Không chút do dự, Kerji cầm lưới hái sắc nhọn lao tới, chém phăng tất cả những gì đang cản trở. Misae kín đáo nấp trong tán cây cao, dùng mũi tên đọc bắn về phía quân địch.
-"Cậu nhớ bảo vệ tôi đấy Tsuke."-Misae nhìn xuống gốc cây, Tsuke đang đứng đó phòng thủ cho Misae.
-"Biết rồi Misae."-Tsuke sẵn sàng trong tay thanh kiếm sắc bén.
Tanaka có nhiệm vụ đánh quân địch từ đằng sau, dồn quân địch vào giữa chiến trận. Đợi cho tới khi quân địch đã bị vãn đi nhiều, Haru cùng Yunumi đánh từ bên phải dồn vào, còn Inoue và Rikuto là từ bên trái. Gin có trách nhiệm đi bên cạnh Kerji để dẫn lối cho hoa tiêu.
-"Chỗ này ổn rồi, lên tiếp đi Kerji."-Gin do thám tình hình phía trước.
-"Ok."
Quân của Ileiser bị dồn vào thế khó chống chạy. Cảm thấy đã tới bước đường cùng, Akairi bước ra nghênh chiến, để lại Azuhad đứng trên đài cao theo lệnh của Bernita. Azuhad run rẩy cầm chiếc quạt của mình lên.
-"Azuhad, con làm được mà đúng không?"-Bernita hỏi.
-"Tất nhiên là được ạ."
-"Con có thể phóng ám khí từ xa đúng không?"
-"Vâng..."
-"Con có thấy người cầm đầu Horltias không?"
-"Con thấy..."
-"Hãy phóng ám khí đi..."
Azuhad sợ hãi. Hai tay cô cầm cao chiếc lên, rồi phật xuống. Cho dù Bernita không thấy gì, nhưng cạnh cô ta cũng có cận thần thay cô nhìn mọi thứ. Ám khí được phóng ra, cắt ngang không khí, cũng như cắt ngang nhịp đập của trái tim Azuhad. Azuhad không thở nổi, nhưng tránh được ám khí của Azuhad là chuyện hết sức đơn giản với Kerji. Cậu biết là Azuhad chỉ ở đâu đó quanh đây thôi.
-"Trượt rồi."-Cận thần của Bernita nói.
-"Trượt rồi sao?!"
-"Vâng..."-Azuhad lúng túng trả lời.
-"Làm lại đi, Azuhad! Ta chưa từng thấy con lúng túng như vậy mà?!"-Bernita tức giận, ép buộc Azuhad phải sử dụng ám khí một lần nữa.
-"Không, con không thể..."
Azuhad quỵ xuống. Bernita tức giận, cô ta bước tới và tát mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của Azuhad. Azuhad thở dốc, cô không khóc, cũng không chống lại.
-"Nếu ta còn đôi mắt, thì ta có thể chỉ cho con phóng thật chuẩn ám khí. Từng được mệnh danh là người phóng ám khí giỏi mà con lại phóng trượt là sao?!"
-"Đến giới hạn rồi Bernita! Ta sẽ không để một nghịch thần như ngươi thao túng ta nữa!"
Azuhad đứng dậy, cầm chiếc quạt định giết chết Bernita. Cận thần của Bernita ngăn Azuhad lại, hắn ta dùng tay không nhưng sức mạnh gấp đôi Azuhad. Hắn đẩy ngã cô, rồi nhanh chóng bắt cô lại.
-"Ồ, vậy là đứa ngu ngốc như ngươi đã biết mọi chuyện rồi sao? Muộn rồi Azuhad đáng thương à."-Bernita vuốt cằm Azuhad với giọng tiếc nuối giả tạo.
-"Thả ta ra, đồ đê tiện."-Azuhad chống cự trong tay cận thần của Bernita.
-"Nào, theo ta."
Bernita đem Azuhad ra, đứng giữa gianh giới hai bên gia tộc của cuộc chiến. Tay Azuhad bị trói ra sau, còn trước cổ là một con dao sắc nhọn do Bernita dí vào.
-"Thiếu gia Ryohaku, nếu biết điều thì hãy nhận thua đi, nếu không ta sẽ giết con bé."-Bernita dùng Azuhad làm vật cưỡng chế Kerji.
-"Chết tiệt, không ngờ ngươi lại dùng thủ đoạn bị ổi tới như vậy."-Kerji nói, cậu nhìn Bernita bằng ánh mắt khinh bỉ.
Misae nhìn Azuhad. Cô ấy không chút sợ hãi, chỉ lắc đầu nhè nhẹ. Trong tay Azuhad vẫn còn một mảnh ám khí sắc nhọn mà cô vừa bẻ từ chiếc quạt. Biết đâu nó sẽ giúp cô làm gì đó.
-"Azuhad vẫn còn trong tay ám khí, cậu yên tâm đi Kerji."-Misae nói nhỏ với Kerji.
-"Không đâu, nếu có cởi trói được thì Kattha vẫn khó có thể thoát khỏi con dao kề cổ."-Kerji lo lắng nói.-"Chúng ta phải làm gì đó..."
-"Bình tĩnh, đừng vội!"-Misae nói với Kerji. Cậu thực sự mất bình tĩnh.
Azuhad cắt thật nhẹ dây thừng trói tay mình, mắt cảnh giác nhìn Bernita. Nhân cơ hội lúc Kerji không để ý, Akairi lao tới, cậu cầm trong tay thanh gươm báu đại bàng giáng thẳng xuống...
-"Kerji, nguy hiểm!"-Azuhad hét lên.
Cô cắt vội chiếc dây thừng trói chặt, nỗi sợ hãi làm cho Azuhad không cảm thấy không ngại ngần bất cứ thứ gì hết. Cô đẩy tay cầm dao của Bernita ra, cố gắng thoát khỏi vòng tay cô ta dù có điều gì xảy ra đi nữa. Azuhad lao tới đứng trước Kerji, dang hai tay ra, đôi mắt long lên thể hiện sự quyết liệt...
Quán tính không cho phép Akairi dừng lại. Thanh kiếm cứ thế mà đâm xuống, xuyên qua người công nữ vương xinh đẹp...
Tanaka cùng Haru vội vàng chạy tới tóm gọn Bernita và thuộc hạ của cô ta. Hai người lợi dụng cảnh kinh hoàng ngay trước mắt...
Rikuto ám sát thành công ông Sanjou, trả thù cho Chika tội nghiệp và cha mình...
Akairi gục ngã, cậu bị Inoue và Gin khống chế...
Yunumi với Tsuke tiêu diệt nốt những người còn lại...
Vừa hay, ông Ryohaku cùng ông bà Hatice tới, phòng khi gặp chuyện bất trắc...
Còn Katrina...
Thanh kiếm đại bàng cắm xuyên qua người Katrina. Katrina mở to mắt vô hồn nhìn vào khoảng không màu đen vô tận. Akairi buông chuôi kiếm ra, sợ hãi gục xuống. Katrina cứ đứng như vậy, cho tới khi vết thương rỉ máu làm cô ngã vào lòng Kerji...
Kerji hoảng loạn buông lưỡi hái trong tay, cậu quỳ xuống ôm lấy Katrina đang thở một cách khó nhọc. Katrina cố mở hai mắt, gượng gạo mở miệng và nói những lời cuối cùng.
-"Ngâm thân xác héo mòn này trong nước mắt...
Nhuộm đôi bàn tay đáng thương này trong màu đỏ thẫm tội lỗi...
Nếu vậy...anh có còn yêu em nữa không?"
Giọt nước mắt của Kerji lăn xuống. Cậu lại khóc nhưng lần cậu đánh mất Katrina dạo nọ, nhưng khi đó cậu vẫn còn hy vọng gặp lại cô. Bây giờ thì Katrina có lẽ sẽ mất đi vĩnh viễn.
-"Đừng nói như vậy Kattha! Anh yêu em, chưa bao giờ hết yêu em!! Đừng chết Kattha!"-Kerji lay người Katrina.
-"Em...vui lắm."-Katrina mỉm cười, nhưng hai con mắt đã đục, ứa ra những giọt lệ cay đắng.
-"Cố lên Kattha, anh sẽ đưa em đi bệnh viện."-Kerji cố níu kéo sự sống còn của Katrina.
-"Không kịp đâu...Kerji à. Hứa với em khi em không còn nữa, anh sẽ giúp em khôi phục hoàng tộc..."-Katrina thở một cách khó nhọc, đôi tay run rẩy của cô chạm nhẹ vào khuôn mặt Kerji, cố gạt đi những giọt nước mắt.
-"Anh hứa! Anh hứa! Anh sẽ làm tất cả những gì em muốn! Nhưng đừng rời bỏ anh!"-Kerji nắm lấy tay Katrina vội vàng nói.
-"Cha mẹ...đang gọi em..."
-"Không, Kattha à!"-Kerji hoảng hốt ôm lấy Katrina.
-"Được lấy mạng mình để đổi lại sự sống cho anh...em không còn gì để hối hận..."
-"Nhưng anh không thể sống thiếu em!..."-Kerji ghì chặt Katrina, giàn giụa nước mắt.
-"Em phải đi rồi..."
Ở một nơi nào đó với những ánh sáng tuyệt diệu, không mảy may chút bụi trần. Có lẽ đây là nơi linh hồn con người trú ngụ khi họ chết đi.
Thiếu nữ xinh đẹp với đôi mắt màu tím biếc đang cài lên mái tóc nâu của mình những bông hoa hồng đỏ thẫm như màu của máu. Cô mỉm cười thật rạng rỡ, tô lên môi một màu son đậm. Gió khẽ làm bộ váy hoa hồng đỏ của cô bay lên, lấp lánh,... Ánh sáng dù tiệu diệu tới mấy, cũng khó làm phai mờ vẻ huyền bí của thiếu nữ với trang phục hoa hồng máu.
Bước lên đài cao, trước mắt cô là tử thần đang đợi. Tử thần đưa đôi bàn tay ra đón lấy cô...
Hãy nhảy một điệu nhảy cuối cùng nhé? Hỡi cô gái thuộc về tử thần. Nàng là ác quỷ, hay nàng là một thiên thần?
Dẫu có là ác quỷ hay thiên thần, nàng vẫn là người làm trái tim lạnh lẽo của tử thần bỗng đập những nhịp đập cháy bỏng...
Xoay vòng... và nép vào để cảm nhận hơi ấm của tử thần. Tạo nên một điệu nhảy mê hoặc lòng người với sắc đỏ thẫm của máu...
Điệu nhảy cuối cùng của ta là đây. Đã đến lúc hai bàn tay này rời nhau rồi, rời xa nhau mãi mãi... rời xa nhau trong thổn thức, trong dòng chảy của màu hoa hồng, trong tiếng sương rơi...
Tiếng khóc của mọi người, tiếng máu chảy...
Tiếng trái tim thổn thức gào khóc...
-----/////Hết Chap-63/////-----
Next: Chap-64