Bởi vì Tạ Khinh Hàn đã hứa sẽ ăn Tết với cô nên gần đây Chu Tuyết ăn uống rất ngon miệng.
Buổi trưa, cô vẫn cùng Hoàng Dục ăn cơm. Thấy cô ăn uống tốt hơn, Hoàng Dục rất bất ngờ, “Cô chủ, hai ngày nay cô rất có khẩu vị đấy.”
Chu Tuyết cười thần bí: “Bởi vì có người hẹn với tôi.”
Hoàng Dục ngạc nhiên hỏi: “Ai lại cần cô chủ phải hẹn thế? Tôi tưởng cô chỉ cần đợi ở nhà, các chàng trai muốn hẹn cô phải cầm số xếp hàng dài trước cửa luôn chứ.”
Chu Tuyết nói: “Nhưng người tôi muốn hẹn rất khó hẹn được. Tôi cầu xin anh ấy rất lâu mới đồng ý ở cùng tôi một ngày.”
Gần đây Hoàng Dục đều ăn cơm trưa với Chu Tuyết mỗi ngày, hai người đã thân thiết với nhau hơn. Anh ta nghe cô nói xong thì rất tò mò: “Ai vậy? Vậy mà còn có người khiến phải cô cầu xin?”
Đương nhiên Chu Tuyết không dám nói là Tạ Khinh Hàn. Mặc dù cô hay khiêu khích Tạ Khinh Hàn, càng muốn nói với tất cả mọi người cô đang yêu đương với anh nhưng thực tế, cô nào dám nói sai sự thật vậy chứ.
Cô chợt nhớ ra gì đó, hỏi Hoàng Dục: “Nếu một doanh nhân nổi tiếng có scandal thì có ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty không?”
“Tất nhiên là có.” Hoàng Dục đáp: “Không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng mà giá cổ phiếu của công ty sẽ giảm mạnh”.
Hoàng Dục hỏi: “Sao tự nhiên cô lại hỏi cái này?”
Chu Tuyết qua loa đáp: “Tùy tiện hỏi thôi.”
Cô bỗng nhiên không muốn ăn nữa, bỏ đũa xuống, cầm thìa lên, lơ đễnh khuấy canh trong bát.
“Loại chuyện này thực ra rất bình thường trong giới. Cô biết con trai cả của công ty Hạ không?” Hoàng Dục bây giờ đã thân với Chu Tuyết, có thể nói chuyện phiếm với cô.
Chu Tuyết gật đầu, “Có biết. Anh ta theo đuổi tôi.”
Hoàng Dục “Ồ” một tiếng, “Tạ tổng có biết không?”
Chu Tuyết gật đầu, “Biết chứ. Trong bữa tiệc năm ngoái, anh ta liên tục quấy rầy tôi, rủ tôi đi chơi. Tạ Khinh Hàn bảo tôi mặc kệ anh ta.”
Hoàng Dục nói: “Tất nhiên phải mặc kệ đến anh ta rồi. Anh ta là tay ăn chơi có tiếng. Lúc trước vợ anh ta mang bầu, anh ta còn cặp kè với nhân tình, sau đó chuyện này bị truyền thông phanh phui, cổ phiếu Hạ thị trong một đêm lao dốc không phanh khiến cha anh ta tức giận suýt chết.”
Chu Tuyết nhìn Hoàng Dục: “Trợ lý Hoàng, hôm nay anh kể cho tôi nhiều chuyện thật đó. Tôi từng nghĩ anh là người nói ít đấy.”
Hoàng Dục lúc này mới ý thức được hôm nay mình đã nhiều lời, cười cười: “Làm việc cho Tạ tổng, nếu không để ý một chút sẽ phải sớm cuốn đó.”
Chu Tuyết mỉm cười, nghĩ đến Tạ Khinh Hàn, tò mò: “Tạ Khinh Hàn cũng có rất nhiều bạn gái mà, sao báo chí không đưa tin về anh ấy thế?”
Hoàng Dục: “Làm gì có. Tạ tổng quá bận rộn với công việc nên không có thời gian yêu đương.”
“Anh ấy từng hẹn hò với nhiều phụ nữ lắm mà.”
“Không hề.” Hoàng Dục thay Tạ Khinh Hàn minh oan, “Tất cả chỉ là tin đồn thôi. Tôi đến công ty được bốn năm, tổng cộng gặp qua ba người, hơn nữa còn là chuyện của hai năm trước. Hai năm nay công ty phát triển quá nhanh, Tạ tổng không có thời gian yêu đương đâu.”
Chu Tuyết ôm má thất thần, đột nhiên ghen tị với người cũ của Tạ Khinh Hàn, tuy đã chia tay nhưng ít ra bọn họ cũng từng là bạn gái của Tạ Khinh Hàn.
Cô không thể nghe nữa, sẽ ghen mất.
_
Trước khi nghỉ Tết, công ty tổ chức họp tổng kết năm như thường lệ. Kỳ nghỉ sắp đến, phòng pháp vụ không có việc gì làm, Chu Tuyết nhàn rỗi buồn chán nên đến phòng hành chính hỗ trợ.
Mọi người đều biết cô là em gái của Tạ Khinh Hàn nên đối với cô rất khách khí, không chịu để cô làm gì, lấy đồ ăn nhẹ và đồ uống cho cô, để cô ngồi một bên chỉ huy.
Chu Tuyết thấy rất chán nên chỉ ngồi trong góc cắn hạt dưa.
Thật ra lúc này cô rất muốn hút thuốc, quá buồn chán rồi, không biết đã bao lâu chưa hút thuốc.
Đi xuống lầu mua thuốc lá, sau đó đến phòng nghỉ lấy hai lon bia, đi thang máy lên sân thượng để giết thời gian.
Sau đó Hoàng Dục đến tìm cô, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khói: “Tôi biết cô trốn ở đây”.
Chu Tuyết nằm trên băng ghế nhìn trời, bầu trời mùa đông không có mây thực ra cũng rất đẹp.
Cô ngồi dậy từ băng ghế, hỏi Hoàng Dục, “Tạ Khinh Hàn nhờ anh đến tìm tôi?”
Hoàng Dục đáp: “Không có. Tôi tìm khắp nơi không thấy cô đâu nên đoán cô lại trốn rồi.”
Chu Tuyết thở dài.
Cô biết Tạ Khinh Hàn sẽ không đi tìm cô.
“Anh tìm tôi làm gì?” Chu Tuyết đưa hộp thuốc lá cho Hoàng Dục.
Hoàng Dục lắc đầu, “Tôi không hút thuốc.”
Chu Tuyết nói: “Anh ở bên cạnh Tạ Khinh Hàn nhiều năm như vậy còn chưa học hút thuốc à. Gần đây anh ấy càng ngày càng nghiện thuốc, anh có để ý không?”
Hoàng Dục lên tiếng: “Tạ tổng có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, thỉnh thoảng hay cáu gắt”.
Chu Tuyết nói: “Tôi cũng vậy.” Cô châm thuốc, thành thạo kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa. Lần đầu tiên Hoàng Dục cảm thấy, một cô gái xinh đẹp, ngay cả khi hút thuốc vẫn rất xinh đẹp.
Vì hôm nay phải tham dự cuộc họp tổng kết nên Chu Tuyết đã trang điểm, đánh phấn mắt màu đỏ khói ở đuôi mắt, có cảm giác mong manh mê người.
Hoàng Dục không dám nhìn Chu Tuyết quá lâu, đặc biệt là không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sẽ rất dễ bị mê hoặc, nguyện ý nghe lời cô.
Anh cúi xuống giúp Chu Tuyết nhặt lon bia rỗng ném vào thùng rác: “Cô có phiền não gì chứ? Trẻ tuổi, xinh đẹp, tiền tiêu không hết, vĩnh viễn không phải lo lắng cho tương lai của mình.”
Chu Tuyết sửa lại, “Anh sai rồi. Tôi không một xu dính túi, tiền bạc trên người đều là của nhà họ Tạ. Lỡ như ngày nào đó khiến Tạ Khinh Hàn tức giận, thậm chí còn không thể đi học nữa.”
Hoàng Dục cười an ủi cô, “Cô nghĩ nhiều rồi, Tạ tổng sao có thể không cho cô đi học chứ.”
Chu Tuyết buông tay, “Ăn nhờ ở đậu chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng lo lắng bị đuổi ra khỏi nhà.”
“Cô quá lo lắng rồi.”
Chu Tuyết cười nói: “Nhưng tôi cũng không quan tâm lắm, cùng lắm thì quay lại như trước đây. Anh xem tôi bây giờ đi, có thể thấy tôi chăm sóc bản thân rất tốt.”
Hoàng Dục lắc đầu, thành thật nói: “Xem ra cô cần được chăm sóc.”
Chu Tuyết cười: “Chưa từng có ai chăm sóc tôi, tôi có thể tự chăm sóc mình thật tốt.”
Hoàng Dục biết một chút về thân thế của Chu Tuyết, đột nhiên muốn an ủi cô, nhẹ nhàng nói: “Cô đã chịu khổ nhiều rồi.”
Chu Tuyết: “Không đâu. Rất có thể tôi sẽ gây chuyện, đến lúc đó tôi sẽ không thể sống hòa thuận với Tạ Khinh Hàn nữa.”
Hoàng Dục không hiểu lắm, “Sao thế? Tạ tổng luôn chăm sóc cô rất tốt mà.”
Chu Tuyết quay đầu nhìn Hoàng Dục, có thể là do trang điểm, có thể là do cô vừa mới uống một chút bia, hoặc do gió thổi nên đôi mắt của cô hơi đỏ.
Cô nhìn Hoàng Dục, môi khẽ mấp máy, suýt nữa đã nói với anh rằng, cô đã yêu Tạ Khinh Hàn, nếu không có được anh, một ngày nào đó cô sẽ rời đi.
May mắn thay, cô đã kìm lại được, chỉ nói, “Sau này anh sẽ hiểu.”
Lúc này Hoàng Dục không biết Chu Tuyết đang nói gì, mãi về sau, Chu Tuyết và Tạ Khinh Hàn hoàn toàn cắt đứt, rời khỏi Bắc Kinh, cũng không có tin tức của cô nữa. Đến lúc đó anh mới nhận ra ý nghĩa thật sự mà Chu Tuyết đã nói.
Ngay cả Hoàng Dục cũng cảm thấy ba năm đó dài vô cùng, anh không biết Tạ Khinh Hàn đang nghĩ gì, chỉ biết không thể nhắc tới hai chữ Chu Tuyết ở trước mặt Tạ Khinh Hàn.
Cả hai đã từng yêu nhau hay chưa thì không ai biết được.
Chu Tuyết ở trên tầng thượng một lúc rồi theo Hoàng Dục xuống lầu.
Cả ngày nay không nhìn thấy Tạ Khinh Hàn, không biết anh đang bận gì.
Chu Tuyết không đi tìm anh, trong tiệc tất niên, cô ngồi cùng bàn với các đồng nghiệp phòng pháp lý.
Nhờ có Tạ Khinh Hàn, những ngày này cô thực sự cảm nhận được cảm giác là trung tâm của sự chú ý, không giống như trước đây, trong lớp cũng không có ai chịu ngồi cùng bàn với cô.
Đời người đúng là không lường trước được gì.
Cô thực sự rất trầm lặng, không trò chuyện, cả đêm ngồi một mình, có người bắt chuyện thì trả lời một câu, phần lớn thời gian đều uống rượu một mình.
Tửu lượng của cô rất tốt, muốn say cũng không dễ.
Tạ Khinh Hàn ngồi cách xa cô đến nỗi muốn liếc nhìn anh một cái cũng khó.
Một lúc sau, Hoàng Dục đột nhiên đến tìm cô.
Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Dục, cười với anh ta, “Hoàng Dục, hôm nay sao lúc nào anh cũng đến tìm tôi vậy?”
Đồng nghiệp bên cạnh cười nói ồn ào, Hoàng Dục đỏ mặt, ho khan: “Là Tạ tổng tìm cô.”
Bây giờ đến lượt Chu Tuyết ngạc nhiên.
Mặt trời mọc đằng tây à? Tạ Khinh Hàn cuối cùng cũng nhớ tới cô.
Cô theo Hoàng Dục đi gặp Tạ Khinh Hàn, ai ngờ tới bên kia mới biết là Hồng Môn yến*.
* Hồng Môn yến (yến tiệc ở Hồng Môn): Nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng thực tế lại ẩn giấu nguy hiểm.
Đây là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần với sự tham gia của Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần năm 209 – 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán – Sở, một cuộc đấu tranh giành quyền lực tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập triều đại nhà Hán mà hoàng đế đầu tiên là Lưu Bang.
Bàn của Tạ Khinh Hàn là các cổ đông, mọi người thấy cô đi đến thì đều mỉm cười, ánh mắt trìu mến như nhìn con cháu trong nhà.
Tạ Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn cô: “A Tuyết, chào hỏi một chút đi.”
Chu Tuyết nhìn thẳng vào Tạ Khinh Hàn, cô thật sự rất ghét anh.
Đã biết rõ tâm tư của cô còn dùng cách này để cô hết hy vọng.
Một vị cổ đông tự cho mình giỏi ăn nói, chủ động bắt chuyện với cô trước, “Trước đó nghe con trai tôi nói đã gặp Tạ tiểu thư ở buổi khiêu vũ, từ đó tới nay nhớ mãi không quên. Sớm biết hôm nay tiểu thư đến, tôi đã đưa thằng nhóc đó đến đây, không biết nó sẽ vui đến mức nào.”
Chu Tuyết sửa lại, “Tôi họ Chu.”
Người kia không ngờ cô lại nghiêm túc đến vậy, có chút xấu hổ nhưng dù sao cũng là lão đại lăn lộn trong thương trường đã lâu, dễ dàng hóa giải bối rối, cười nói: “Không sao, mọi người đều biết cô là em gái của cậu Tạ.”
Vì hôm nay là tiệc tất niên nên không khí rất thoải mái, một cổ đông khác cười đùa: “Chu tiểu thư chẳng lẽ không biết là em gái của cậu Tạ là một đặc quyền, dù ở đâu cũng sẽ có người mở đường cho cô.”
Nét mặt Chu Tuyết không chút thay đổi: “Tôi đến trường đi học, đến nhà ăn ăn cơm, ra vào chỗ nào cũng không cần ai giúp.”
Mọi người không ngờ cô không biết đùa, nhất thời tất cả đều sững sờ, không khí cực kỳ ngượng ngùng.
Cuối cùng Tạ Khinh Hàn lên tiếng: “Ngồi đi, đứng không mỏi sao?”
Chu Tuyết thực sự rất muốn rời đi, cũng không muốn giao tiếp với mấy lão già này nhưng Tạ Khinh Hàn không cho phép cô làm vậy. Anh sớm nhận ra cô muốn đi, ngẩng đầu lên, liếc mắt cảnh cáo cô.
Hoàng Dục đúng lúc mang đến cho cô một chiếc ghế, đặt cạnh Tạ Khinh Hàn.
Chu Tuyết không chịu ngồi, Hoàng Dục lặng lẽ kéo tay cô, nhắc nhở cô đừng làm Tạ Khinh Hàn tức giận trong hoàn cảnh này.
Chu Tuyết mím chặt môi, giữa ngoan ngoãn ở lại và tùy hứng rời đi bỏ mặc Tạ Khinh Hàn bẽ mặt, cuối cùng cô lựa chọn ngoan ngoãn nghe lời.
Một khắc ngồi xuống kia cô nghĩ, cô thật sự yêu Tạ Khinh Hàn đến mức có thể kiềm chế tính khí nóng nảy vì anh.
Nếu là trước đây, cô đã sớm mặc kệ bỏ chạy lấy người.
Bây giờ vì không muốn để Tạ Khinh Hàn bị bẽ mặt mà ủy khuất chính mình.
Ngồi xuống chính là nhượng bộ lớn nhất của cô, đừng nghĩ đến chuyện bắt cô tươi cười.
May mắn thay, Tạ Khinh Hàn quá rõ tính cách của cô, không bảo cô làm bất cứ điều gì nữa.
Mục đích của anh đã đạt được, những chuyện khác đều có thể dung túng cô.
Cả đêm Chu Tuyết không nói gì, cũng không biết mình đã uống bao nhiêu.
Hẳn Tạ Khinh Hàn biết cô không vui nên đã không ngăn cản cô.
Các cổ đông rất nhiệt tình, thấy Chu Tuyết uống nhiều rượu thì đều nói: “Không nhìn ra đấy, tiểu thư có tửu lượng tốt như vậy.”
“Đương nhiên rồi. Tôi từng làm việc trong quán bar, ngày nào cũng tiếp khách uống rượu mà.” Chu Tuyết cố ý bôi đen Tạ Khinh Hàn, anh không phải anh trai cô sao, hủy hoại thanh danh của anh chính là việc của cô.
Sắc mặt Tạ Khinh Hàn rốt cuộc cũng thay đổi, lạnh như băng, nói với Hoàng Dục: “Cô ấy say rồi, đưa cô ấy đi tỉnh rượu đi.”
Hoàng Dục sợ tới mức vội vã đưa Chu Tuyết đi.
Sau khi Chu Tuyết rời đi, bầu không khí khó xử trên bàn vẫn tiếp tục kéo dài.
Tạ Khinh Hàn cũng đã mất hết kiên nhẫn, đứng dậy nói: “Mọi người cứ tiếp tục, tôi còn có việc khác phải làm.”
Anh cầm chiếc áo vest thư ký đưa cho rồi rời khỏi hội trường.
Trở lại văn phòng, nghe thấy tiếng Chu Tuyết trong phòng tắm.
Anh đóng cửa, ném áo vest lên sofa rồi bước vào phòng tắm.
Nhìn thấy Chu Tuyết ôm bồn cầu nôn ói, anh lạnh lùng chế nhạo cô, “Không phải tửu lượng của em tốt lắm sao? Không phải ngày nào cũng uống với khách à?”
Sau khi Chu Tuyết nôn xong, cô đặt nắp bồn cầu xuống, yếu ớt gục trên đó, nhắm mắt lại, “Em không nói dối.”
Tạ Khinh Hàn không muốn quan tâm đến cô, quyết định mặc kệ cô ở đó, quay người đi ra ngoài hút thuốc.
Hút hết nửa điếu, Chu Tuyết vẫn chưa đi ra. Rốt cuộc, anh vẫn mềm lòng, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, đi vào phòng tắm.
Nhìn thấy Chu Tuyết vẫn nằm trên bồn cầu, anh tức giận đến mức đau đầu, duỗi chân đá cô một cái, “Em định ôm bồn cầu ngủ suốt đêm à?”
Chu Tuyết mặc kệ, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, tự hỏi kiếp trước mình nợ cô bao nhiêu.
Anh cúi người, bế cô ra khỏi phòng tắm.
Chu Tuyết vùi mặt vào ngực Tạ Khinh Hàn. Anh không quên lúc nãy cô đã nôn, lông mày nhíu chặt lại, suýt nữa buông tay quẳng cô đi, “Chu Tuyết, em cố ý đúng không?”
Thật ra Chu Tuyết không hề ngủ, thật lâu sau mới khẽ hỏi anh: “Cuối cùng anh đã hài lòng chưa?”
Tạ Khinh Hàn nghe vậy thì đặt Chu Tuyết lên sofa bên ngoài.
Tất nhiên anh biết cô đang ám chỉ điều gì, nhưng anh không trả lời cô.
Cô cởi áo khoác, ném xuống ghế.
Chu Tuyết từ trên sofa ngồi dậy, cô nhìn bóng lưng Tạ Khinh Hàn rời đi, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: “Tạ Khinh Hàn, anh có từng nghĩ tới hay không, có một ngày anh sẽ phải hối hận.”
Tạ Khinh Hàn của lúc này thực sự không nghĩ tới.
Anh quá chắc chắn về bản thân, cho rằng mọi thứ trên đời đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, kể cả cảm xúc.
Thật không may, sau này anh mới nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân và đánh giá thấp Chu Tuyết.
Những lời nói của Chu Tuyết đêm nay như một lời nguyền, về sau đã ứng nghiệm vào anh.
Đáng tiếc anh lại không phải nhà tiên tri, làm sao ngờ được một ngày nào đó mình sẽ bị khuất phục.
Anh cởi khuy măng sét, ném lên bàn, muốn vào trong thay quần áo, nói: “Tối nay em uống nhiều quá rồi, chờ ngày mai em tỉnh táo thì chúng ta cùng nói chuyện.”
Anh bước vào phòng, đóng cửa lại.
Chu Tuyết ngồi trên sofa, nhìn cánh cửa Tạ Khinh Hàn đóng lại.
Cô không biết máy sưởi có được bật hay không, nhưng cô thực sự cảm thấy hơi lạnh.
Cô co chân lên ghế, ôm lấy đầu gối.
Dù thế nào đi nữa thì thời gian vẫn trôi, ngày mai vẫn đến.
Sáng hôm sau tỉnh lại, quyết định tạm thời quên đi những gì đã xảy ra đêm qua. Trước mắt cứ trải qua cái Tết vui vẻ này đã.
Sáng sớm đi siêu thị mua rau, về nhà chuẩn bị bữa tối sum họp. Cô sợ Tạ Khinh Hàn thả bồ câu, cho nên đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở, “Tạ Khinh Hàn, buổi trưa nhớ trở về ăn cơm.”
“Hôm nay anh có việc nên kêu Hoàng Dục ăn cơm cùng em.” Tạ Khinh Hàn lần này không cố ý thả bồ câu Chu Tuyết, lần này anh có việc gấp.
Nhưng Chu Tuyết không nghe lời giải thích của anh, tức giận nói: “Nếu hôm nay anh không trở về, em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”
Nói xong cúp điện thoại.