"Horltias đã đụng mặt Ileiser khi cả hai đều đang trên đường đi chinh phạt...
Thanh kiếm vô tình của Akairi tuốt ra và đâm thẳng vào ngực trái Nora. Đó là cái giá mà cô nàng phải trả cho tội lỗi của mình...
Vĩnh biệt Nora!...
Cảnh tượng đó có vẻ gần giống với cảnh tượng mà cha Kerji đâm dao giết mẹ cậu, thế nên Kerji đã bị kích động..."
----------------------------------------------
Sáng bảnh mắt.
-"Sao cứ như bị giam lỏng thế này..."
Kerji khó chịu ngồi dựa vào thành giường. Trán cậu chườm khăn, miệng ngậm nhiệt kế, mắt đưa xung quanh nhìn với vẻ vô cùng bực mình. Cậu bực vì bây giờ cậu không khác gì bảo bối của cả cái dinh thự này.
-"Chỉ là cảm lạnh thôi mà, các người canh tôi ghê quá vậy?!"-Kerji đập gối nói lớn.
Ai cũng căng thẳng, lo lắng vì Kerji bị bệnh. Cũng vừa, con nhỏ bị bệnh đáng lẽ phải là Katrina, ai ngờ lại là cậu Boss mạnh mẽ của cả dinh thự. Điều ấy là Kerji khó chịu, khó chịu không tả nổi. Cậu không được làm việc, không được luyện tập, mà sẽ phải nằm một chỗ liên tiếp vài ngày. Nhưng có một thứ cũng tốt, làm bớt đi cái khó chịu trong lòng cậu...
-"Há miệng ra!"-Katrina cầm nĩa xiên thức ăn cho Kerji.
-"Tớ có tay mà!"-Kerji lườm Katrina và nói.
-"Không được! Cậu phải để tớ chăm sóc!"-Katrina nói với vẻ cương quyết.
Câu "phải để tớ chăm sóc" làm Kerji cảm thấy mừng. Trước giờ chỉ toàn là cậu quan tâm lo lắng cho con bé, và tới bây giờ thì cũng đến lúc nhỏ trả ơn cậu.
-"Không đi học sao?"-Kerji ngạc nhiên hỏi.
-"Đã nói rồi, tớ phải ở nhà chăm sóc cậu."-Katrina nói.
-"Ờ..."-Kerji.-"Nhỡ Akairi tìm cậu thì sao?"
-"Kệ cậu ấy. Vài hôm nữa tớ sẽ gặp cậu ấy sau."-Katrina đáp với vẻ hờ hững.
-"Ồ ồ, không ngờ Boss nhà ta cũng có một ngày phế như vậy!"-Tanaka mở cửa bước vào, cô nói với vẻ châm chọc Kerji.-"Xem kìa, cậu giả bệnh để được chăm sóc đúng không?!"
-"Ai muốn giả vậy hả?! Chị nhìn đây-..."-Kerji ôm đầu nằm xuống. Katrina cầm chiếc nhiệt kế lên: 39 độ không hơn không kém.
-"Nghỉ đi, giấy tờ chị sẽ lo. Còn ở đây thì có Kattha rồi..."-Tanaka cười trừ nói.
Trời không còn nắng, không còn mặt trời. Chiếc lá cuối cùng trên cành cây sắp rụng, nó báo hiệu cho một mùa đông sắp tới. Mọi người cũng mặc kín đáo hơn, nhưng vẫn còn vương nét mảnh mai của mùa thu êm đềm vừa qua.
-"Có lạnh không, Kerji?"-Katrina hỏi.
Kerji lắc đầu. Cậu đặt cánh tay lên trán và nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ.
-"Muốn chút nước không Kerji?"-Katrina mỉm cười.
-"..."
-"Có muốn ăn trái cây không?"-Katrina vẫn mỉm cười.
-"..."
-"Có muốn-..."
-"Trời ơi đừng coi tớ là trẻ con nữa được không?!"-Kerji đâm cáu, cậu nhìn Katrina rồi nói lớn.
Katrina sợ hãi khép mình lại. Cô không ngờ Kerji lại nổi cáu với cô. Kerji nghĩ lại, có vẻ lời cậu nói hồi nãy không đúng lắm. Có lẽ tại vì Kerji không quen được chăm sóc kiểu như vậy, còn Katrina thì đang cố gắng làm hết mình có thể.
-"Kattha, xin lỗi..."-Kerji vội vàng tới gần Katrina rồi nắm lấy tay nhỏ. Nhỏ đang sợ.
-"Nếu cậu cảm thấy không vui...thì ít nhất cũng phải nói với tớ chứ?! Cậu chứ như vậy..."-Katrina khóc nấc lên.
-"Tớ xin lỗi, tớ quên cảm xúc của Kattha...!"-Kerji nói với vẻ buồn bã.-"Tớ sẽ để cậu quan tâm tớ, được chứ?"
-"Ừ!"-Katrina gạt nước mắt và nói.
"Cậu cứ như vậy thì tớ sẽ phải bảo vệ mãi mãi mất, Katrina."-Kerji nghĩ. Cậu mỉm cười nhìn Katrina.
Cuối cùng thì Kerji cũng để mọi người quan tâm chăm sóc như một đứa trẻ con. Kerji không vui, nhưng vì Katrina nên cậu cố cho qua.
Thoáng vậy mà đã đến tối. Mọi người đã rời đi làm nhiệm vụ của mình, còn nhiệm vụ của Katrina là ngồi trông Kerji, vì Tanaka sợ Kerji sẽ đi lung tung.
-"Cậu ở đây cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi đi chứ?"-Kerji lườm Katrina và nói.
-"Không mệt đâu!"-Katrina mỉm cười.
-"Cứ về đi, tớ không đi đâu đâu."-Kerji nói.
-"Không tin đâu, chắc chắn cậu sẽ ngồi vào bàn làm việc khi tớ vừa bỏ đi thôi!"-Katrina nhếch mép thâm độc, nhỏ chứng tỏ nhỏ không dễ bị lừa.
-"Sao biết hay vậy?"-Kerji cảm thấy bất lực.
-"Tớ hiểu cậu quá mà!"-Katrina vênh mặt nói.
-"Hiểu á?"-Kerji hỏi.
-"Ừm!"-Katrina ngồi tự mãn.
-"Có mà hiểu..."-Kerji quay mặt đi với vẻ hờ hững. Nhỏ có hiểu được tấm lòng mà cậu giành cho nhỏ đâu.
Trời trở gió lạnh. Katrina vội vàng đứng dậy đóng cửa kính và cửa ban công lại. Nhỏ nhìn ra ngoài, khung cảnh bây giờ tối đen như mực, chỉ còn lấp lánh ánh đèn phía xa. Nhỏ khom người lại, đợi cái lạnh lan toả trong phòng rồi biến mất. Kerji ôm lấy hai cánh tay mình, đến lúc cậu cảm thấy lạnh rồi..
-"Cậu lạnh sao?"-Katrina lo lắng hỏi.
-"Ờ."-Kerji nói. Cậu cảm thấy không vừa lắm khi tỏ ra yếu đuối trước mặt con gái.-"Cậu cũng lạnh mà, đúng không?"
-"À...một chút."-Katrina cười nói.-"Mặc kệ tớ đi! Để tớ lấy nước ấm cho cậu."
Katrina rót nước ấm trên bàn gần đó. Nhỏ cẩn thận cầm cốc nước rồi đưa cho Kerji.
-"Uống đi này."
-"Không muốn!"-Kerji quay mặt đi.
-"Sao lại không?! Không muốn là tớ sẽ-..."
Cốc nước rơi xuống đất, làm nước văng tung toé ra sàn. May mắn là nó không vỡ, không làm bị thương ai cả. Kerji đã hất văng nó, rồi kéo tay Katrina lại gần cậu.
-"Ừ thì tớ lạnh đó, ôm tớ ngủ được không?"-Kerji cười, cậu để lộ chiếc ranh nanh nhọn đáng yêu.
-"Cậu...cậu..."-Katrina lúng túng đỏ mặt nói.
-"Không sao đâu, cứ tưởng tượng giống hồi nhỏ ấy."-Kerji cười nói.-"Tớ ngủ đây, nhưng cậu không được rời đi đâu đấy!"
Katrina ngồi trên giường, tay nắm chặt tay Kerji. Kerji nhắm mắt ngủ. Cho tới khi cậu ngủ say rồi, Katrina mới cảm thấy an tâm. Cô định đứng dậy và về phòng, nhưng tay cậu ấy nắm chặt quá.
-"Phải rồi, mình không được rời đi..."
Katrina ở lại. Cô ngồi tựa đầu vào thành giường, suy nghĩ vẩn vơ. Vậy là chỉ còn vài ngày nữa là Katrina phải rời nơi này rồi, rời đi đúng như những gì cô đã nói khi quỳ xuống xin Kerji.
-"Nếu tớ đính ước với Akairi rồi, thì khi nào tớ quay trở lại, cậu vẫn sẽ là một Kerji như vậy nhé!..."
Chỉ có Katrina ngồi nói một mình trong im lặng, cô thấy mình không khác gì kẻ ngốc.
-"Mà Kerji này, tại sao tớ lại chủ động hôn cậu quá nhiều lần vậy nhỉ? Tớ cũng không hiểu nữa..."-Katrina đỏ mặt khi nhớ lại.-"Nhưng tớ không kiểm soát được hành vi của mình nhiều hôm nay rồi... Đó! Lại nữa-..."-Katrina che miệng lại, những suy nghĩ trong đầu của con bé tự nhiên lại tuôn ra thành lời nói.
-"Có khi nào, tớ-..."Katrina tự nói tự nghe. Giọng con bé nhỏ dần đi, và nhỏ đã tựa đầu vào thành giường và ngủ mất, tay xiết chặt lấy bàn tay Kerji.
"Đồ Kattha ngốc, em nghĩ tôi ngủ thật sao?"-Kerji nghĩ, cậu mở mắt tỉnh dậy. Cậu đỡ con nhỏ nằm xuống giường, đắp chăn cẩn thận cho nó, rồi lục đục ngồi vào bàn làm việc. Có vài hôm thôi mà giấy tờ đã chất lên như núi. Kerji vươn vai, bật đèn rồi cầm bút làm những việc bận rộn như mọi ngày.
Kerji mỉm cười, lời nói của Katrina làm cậu tỉnh hẳn ra.-"Để một người như cậu trông tớ thì thà không có còn hơn..."
Sáng hôm sau.
Katrina mở mắt tỉnh dậy. Kerji vẫn cầm tay cô, cậu vẫn ngủ. Có lẽ gần sáng Kerji mới đi ngủ, còn Katrina thì ngã cậu ấy đã ngủ từ tối hôm qua đến giờ.
-"Á...á...á..."-Katrina vội vàng che miệng lại.-"Mình ngủ từ bao giờ thế này?!"
-"Kattha?... Tỉnh rồi hả?"-Kerji cũng thức bởi tiếng xột xoạt. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, bất giác đỏ mặt rồi buông vội tay ra.
-"À...à... Tớ xuống mang bữa sáng lên nhé!"-Katrina chạy đi. Cô đang cố né tránh ánh mắt cậu ấy.
Từ hôm đó, mỗi tối Katrina đều bị "lừa" ngoạn mục như vậy. Cô phải nắm tay Kerji, để cậu ấy ngủ trước còn mình ngồi nói nhảm, đến lúc cô ngủ thì Kerji lại bận rộn làm việc. Cho đến một ngày.
-"Cậu có vẻ khoẻ ra rồi, nên từ hôm nay chị sẽ để cậu tự do."-Tanaka sờ lên trán Kerji và nói.
-"Đáng lẽ em phải tự do sớm hơn chứ? Em đã ở trên giường bao lâu thế?"-Kerji hỏi.
-"Bảy ngày."-Tanaka cười nói.
-"À, có bảy ngày.... CÁI GÌ?! Bảy ngày rồi cơ á?!"-Kerji hoảng loạn. Cậu không thể tin vào tai mình. Cậu đã nằm đó tới bảy ngày, nguyên một tuần!
Inoue vừa mới đi học về. Nhỏ vội chạy đi tìm Katrina.
-"Chuyện gì thế Inoue?"-Katrina gặp Inoue trên hành lang, cô ngạc nhiên hỏi.
-"Anh Akairi có nhờ em chuyển một lá thư. Anh ta có vẻ lo lắng khi cả một tuần không thấy chị."-Inoue đưa bức thư cho Katrina và nói.
Katrina mở ra đọc.
"Ngày 30 tới là lễ đính ước rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi đấy,
Ngày 29 này em đi xem pháo hoa cùng anh nhé!
Yêu em, Katrina."
Trong lúc đó thì ở phòng Kerji.
-"Ba ngày nữa Katrina đi rồi, sắp có pháo hoa đó, đưa nhỏ đi xem đi!"-Tanaka trông có vẻ buồn.
-"Nhưng mà..."-Kerji nói không lên lời.
-"Kattha, cuối cùng cậu cũng tới trường rồi! Cả tuần không thấy cậu đâu..."-Shinka mừng rỡ khi thấy Katrina tới trường. Katrina chỉ mỉm cười.
Shinka liếc nhìn xung quanh. Không có nhiều người gần đó. Cô ghé vào tai Katrina và nói nhỏ.
-"Akairi tìm cậu suốt đấy! Hơn nữa Nora Gamayo mất tích rồi..."
-"Cậu nói thật sao?!"-Katrina sững sờ.
-"Akairi còn công khai hẹn hò với cậu vài hôm trước đó! Bây giờ cả trường biết rồi!"-Shinka nháy mắt với Katrina.
Katrina điếng người. Nhỏ nhớ lại. Đúng là hồi nãy khi bước vào cổng trường, cô đều gặp những ánh mắt soi mói, thậm chí là lườm nguýt bởi mấy đứa con gái. Nhưng cũng có kẻ chấp nhận, vì có ai dám so bì với tiểu thư nhà Hatice đâu chứ.
Katrina đi dạo trong khuôn viên trường. Cô vừa đi vừa thở dài. Cậy là cả cái trường này đã biết về mối quan hệ của Katrina và Akairi. Cô sẽ được yên ổn chứ?
-"Này, Hatice!"
Katrina nhận ra trước măt mình là những nữ sinh luôn đi theo Nora. Cô sợ hãi lùi lại.
-"Có phải cô đã cho người sát hại Nora để chiếm lấy Akairi không?!"-Nữ sinh tức giận nói.
-"Sát...sát hại ư?!"-Katrina sợ hãi nói.-"Không thể nào..."
-"Còn chối cãi?! Cô đúng là hồ ly mà!"-Nữ sinh giơ tay tát vào má Katrina.
Katrina ôm mặt ngã xuống đất. Đám ồn ào thu hút mọi người xung quanh lại gần.
-"Cô ta là đồ đê hèn! Cô ta đã thuê người giết người khác để cướp bạn trai đó!"-Nữ sinh đó hét lớn.
-"Không có!"-Katrina phản kháng.
-"Còn cãi-..."
-"Tránh ra mau!"-Akairi chen vào đám đông.-"Nora không phải do cô ấy hại, mà là tôi!"
Mọi người đều sững sờ trước câu nói của Akairi. Akairi nâng Katrina đứng dậy, phủi bụi trên người nhỏ.
-"Tôi từ chối Nora, thế nên cô ấy đã chọn đường tự vẫn! Không liên quan gì đến Katrina cả!"-Akairi nói với vẻ nghiêm túc.-"Đừng có động đến Katrina, một sợi tóc cũng không được!"
-"Akairi...!"-Katrina ngước nhìn Akairi.
-"Về lớp thôi nào, Katrina!"
Đám đông tự rẽ đường cho Katrina và Akairi quay về lớp. Katrina không thể tin được, rằng Nora đã chết. Cô ấy chết lúc nào? Tại sao lại chết? Và Akairi có cảm thấy buồn không khi cô ấy đã ra đi mãi mãi? Akairi yêu cô ấy mà...
-"Akairi, Nora cô ấy..."
-"Đừng bận tâm nữa Katrina."-Akairi xoa đầu Katrina và nói.
-"Nhưng anh đã từng rất yêu cô ấy mà."-Katrina buồn bã nói.
-"Cô ấy là người đã thuê bọn côn đồ để hại em. Hơn nữa anh đã sớm không còn tình cảm với cô ấy rồi..."-Akairi mỉm cười.
Katrina thoáng cảm thấy nhẹ lòng. Cô cúi đầu tựa lên vai Akairi, mỉm cười. Akari cũng vậy, cậu ấy có cảm giác không còn rào cản nào giữa hai người nữa...
-----/////Hết Chap-46/////-----
Next: Chap-47