Anh hỏi điều này.
Sao anh ta dám hỏi câu này?
Khương Tri Nghi quay đầu lại, đôi mắt ẩm ướt bị hơi nước làm mờ, cách ánh đèn đường nhìn về phía anh.
So với trước đây thì cô đã có chút thay đổi nhưng nhìn lại thì lại không thay đổi gì.
Tuổi mới lớn khiến cô có một chút dáng vẻ người lớn, nhưng khi gặp anh, cô lại như một cô gái nhỏ nhẹ nói năng nhát gan như trước.
Chẳng hạn, vào lúc này, ánh sáng mỏng manh và
mềm mại trong mắt cô khi cô nhìn anh khiến anh liên tưởng đến những sợi lông tơ nhỏ bé đang rung rinh dưới ánh đèn huỳnh quang.
Trong một khoảnh khắc, anh thậm chí còn nhớ rằng khi anh ở Lê Quốc, một ngày nọ, anh đã vô tình đột nhập vào một nhà thờ đổ nát.
Có một đứa trẻ địa phương ẩn náu trong nhà thờ, quần áo trên cơ thể bị rách, khuôn mặt và cơ thể của họ bị thương.
Bên ngoài pháo hỏa bay tán loạn, cậu bé cẩn thận ngồi xổm trong góc, trong tay ôm một quả lê xanh vẫn không nỡ ăn.
Khi nhìn thấy anh đột nhiên xuất hiện ở đây, cậu bé cực kỳ sợ hãi, ngay cả lông mi cũng run rẩy, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt, trắng trợn và ủy khuất.
Hiện tại trên mặt Khương Tri Nghi có vẻ mặt giống như đứa nhỏ kia.
Lông mày anh đột nhiên co lại, trong lòng đau nhức mềm nhũn chua xót.
Trái tim dường như sụp đổ thành một mảnh nhỏ, gió đêm dịu dàng thổi vào, gió ẩn kim dày đặc, đâm vào hơi thở của mình.
Không phải là quá đau đớn nhưng lại không có chỗ nào để giấu nó đi.
Nhất là giờ phút này, sau khi nhìn anh một lát, Khương Tri Nghi đột nhiên lên tiếng hỏi: "Không phải là cậu nói sao? Sau này gặp nhau trên đường, coi như không quen biết."
Cô cúi đầu, lời này bình tĩnh, dứt lời, liền vươn tay, phất tay anh nắm cổ tay cô ra, sau đó xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
-
Lúc Khương Tri Nghi trở lại phòng, những người bên trong đã bàn tán xôn xao, cô ngồi đó một lúc, Giang Nhiên mới muộn màng ngồi xuống.
Một người nào đó hỏi: "Đội trưởng Giang đã đi đâu vậy?"
Đôi mắt anh nhìn cô trong tiếng nói ồn ào, và sau đó nhanh chóng quay đi với một cách lười biếng trả lời: "Đi hút một điếu thuốc."
"Nghiện thuốc lá như vậy à?" Không biết là hỏi ai.
Anh mỉm cười và không trả lời.
Người của công ty điện ảnh đứng lên, nói lời cuối cùng: "Được rồi, tối nay chúng ta đến đây thôi, chuyện về sau thì nhờ Thất Nguyệt lão sư và đội trưởng Giang rồi."
Giang Nhiên nhanh chóng: "Ừm."
Khương Tri Nghi cũng theo đó kinh ngạc trả lời: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Tạ Chiêu là cảm thấy tình huống này có chút xấu hổ, nghiêng đầu thấp giọng hỏi Khương Tri Nghi: "Còn vấn đề nào muốn hỏi không? Cô có thể hỏi luôn bây giờ."
Lúc nói chuyện anh cũng gần cô như vậy nên có lẽ cũng không để ý lắm, Giang Nhiên ngồi đối diện với cô, ánh mắt rất lạnh lùng.
Cảnh Thư Minh nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Ghen à?"
Giang Nhiên lạnh nhạt nhìn qua.
Cảnh Thư Minh run rẩy, hi hi ha ha nói: "Tôi biết mà, tôi vừa gặp Thất Nguyệt lão sư là nhận ra ngay."
Giang Nhiên vẫn nhìn anh chằm chằm không nói gì.
Cảnh Thư Minh nói: "Trong ví của cậu, chúng tôi đều biết rồi..." Anh chỉ vào Lưu Nham, "Lúc cậu tắm chúng tôi trộm nhìn thấy."
Anh ấy sợ bị Giang Nhiên mắng, trực tiếp kéo đồng đội ra cùng dìm, ai ngờ Giang Nhiên chỉ nhìn chăm chú anh một lát rồi thôi, không hề tức giận.
"Đừng nói lung tung." Anh lạnh lùng dặn dò.
"Rõ!" Cảnh Thư Minh giơ ba ngón tay lên thái dương.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người đứng ở ven đường chờ xe, bởi vì đều uống rượu, chỉ có thể gọi là người lái xe thuê hoặc bắt taxi.
Mùa thu ở thành phố Bắc Kinh đến rất nhanh, đêm cuối tháng Tám, không khí đã bắt đầu có cảm giác mát mẻ.
Khương Tri Nghi vừa rồi với mọi người uống một ít rượu, tuy rằng uống không nhiều lắm, nhưng nó đủ mạnh để làm cô say.
Lúc này đầu đã bắt đầu choáng váng, người cũng bắt đầu cảm thấy lạnh.
Cô vô thức chà chà bàn tay, quay đầu nhìn Giang Nhiên.
Anh đứng cách cô một chút, có vài người ở giữa, và anh đang cúi đầu nói chuyện với những người bên cạnh.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm nghị, góc cạnh, bất khả xâm phạm.
Cô thở dài một tiếng, quay đầu lại, nghe được Nhan Mạt bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, đột nhiên nhớ tới, hình như còn chưa có wechat của đội trưởng Giang!"
Lúc trước là Cảnh Thư Minh kết bạn với cô.
Giang Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, dừng một lát, lại nói: "Để tôi thêm Thất Nguyệt lão sư đi."
Nhan Mạt ngẩn người, "Ồ" một tiếng, quay đầu nhìn Khương Tri Nghi.
Giang Nhiên cũng đang nhìn Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi mím môi, cúi đầu, mở wechat của mình ra, hỏi Giang Nhiên: "Đội trưởng Giang quét tôi à?"
"Ừm."
Cô đưa mã QR ra, Giang Nhiên đi đến bên cạnh cô đứng.
Giữa hai người ẩn chứa mùi rượu nồng đậm, tỏa ra một mùi hương trong không khí cuối hè.
Sau khi thêm thông tin liên lạc, chiếc xe mà cô đặt đã đến, cô quay lại, chào tạm biệt mọi người rồi vội vã lên xe.
Ai ngờ, vừa mới ngồi vào, cửa xe đột nhiên bị người kéo ra, nội tiết tố độc thuộc về nam giới tràn vào.
Khương Tri Nghi có chút kinh ngạc mở to hai mắt.
Mấy người bên ngoài xe cũng hết hồn.
Đội trưởng Giang như này là...
Cảnh Thư Minh giải thích: "Đội trưởng chúng tôi đột nhiên nhớ ra, còn có chút việc muốn nói với Thất Nguyệt lão sư."
"Liên quan đến công việc!" Anh nói thêm.
Mọi người hiểu rõ gật đầu, xe trước mặt đã rời đi.
Không khí trong xe vừa bế tắc lại vừa hài hòa đến lạ.
Sau sự ngạc nhiên ban đầu của Khương Tri Nghi, kể từ khi tài xế lái xe ra ngoài, cô dường như chấp nhận số phận và không phản kháng.
Cô và Giang Nhiên một trái một phải ngồi ở hai bên, thân thể áp sát cửa xe, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thành phố Bắc Kinh không có đêm.
Mặc dù là ban đêm, đường vẫn sáng như ban ngày, đèn neon say vàng lấp lánh, trên đường khắp nơi đều là dòng người vội vã.
Nó rất khác với Ngư Lý.
Khương Tri Nghi không muốn để bản thân quan tâm đến Giang Nhiên quá nhiều, nên cô chỉ có thể để bản thân tiếp tục suy nghĩ về những chuyện lộn xộn này.
Cô đã làm điều đó trong nhiều năm.
Thật ra nếu Giang Nhiên lúc trước tạm biệt cô đàng hoàng, bọn họ sau khi trải qua một đoạn thời gian vui vẻ, thuận theo tự nhiên xa lánh, chia tay, như vậy cô hẳn là sẽ không canh cánh trong lòng như vậy.
Nhưng Giang Nhiên hết lần này tới lần khác biến mất vào lúc cảm xúc của cô nồng đậm nhất.
Cô không phải là không có những lời trách móc trong những năm qua, trách rằng anh đã xuất hiện trong cuộc đời cô một cách tuyệt vời như vậy và lại biến mất không dấu vết.
Cuộc sống của cô đã bị xáo trộn bởi anh.
Nhưng cô cũng không thể trách, cô căn bản không tìm thấy anh.
Bây giờ cuối cùng anh cũng xuất hiện, nhưng những lời trách móc của cô như một quả bóng xì hơi, cô không thể trách được nữa, và cô cũng không biết phải trách như thế nào.
Khi xe đến chỗ ở của Khương Tri Nghi, đã bốn mươi phút sau, mãi đến lúc này hai người mới nói câu đầu tiên, Khương Tri Nghi đứng ở dưới lầu, lễ phép chào tạm biệt anh: "Cảm ơn đội trưởng Giang đã đưa tôi về nhà, đến đây là được rồi."
Cô nói xong, đứng yên không nhúc nhích.
Giọng điệu của cô lễ phép và xa cách như vậy, giống như anh thật sự chỉ là đối tác lần đầu tiên cô gặp mặt, có ý tốt đưa cô về nhà.
Giang Nhiên nhíu mày lại, trong cổ họng phát ra tiếng chậc nhẹ, anh đút ngón tay vào túi quần, đang muốn hút thuốc thì chợt nhớ ra điếu thuốc đã bị anh ném vào trong túi, mà túi lại ở chỗ Cảnh Thư Minh.
Anh nhíu lông mày, dường như mỉm cười, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Khương Tri Nghi dường như đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Cô lại nhìn anh một cái, xoay người đi lên lầu.
Cô sống trong một khu rất cũ, gần đại học Bắc Kinh, mỗi tấc đất đều đắt xắt ra miếng, nhà tuy cũ nhưng tiền thuê cũng không thấp, may mà có phí bản thảo và phí bản quyền chống đỡ.
Tòa nhà không có thang máy, ngay cả đèn trong hành lang cũng không phải loại cảm ứng hay điều khiển bằng âm thanh, mà là loại cũ nhất, cần phải tự tay bấm công tắc.
Khương Tri Nghi dọc theo bậc thang đi lên, lúc đi tới góc đường, thoáng nhìn thấy Giang Nhiên hai tay đút túi, bình tĩnh đứng ở dưới lầu, không đuổi theo.
Dáng người cao và thẳng tắp, thân hình tràn đầy hung hãn vô song, nhưng khi đứng đó một mình lại thấy cô đơn đến khó hiểu.
Hốc mắt Khương Tri Nghi tự dưng lại ẩm ướt, khi đi lên trên, trong hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân kịch liệt, ngay sau đó cổ tay cô lại bị anh nắm lấy, cô bị anh đè ở hành lang, tiếng thở dốc của người đàn ông rất nặng, cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra một chút tàn nhẫn.
"Thật sự không được tính là quen biết?" Anh hỏi.
Anh cúi đầu nhìn về phía cô, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu hiện nào của cô, lông mi run lên bần bật, lồng ngực phập phồng dữ dội, cô hít thở sâu mấy lần rồi mới ngẩng lên.
Khoảng cách quá gần, trán cô gần như chạm vào cằm anh.
Đôi mắt cô vô tình lướt qua lông mày anh, và đôi mắt anh càng thêm ẩm ướt.
Cô chớp mắt, giọng nói trong bóng đêm nghe có vẻ ngượng ngùng, cô nói: "Quen chứ, làm sao có thể không quen được?"
Khi cô dứt lời, đèn trong hành lang đột nhiên tối sầm lại.
Công tắc quá xa tầm tay, chỉ có thể mặc cho nó chìm trong bóng tối như vậy.
Ánh mắt Khương Tri Nghi ở trong bóng tối như vậy thẳng thắn mà không hề phòng bị nhìn về phía anh, chỉ có thể nhìn ra một chút đường nét, những thứ khác cái gì cũng không thấy rõ.
Giang Nhiên vì thế hỏi: "Loại quen biết nào?"
Khương Tri Nghi nói: "Từ nhỏ tôi và cậu là hàng xóm, sau lại là bạn học, từng làm bạn tốt trong một thời gian ngắn, tính ra cũng coi như là người quen."
Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng từng chữ đều rất tàn nhẫn.
Giang Nhiên dường như đang cười.
"Người quen." Anh nhẹ nhàng lặp lại hai chữ này, bóng tối càng làm trầm trọng thêm mùi rượu trong không khí, Khương Tri Nghi cảm thấy đầu mình càng choáng váng.
Lòng bàn tay cô vô thức áp vào bức tường phía sau, chống đỡ để bản thân không bị ngã.
"Giang Nhiên." Khương Tri Nghi bỗng nhiên gọi tên anh, "Quay về đi."
Anh đã từng nói những lời này với cô, và bây giờ cô đã trả lại nó cho anh.
Cô dường như không còn chút sức lực nào để đối phó với anh, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, cô nói: "Tôi biết cậu vẫn còn sống và sống rất tốt, tôi rất mừng cho cậu, nhìn thấy cậu hôm nay cũng—— rất vui."
Cô nói: "Tôi sẽ có thể có một giấc ngủ ngon, trong những năm qua cậu luôn đi vào giấc mơ làm cho tôi không thể ngủ được."
Cô dường như vẫn mỉm cười, giọng điệu bình tĩnh và dịu dàng.
Nhưng cô càng bình tĩnh, Giang Nhiên càng cảm thấy hoảng sợ.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cô trong bóng tối, gợi nhớ đến sói trong sa mạc.
Ánh sáng từ bên ngoài hắt vào một chút, và bóng dáng của họ trong hành lang bắt đầu rõ ràng hơn.
Khương Tri Nghi tránh ánh mắt rực lửa của anh, nhẹ nhàng nói: "Nhưng cũng chỉ có vậy. Tôi không biết cậu muốn tôi nhớ những gì. Đương nhiên là tôi nhớ cậu, tôi nhớ tất cả mọi thứ về chúng ta, nhưng cũng chỉ có vậy thôi."
"Giang Nhiên." Cô nói, "Đã 6 năm trôi qua rồi."
Đó là 6 năm, hơn 2.100 ngày đêm, không phải 6 ngày, 6 giờ, 6 phút, 6 giây.
Anh và cô đã không thể như trước nữa.
- ----
Editor: Muộn rồi sao??!!😓 Chạy đi Nhiên Ca 🤧🏃♂️