Hai giờ chiều, Ngôn Hành Nhất nhận được cuộc điện thoại của thư ký nhỏ: “Thầy Quân Tửu, em tới đón thầy rồi ạ! Thầy đang ở đâu thế?” Trong loa vang lên một giọng đàn ông sang sảng.
Ngôn Hành Nhất vốn định nói mình cứ đi thẳng đến phòng làm việc, có điều Tiêu Chi Viễn cố ý để thư ký nhỏ ra bến xe đón mình. Vậy nên tối hôm trước Ngôn Hành Nhất gọi điện cho thư ký nhỏ nói mình đang ở thành phố rồi, đó cũng là lần đầu tiên thư ký nhỏ lúc nhắn tin thích gõ dấu ngã hóa ra là con trai.
Ra khỏi khách sạn, thành phố ngày một nóng thêm, Ngôn Hành Nhất đưa tay chắn ánh mặt trời chói chang tìm xe của thư ký nhỏ.
“Có phải thầy không đeo mắt kính đúng không ạ? À vâng em thấy thầy rồi! Em ở đằng trước đằng trước thầy đây!”
Ngôn Hành Nhất nhìn thấy một chiếc Peugeot màu xanh đang mở cửa. Một thanh niên tóc ngắn ngồi ghế phó lái vẫy vẫy tay với anh như điên.
“Thật sự phiền cậu quá, trời nóng thế này còn phải tới đón tôi.” Vừa vào xe luồng hơi mát mẻ đã phà vào mặt, Ngôn Hành Nhất tranh thủ đóng cửa xe lại, chặn hết nóng bức bên ngoài.”
“Ầy thầy khách sáo với em làm gì chứ. Em là người thích chạy đông chạy tây mà, không thì sao lo việc đối ngoại được?” Thư ký nhỏ quay lại nhìn phía sau mới từ từ cho xe chạy, “Được rồi, em là Cao Lăng, Cao trong cao sơn, lăng trong núi non. Thầy cứ gọi em Đại Lăng là được ~”
*高山的高, 山陵的陵 (cao sơn – sơn lăng)
Không đợi Ngôn Hành Nhất đáp một chữ “Được”, Cao Lăng đã ào ào nói tiếp: “Thầy khác xa tưởng tượng của em ấy.”
Tốc độ nói của thư ký nhỏ có thể sánh ngang với tốc độ chửi mắng của An Tiểu Nguyên, “tằng tằng tằng” như súng máy liên thanh nói không ngưng nghỉ, khó cái là vẫn nhấn nhá rõ ràng không nuốt chữ nào. Tuy hơn ồn ào nhưng bản thân Ngôn Hành Nhất cũng rất giỏi nói chuyện với người khác, không hề thấy đáng ghét.
“Không giống ở đâu vậy?”
“Trong tưởng tượng của em ấy hả, thầy không râu ria cao to lực lưỡng thì cũng cũng là ông chú ít nhất hơn bốn mươi hói đầu bụng phệ các thứ!” Cao Lăng lại nhìn anh cái nữa, “Không ngờ thầy vừa trẻ vừa đẹp trai như thế.”
Ngôn Hành Nhất vui vẻ cười ha ha: “Thằng nhóc cậu có tiền đồ lắm! Có người yêu chưa? Chưa có tôi giới thiệu cho một người?”
“Mẹ ơi nghe cái này thích thế! Tí về thầy nói lại cho vợ em nghe nha, không thôi cô ấy lại chẳng chịu để ý đến em gì hết.”
Ngôn Hành Nhất cúi đầu cười ngặt nghẽo đến mức ứa nước mắt.
“Vợ em ấy hả, nói muốn lập gia đình thì phải cưới thầy Tiêu!”
Cao Lăng không nhìn thấy biểu cảm của Ngôn Hành Nhất trong nháy mắt ấy —— Anh che giấu rất tốt, lúc ngẩng đầu lên đã là vẻ tươi cười như bình thường.
“Ài, thầy biết thầy Tiêu của tụi em rồi phải không? Thầy Tiêu từng đến trường tụi em dạy, vợ em gào khóc nói với em một hai muốn thầy ấy, cản không nổi luôn.”
“Chẳng phải giờ cậu cũng đi theo à?”
“Cái đấy là em phải đi theo đốc thúc cô ấy mau sửa khuyết điểm, đừng làm em xấu mặt nữa ~”
Cao Lăng kể chuyện nghiêm túc, Ngôn Hành Nhất thầm nghĩ cậu thanh niên này hơi giống mình năm ấy, lúc nghiêm trang toàn là nói mấy thứ nhảm nhí mê sảng không đâu. Nhưng anh cũng phát hiện người này có nét tinh tế giữa sự thô kệch, lúc gặp mặt đã hỏi “Anh có đeo kính không” thay vì “Anh có cầm gậy không”, có lẽ lo anh không thích nghe người khác nhấn mạnh chuyện chân mình bất tiện.
“Thầy Quân Tửu, chúng ta sắp tới nơi rồi.”
Suốt hai mươi phút miệng Cao Lăng không ngơi giây nào, từ việc cậu ta vào phòng làm việc của Tiêu Chi Viễn thế nào đến vũ trụ hình thành làm sao. Ngôn Hành Nhất cũng dạng mồm mép thế mà xoay không kịp đề tài với cậu ta. Thế nên lúc nghe nói vậy, anh nhất thời nảy sinh cảm giác “cuối cùng cũng đến rồi”. Quả nhiên không bao lâu sau, Cao Lăng nói Ngôn Hành Nhất nhìn sang khu nhà bên trái: “Ở đây, cũng khá gần thầy nhỉ?”
Đâu là khu nhà đất có mật độ xây dựng thấp nhất nội thành, nằm khuất giữa chốn phố thị sầm uất mà không hề dễ thấy. Lúc tạt ngang qua người ta chỉ thấy những ngôi nhà hai tầng rất bình thường; có vẻ như nó đã tồn tại khá nhiều năm rồi, phần lớn các bức tường bị dây thường xuân leo kín lấy, trong khi những mảng lộ ra bên ngoài đã hơi loang lổ ngả ố.
Không hề sang trọng tinh tế, có cảm giác vô cùng trầm lắng thu mình.
“Đa số quanh chỗ này đều là các hộ gia đình, cũng có mấy studio tư nhân như của bên tụi em. Ở đây tốt lắm, thầy Tiêu cũng vất vả tìm mãi mới thuê được chỗ này.”
Chiếc xe dừng lại ở dãy nhà gần cuối, biển số nhà ghi rõ ràng ba chữ số biến thể “ba không ba”. Anh đẩy cửa vào, huyền quan rất tối giản, phía tay trái là giá sách xem như vách ngăn chia hai khu vực làm việc và nghỉ ngơi.
“Ôi thầy Quân Tửu? Trời ạ trẻ quá!”
Ngôn Hành Nhất vừa vào đến nơi, không đợi Cao Lăng giới thiệu, một cô nàng tóc xoăn với gương mặt bầu bĩnh đang cầm tách sứ phóng ra nhìn anh rồi kêu lên: “Còn đẹp trai thế nữa chứ! Sao không giống em tưởng tượng gì hết thế này?”
“Cũng là một cô gái có tiền đồ lắm đây.” Ngôn Hành Nhất đi sau Cao Lăng lên tiếng, “Muốn tôi giới thiệu cho một người không?”
“Được được ạ ~ Thầy chờ em đá bạn trai em đi cái đã!”
Cô gái này không phải vợ Cao Lăng cũng là em gái cậu ta, chắc chắn.
“Không phải em muốn lấy thầy Tiêu hả? Sao thay đổi nhanh quá vậy? Quá lắm rồi đó nha!” Cao Lăng đầy chính nghĩa chống nạnh trách móc cô gái, “Ngại quá thầy Quân Tửu, đây là vợ em Lý Cách Tử.”
Ngôn Hành Nhất gật đầu: “Ừm, tôi nhìn ra rồi.”
“Đừng lộn xộn nữa.” Thanh niên bước ra từ phía sau Lý Cách Tử nghiêm nghị ngăn hai bạn làm trò hồ đồ, “Đi rót nước cho thầy nhanh.”
Lý Cách Tử nghe lời “Ò” một tiếng rồi chạy tới chỗ máy lọc nước.
Thanh niên nọ tên Từ Lý, cũng giống Cách Tử là học sinh kiêm trợ lý của Tiêu Chi Viễn. Từ Lý dẫn Ngôn Hành Nhất lên lầu, vừa tới đã thấy ngay Tiêu Chi Viễn mở cửa muốn ra ngoài.
“À, thưa thầy.”
Thấy Ngôn Hành Nhất và Từ Lý, Tiêu Chi Viễn lại nở một nụ cười ôn hòa: “Xin lỗi, phiền anh chạy tới đây rồi.”
Ngôn Hành Nhất khách sáo đáp: “Không phiền, nên vậy.”
Phòng làm việc của Tiêu Chi Viễn kiêm luôn nơi vẽ tranh. Bố cục rất đơn giản, sát tường là chiếc giá sách to, chính giữa là bàn làm việc cỡ lớn với đầy đủ dụng cụ tài liệu, trong góc có giá vẽ và một chiếc sofa nhỏ, ngoài ban công cửa sổ sát đất có hai cái ghế và bàn cà phê, có điều thoạt trông như chưa từng dùng tới bao giờ.
“Ngại quá, hơi bày bừa.” Tiêu Chi Viễn kéo ghế lại cho anh, dọn sơ bàn làm việc ra một khoảng trống.
Lý Cách Tử bưng hai ly nước gõ cửa đi vào: “Thầy ơi, hồng trà chanh đá được không?”
Tiêu Chi Viễn thoáng nhìn Ngôn Hành Nhất: “Nếu em nhớ không lầm thì anh thích trà sữa nhỉ?” Nói đoạn nhìn sang Cách Tử nhờ cô làm một ly trà sữa.
“Không cần.” Ngôn Hành Nhất ngồi xuống phía đối diện hắn, nói: “Đã không còn thích từ lâu rồi.”
Dù là em hay món đồ uống kia.
“Thật à.” Tiêu Chi Viễn cũng ngồi xuống, như chợt nhớ đến điều gì mà bật cười, “Cũng phải, đã bao nhiêu năm như vậy.”
Ngôn Hành Nhất bưng ly hồng trà lên nhấp một ngụm: “Chúng ta bàn chuyện chính thôi?”
Tiêu Chi Viễn không nói gì, trên mặt vẫn là nụ cười như ngàn vạn năm sau cũng không biến mất, nhìn anh với ánh mắt có phần sầu não.
“Tác giả Ngôn, không phải anh đang sợ em chứ?””
Cơn gió buổi trưa hè nhè nhẹ thổi qua ngọn cây, không có tiếng ve kêu cũng chẳng có tiếng chim hót, chỉ có tiếng lá quấn quýt lấy nhau nghe xào xạc.
Ngôn Hành Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, dường như rất buồn cười: “Một câu hỏi thật khó hiểu.”
“Nhưng mà —— Tay anh đang run lắm đấy.”