ngôn Hành Tri, không tìm cho mình cả một lời biện giải. Nội tâm anh gào thét như lời Ngôn Hành Tri nói, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình.
“Ngôn Hành Tri! Anh câm miệng được chưa —— !?”
Giọng nạt nộ quát tháo của Ngôn Hành Tri át mất tiếng mở cửa, hai người không nhận ra Phương Tư đã quay về.
“Chị nghĩ em sẽ đến tìm anh ta, đúng là em đến thật.”
Phương Tư biết mình không khuyên giải được Ngôn Hành Nhất, chị lo hai anh em càng cãi nhau lại càng hỏng ra, vì vậy ăn cơm xong vội vội vàng vàng gửi con trai qua nhà cha mẹ chồng, tìm đại cái cớ rồi chạy nhanh về nhà.
Vừa vào đến cửa đã nghe thấy giọng chồng mình gào thét loạn xạ, mấy cái lý do chối tội phi lý này hoàn toàn khơi dậy lửa giận trong lòng Phương Tư.
Chị thật không có suy nghĩ bảo vệ Ngôn Hành Nhất, đến thời điểm này rồi chị không có tâm trạng nghĩ cho người khác nhiều lắm. Chị chỉ muốn người chồng này gánh vác phần trách nhiệm anh ta phải chịu cho cuộc hôn nhân sắp chết này.
“Anh không muốn to tiếng với em.” Thấy vợ, Ngôn Hành Tri vơ lấy áo khoác từ lưng sofa, muốn trốn tránh.
“Ngôn Hành Tri, đêm nay anh dám ra khỏi cánh cửa này nửa bước tôi sẽ gọi cha mẹ và Trầm Lam ra ba mặt một lời nói chuyện.”
Ngôn Hành Tri vốn không tin, hừ một tiếng rồi tiếp tục ra ngoài.
Phương Tư lạnh lùng nhìn chồng, bấm số điện thoại nhà chồng rồi mở loa ngoài. Trong nháy mắt nghe thấy giọng mẹ mình, Ngôn Hành Tri quay đầu hung tợn trừng vợ, Phương Tư bình thản nói: “Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.”
Không ngờ Phương Tư thực sự dám làm, nhưng Ngôn Hành Tri lại không dám mở miệng, chỉ biết nói bằng khẩu hình miệng rằng mình thỏa hiệp.
“… Tối nay con với Hành Tri có chút chuyện, hôm nay con gửi Tuyển Minh ở nhà mẹ ạ. Để sáng sớm mai con sang đón Minh Nhi đi.”
Mẹ chồng đáp “Ừ, không sao đâu con” vừa dặn hai vợ chồng “Tối lái xe hai đứa chú ý an toàn đó”.
Cúp điện thoại, Ngôn Hành Tri nghiến hàm nói với Phương Tư: “Phương Tư, em đừng làm quá. Anh đã nói anh và Trầm Lam không có gì! Em còn định nghi thần nghi quỷ tới giờ nào!”
“Thế mà tiểu thư Trầm không nói với tôi như thế,” Phương Tư ném điện thoại lên bàn, ngồi xuống sofa, “Thì cứ cho là hai người không có chuyện gì, việc đó cũng chẳng phải trọng điểm, tôi đã không muốn biết nữa rồi.”
“Vậy bây giờ em muốn làm gì, anh không muốn cãi nhau với em trước mặt người ngoài.” Ngôn Hành Tri kéo ghế ra ngồi hơi xa chị, nói với Ngôn Hành Nhất, “Mày đi, việc này không đến mày xen vào.”
“Đi cái gì?” Phương Tư không chút khách khí từ chối thay Ngôn Hành Nhất, “Chẳng phải chính miệng anh nói việc này có liên quan đến Hành Nhất à? Chúng ta phải cẩn thận ngồi xuống bàn xem rốt cuộc ai liên quan ai không phận sự —— Hành Nhất, ngồi xuống!”
“Chị dâu, em…”
“Chị nói em ngồi xuống thì ngồi xuống.” Phương Tư nói với vẻ sắc bén từ thời đại học đã bao lâu không xuất hiện.
Ngôn Hành Nhất bó tay chịu trói, đành lúng túng ngồi ở giữa hai người —— Trái tim anh đã bị Ngôn Hành Tri đập cho tan nát ra không gắn lại nổi, anh mới chính là người muốn trốn chạy khỏi đây nhất.
“Ngôn Hành Tri, anh đẩy hết trách nhiệm của mình có người khác, trên người mình thì không còn lại gì, nhẹ nhõm quá đúng không?” Tuy Phương Tư đặt câu hỏi, thế nhưng chị không định để anh ta trả lời.
“Tôi giúp Ngôn Hành Nhất là vì tôi nghĩ em ấy không sai, là tôi tự nguyện.” Phương Tư chỉ vào ngực mình, “Tôi là người trưởng thành, có thể tự chịu trách nhiệm với hành vi mình làm. Hành Nhất không có dí súng vào đầu tôi bắt tôi phải giúp em ấy. Còn anh thì sao? Nếu anh thấy chướng mắt chuyện này như vậy thì còn kết hôn với tôi làm gì?”
“Em trai anh ép anh lấy tôi à? Hay ép anh qua lại với Trầm Lam? Rồi cũng ép anh tắt máy lúc con mình mất tích?”
Ngôn Hành Tri không nhịn được từng câu chất vấn của vợ mình, chỉ biết phản bác: “Đó là hai chuyện khác nhau!”
“Ra anh cũng biết đây là hai chuyện khác nhau. Vậy dựa vào cái gì mà anh đẩy hết vấn đề giữa tôi với anh lên đầu người khác?”
“Nếu từ đầu em không lộn xộn với nó thì bây giờ chúng ta ra nông nỗi này sao!?”
Ngôn Hành Tri bám lấy chuyện đó không tha, mà Ngôn hành Nhất cũng phát hiện, dường như anh trai mình thật sự nảy sinh thành kiến với Phương Tư vì chuyện ấy.
“Anh, không liên quan gì đến chị dâu, anh cứ nói với tôi…” Còn chưa dứt câu, Ngôn Hành Nhất đã bị anh trai lẫn chị dâu nạt, “Em im miệng.”
Đương nhiên ý nghĩa của chữ im miệng giữa Phương Tư và Ngôn Hành Tri hoàn toàn không giống nhau.
Phương Tư nói trước mặt chồng: “Anh đã biết tôi là người thế nào lâu rồi, không có chuyện của Hành Nhất thì cũng có chuyện khác để mà anh có thành kiến với tôi. Tôi vẫn hỏi anh câu đó: có người ép anh kết hôn với tôi à? Anh hơn mười tám rồi phải không, luật pháp cũng có nói anh phải chịu trách nhiệm trước hành vi của mình đúng chứ?”
“Vì như thế mà bây giờ tôi muốn ly hôn, tôi không trách móc ai cả, trách là tôi tự trách chính mình nhìn lầm người! Anh không việc gì phải chỉ trích hành động ban đầu của tôi, tôi cũng nói cho anh biết rõ, Phương Tư tôi đây tự thấy mình không sai ở đâu!”
Cho đến tận bây giờ Ngôn Hành Tri chưa từng thấy vợ nói chuyện với mình như vậy. Phương Tư trước mặt anh ta luôn dịu dàng nhẫn nhịn, hai người cãi vã khắc khẩu chị cũng vin vào lý lẽ mà nói chứ không khi nào to tiếng, không đồng ý với anh ta quá lắm cũng sẽ chỉ im lặng.
“Không sai?! Em tiếp tay cho nó thành sự sỉ nhục của gia đình mà nói là mình không sai?!”
Ngôn Hành Nhất vì mấy chữ ấy mà đau đớn nhắm chặt hai mắt.
Phương Tư nghe vậy lập tức đứng phắt dậy khỏi sofa.
“Sỉ nhục gia đình?! Cha đánh tàn phế chân con trai không gọi là sỉ nhục gia đình, chồng lang chạ vụng trộm với người khác sau lưng vợ không gọi là sỉ nhục gia đình, Ngôn Hành Nhất chỉ yêu thôi mà gọi là sỉ nhục?!”
“Cái loại “gia đình” đấy Phương Tư tôi thèm vào!”
“Tôi nói cho anh biết một chuyện nữa: Chuyện ly hôn tôi đã quyết định.”
Ngôn Hành Tri tức run lên trước những lời Phương Tư nói, anh ta không giỏi tranh cãi. Từ nhỏ đến giờ anh ta cãi nhau chưa bao giờ thẳng nổi Ngôn Hành Nhất —— Mà Ngôn Hành Nhất từ xưa đến nay chưa khi nào nói lại nổi Phương Tư.
“Anh không đồng ý!” Anh ta kích động hất cả bình hoa trên bàn xuống đất, “Anh chưa bao giờ đề cập đến chuyện ly hôn, em nói cứ như thật thế làm người ra cười rụng răng. Em có mà mơ anh ký tên vào giấy!”
Rốt cuộc Phương Tư cũng phát hiện, chồng mình và cha anh thật sự quá giống nhau. Khi hai người cứ khư khư giữ lấy giá trị quan của mình, bất kỳ ai cũng phải thoái thác nhượng bộ, cũng không bao giờ nghĩ đến cảm nhận của người khác.
“Không theo ý anh đâu.” Phương Tư lạnh nhạt nói, “Trên đời này không có cuộc hôn nhân nào không thể ly dị. Tôi sẽ nghĩ cách, đừng hòng ai cản được tôi! Tôi cho anh biết, tôi ly hôn với anh không vì lý do nào khác, mà là vì tôi xem thường anh Ngôn Hành Tri!”
Chị sửa sang quần áo lại cho thẳng thớm, điều chỉnh nhịp thở dự định kết thúc cuộc trò chuyện này.
“Còn nữa, Ngôn Hành Tri, tôi sẽ giữ lại cho anh chút mặt mũi cuối cùng. Tôi sẽ gạt chuyện Trầm Lam với cha mẹ, nhưng anh mở tai nghe cho rõ: Miễn là Trầm Lam gọi điện thoại cho tôi một lần nữa —— “
“Anh đừng trách tôi lỗ mãng, tôi tuyệt nhiên không để hai người sống yên thân! Các người lo mà chuẩn bị giải thích trước mặt hai ông bà là mình không có gì đi.”
Nói xong, Phương Tư kéo Ngôn Hành Nhất dậy, không buồn liếc Ngôn Hành Tri lấy một cái đã quay đầu đi thẳng.
Vào xe, Phương Tư chẳng đợi thắt dây an toàn đã đạp ga lao lên đường lớn, năm phút sau dừng lại ở ven đường. Ngôn Hành Nhất nhìn chị, ra hiệu sách gần đó mua khăn giấy về.
Gương mặt Phương Tư đã nhòe lệ.
“… Chị này.”
Phương Tư siết chặt khăn giấy chứ không dùng, ngồi trong xe khóc nức nở.
Chị không khóc vì chồng mình ngoại tình, cũng không vì mình sắp ly hôn —— Mà vì đã sống cùng nhau ngần ấy năm, chàng hiệp sĩ vẫn luôn ngự trị trong đôi mắt chị, người đàn ông chị yêu đậm sâu đã bị chính tay anh ta giết chết.
Anh không yêu tôi, vậy mà anh còn hủy hoại những gì tôi yêu.
Khóc đã rồi, Phương Tư nhất thời cảm thấy lòng mình đã nhẹ nhõm đi ít nhiều. Chị sẽ không còn lưu luyến gì Ngôn Hành Tri nữa.
Phương Tư lau sạch nước mắt nước mũi, một lần nữa lái xe đi, không quên thắt dây an toàn kỹ càng đồng thời bắt đầu quở trách Ngôn Hành Nhất.
“Cái đứa nhanh mồm nhanh miệng đâu rồi? Bình thường đi với chị mồm mép như tép nhảy thế kia mà, vừa nghiêm túc một cái đã câm như hến rồi?”
Ngôn Hành Nhất im thin thít, Phương Tư nghĩ anh lo lắng cho mình nên mới ráng nhịn.
“Không phải, chị dâu…”
“Đổi lại, đừng gọi chị là chị dâu.”
Ngôn Hành Nhất thở dài.
“Nếu hồi trước không xảy ra chuyện ấy… Chị và anh em có…”
Tốt hơn bây giờ nhiều lắm không.
Anh không thể khống chế mình đừng nghĩ nữa. Dù chỉ có một phần hàng chục ngàn khả năng anh cũng sẽ liên tưởng đến việc nếu như vấn đề của mình không tồn tại, nhất định bây giờ hai người sẽ không như thế này.
“Không.” Phương Tư trả lời chắc như đinh đóng cột, “Chị đã nói rồi, không có chuyện này thì cũng sẽ có chuyện khác. Mẫu thuẫn giữa hai người bọn chị một ngày nào đó sẽ phải bùng nổ, phát hiện sớm không bằng muộn. Không liên quan gì đến em cả, em mà dám ôm lên đầu mình là chị giận!”
Phương Tư thật sự thấy hơi bực bội khi nói lại chuyện Ngôn Hành Nhất.
Chị không hiểu vì sao anh lại để ý, rõ ràng nói năng cái kiểu trút vạ chối bỏ trách nhiệm vô lý như thế, Ngôn Hành Nhất thông minh lanh lợi sao mà không nhìn ra được? Bình thường nói hai ba câu là làm Ngôn Hành Tri nghẹn họng được rồi, không trả lời nổi một chữ.
Chị không hề hay biết, hạt giống vùi trong lòng anh bao nhiêu lâu trước sau nhiều năm ngủ say rốt cuộc đã bén rễ nảy mầm khỏi mặt đất, đơm hoa kết trái.
Thứ trái cây nuôi lớn từ sự phủ nhận và ác ý chậm rãi nuốt chửng Ngôn Hành Nhất —— Anh đang từ từ, từ từ xóa bỏ chính mình.