Tiêu Chi Viễn lái xe như bay trên đường vượt cả một cái đèn đỏ, Ngôn Hành Nhất không nhịn được cười phá lên, mãi đến khi bị ném lên giường rồi vẫn còn đang cười không ngừng.
Tiêu Chi Viễn sống phía sau phòng làm việc nằm giữa một khoảnh sân nhỏ và hành lang ngoài. Trong cả khu chỉ có một mình phòng làm việc của hắn là có bố cục như thế.
Ngôn Hành Nhất bị Tiêu Chi Viễn lôi khỏi xe, vừa vào đến cửa đã đè anh lên tường.
“Họa sĩ Tiêu, cậu thế này là đang….!”
Tiêu Chi Viễn không cho anh cơ hội lên tiếng, cứ vậy hôn anh.
Nụ hôn ấy cũng không khác gì lúc trong xe, không hề dịu dàng, nửa giận dữ nửa nhuốm màu tình dục. Cánh môi và lưỡi của Ngôn Hành Nhất bị hắn day cắn đau đớn, tuy vậy cũng không cản được anh lập tức anh mở miệng ngay khi cái hôn dã man kia vừa kết thúc.
“… Cậu thế này là đang cưỡng ép.” Ngôn Hành Nhất vừa thở hồng hộc vừa nở một nụ cười chẳng giống như đang cười là mấy, “Tôi kiện cậu được đó, họa sĩ Tiêu…!”
“Anh kiện đi.” Tiêu Chi Viễn cũng khẽ mỉm cười, nhưng nhìn không hề thân thiện.
Ngôn Hành Nhất như vừa nghe thấy câu chuyện cười nào đó vậy: “Tôi sẽ không làm theo ý cậu đâu ~ “
Ngôn Hành Nhất cầm lấy gối đầu, chôn mặt vào chỗ bông mềm mại nhằm che giấu tiếng kêu rên của mình. Tiêu Chi Viễn tách hai chân anh ra, đau đến chết lặng mà khoái cảm ập đến chưa từng thấy. Anh cũng ngoan ngoãn đón nhận, dù có khóc lóc cũng không hề nói một câu “Không được”, bị dằn vặt chơi đùa thế nào cũng không có chút chống cự phản kháng.
Nước mắt và máu trên môi dính lên gối đầu, Tiêu Chi Viễn giữ cằm xoay mặt anh lại, vết thương trên môi Ngôn Hành Nhất lồ lộ thấy rõ.
Tiêu Chi Viễn chần chừ một lúc, quyết định áp bờ môi mình lên, lưỡi lướt qua môi dưới rồi tiến vào khoang miệng tìm kiếm đầu lưỡi anh. Anh cũng đáp lại hắn, trao nhau nụ hôn lưu luyến triền miên như bao lần cả hai vẫn thường làm trước khi chia tay.
Cơ thể vẫn chưa thôi run rẩy sau khi cao trào kết thúc, dư vị như vẫn còn nấn ná quẩn quanh. Ngôn Hành Nhất gục trên vai Tiêu Chi Viễn hồi lâu mới tỉnh táo lại.
Tiêu Chi Viễn luôn phải dùng cách này ép anh làm với mình. Có điều vì cuối cùng cảm giác quá mức tuyệt vời, Ngôn Hành Nhất cũng không khi nào nghiêm túc chống cự. Mà cả chiếc ôm trong im lặng sau mỗi lần kết thúc cũng đẹp đến mức anh chẳng nỡ buông rời.
Chi Viễn, đừng buông —— Trong lòng nghĩ thế, nhưng lời ra đến miệng anh lại thành: “Họa sĩ Tiêu, tôi đi tắm rửa được chưa.”
Tiêu Chi Viễn ngồi dậy đối diện với anh, dường như muốn nhìn thật rõ suy nghĩ thật sự trong lòng anh. Thế nhưng Ngôn Hành Nhất đã biến mình thành kẻ khiến người ta căm ghét thù hận, thành một Ngôn Hành Nhất chỉ sống vì tư lợi riêng mình. Anh có đủ tự tin để khiến Tiêu Chi Viễn không cảm nhận được gì khác ngoài thất vọng.
Ngôn Hành Nhất, cứ thế nhìn mọi dịu dàng được gom góp sau bao tháng ngày mới được giao hợp với nhau trên mặt Tiêu Chi Viễn dần biến mất đến hầu như không tồn tại.
“Đương nhiên là được.” Tiêu Chi Viễn lựa một bộ quần áo, chỉnh nhiệt độ nước vừa phải cho anh, cuối cùng bế người đang bủn rủn tay chân kia vào phòng tắm.
“Ây ôi! Thân sĩ thân sĩ.”
“Nên vậy, tác giả Ngôn.” Tiêu Chi Viễn cười mà như không cười, đóng cửa phòng tắm lại.
Ngôn Hành Nhất ngửa đầu để dòng nước tuôn xối gội rửa mặt và cơ thể mình, nửa thân dưới đau muốn chết, chân mềm nhũn đến độ đứng không vững. Anh mấp máy môi, chỉ có mình anh biết đó là từng chữ “Chi Viễn” được lặp đi lặp lại không ngừng.
Mãi lâu sau Ngôn Hành Nhất mới tắm xong, trần truồng ra khỏi phòng tắm mặc lại từng mảnh quăng ném tán loạn trên đất. Tiếp đó anh cầm chai nước suối trong tay Tiêu Chi Viễn, uống một hơi cạn sạch.
“Tôi đưa anh về.”
Ngôn Hành Nhất nhét trả chai nước cho hắn: “Không làm phiền cậu được. Giờ này gọi xe cũng dễ.”
Mùa hè ngày bắt đầu sớm, sắc trời giờ này đã sáng rõ.
Tiêu Chi Viễn cũng không buồn hỏi lại, nhìn anh ra khỏi cửa.
“Cảm ơn đã chiêu đãi,” Trước khi đóng cửa lại, Ngôn Hành Nhất nở nụ cười vô cùng thiếu đánh, ” —— Theo mọi nghĩa.”
“Két”, “Cạch”. Cửa khép lại, Ngôn Hành Nhất hơi dựa người lên ván cửa, lầm bầm: “Chi Viễn, hẹn gặp lại em.”
Ra khỏi nơi Tiêu Chi Viễn ở, bước hết hành lang, Ngôn Hành Nhất bị người đi từ hướng phòng làm việc vào gọi giật lại: “Thầy Quân Tửu?”
“Từ Lý?” Ngôn Hành Nhất nhìn thanh niên, “Chà, chào buổi sáng. Phòng làm việc của thầy Tiêu sai khiến người ta sớm thế à?”
Rõ ràng là một câu chuyện cười, vậy mà Từ Lý không cười, nghiêm túc giải thích cho Tiêu Chi Viễn: “Không phải, đến giờ thầy không yêu cầu bọn tôi về mặt thời gian, chỉ là tôi muốn đến sớm mà thôi.”
Dù số lần gặp không nhiều, nhưng Ngôn Hành Nhất đã sớm phát giác người tên Từ Lý này khác với hai cô cậu dở hơi kia. Trừ Tiêu Chi Viễn, Từ Lý không nói nhiều với bất kỳ ai, có phần lạnh nhạt như Tiêu Chi Viễn thời mới gặp gỡ Ngôn Hành Nhất.
Chẳng qua đôi mày của cậu trai này thanh tú kiêu ngạo và xa cách hơn thế.
“Thầy Quân Tửu là…?”
“Còn không phải chuyện công việc à.” Ngôn Hành Nhất tỏ vẻ “thật mệt mỏi hết sức”, nhìn đồ Từ Lý xách trong tay hỏi, “Cậu mua bữa sáng cho thầy Tiêu nhỉ?”
Từ Lý thản nhiên nở nụ cười: “Thầy dậy rất sớm nhưng bình thường không ăn sáng, thỉnh thoảng tôi sẽ mua một phần đến.”
“Ra vậy.” Ngôn Hành Nhất cười, vẫy tay, “Chu đáo săn sóc quá ~ Tôi đi trước đây!”
“Thầy đi thong thả.”
Từ Lý lễ phép chào, sau đó đi về hướng ngược lại.
Ngôn Hành Nhất ra tới đường lớn, ngồi lên một chiếc taxi, nhắm nghiền mắt.
Anh phải vô cùng gắng sức mới có thể kiềm nén cơn ghen tuông đố kị trong lòng mình xuống.