Lần đầu tiên Chu Tuyết gặp Tạ Khinh Hàn là ở một quán bar xa hoa truỵ lạc.
Bây giờ nghĩ lại, hoàn cảnh ở quán bar kia thật sự không tốt, không khí nồng nặc mùi rượu và thuốc lá kém chất lượng. Phải để đại thiếu gia Tạ Khinh Hàn hạ mình đến đó, cô thật có lỗi với anh.
Lúc ấy Chu Tuyết ngồi chồm hổm trên sofa hút thuốc, cô mặc chiếc váy dài chít eo màu đen, làn da trắng như tuyết, để mặt mộc, nhưng giữa những cô gái trang điểm lộng lẫy, cô vẫn khiến người ta không thể nào rời mắt.
Cách cô cầm điếu thuốc rất giống kẻ nghiện lâu năm, móng tay sơn đỏ càng làm cô trông quyến rũ hơn.
Cô phì phèo điếu thuốc, mỉm cười nhìn đám bạn ngồi đối diện đang thi uống rượu, không quên cổ vũ cho bọn họ, “Cố lên nào các chàng trai.”
Hôm đó là sinh nhật mười chín tuổi của Chu Tuyết, bạn bè tổ chức tiệc cho cô, họ gọi thêm mấy chai rượu, quyết không say không về.
Mấy chàng trai thi nhau uống rượu, lấy Chu Tuyết để cá cược, ai thắng sẽ được Chu Tuyết hôn một cái.
Chu Tuyết cười, vô cùng phóng khoáng, cô hôn lên một tờ khăn giấy, giơ nó lên rồi vẫy vẫy, cười nói: “Phần thưởng đã chuẩn bị xong rồi, mọi người cố lên nào.”
Chu Tuyết cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cô long lanh, lúc cười rộ lên có thể làm người khác mất hồn mất vía.
Đám người xấu xa này, ai cũng mong có được Chu Tuyết.
Bọn họ thường lén cá cược hôm nay Chu Tuyết sẽ mặc nội y màu gì.
Không phải Chu Tuyết không biết nhóm người này có ý đồ xấu nhưng cô vẫn muốn chơi cùng bọn họ.
Không thì phải làm gì đây? Cô không có người thân hay bạn bè. Ngày tháng dài đằng đẵng, cô thật sự rất cô đơn.
Làn khói xám trắng lượn lờ trước mặt cô, vì uống rượu nên lúc này đôi mắt cô hơi phiếm hồng, giống như đã say.
Đó là lần đầu tiên Chu Tuyết nhìn thấy Tạ Khinh Hàn. Ấn tượng đầu tiên của cô về Tạ Khinh Hàn chính là anh không nên xuất hiện ở đây. Một người đàn ông trời sinh đã có địa vị cao quý, quần áo mặc trên người đều được cắt may cẩn thận, ngoại hình tuấn tú. Khi anh mở cửa bước vào, gần như ánh mắt của tất cả mọi người trong quán đều bị anh thu hút.
Chu Tuyết cũng không ngoại lệ, khi nhìn anh, cô vô thức nín thở.
Mãi đến khi ánh mắt lạnh lùng của Tạ Khinh Hàn rơi xuống người cô, hình như anh nhận ra cô, lại có vẻ như không thể tin được. Sau khi nhíu mày xác nhận lại, rốt cuộc anh cũng đi tới, giọng nói trầm thấp như chạm vào trái tim cô, “Chu Tuyết?”
Lúc ấy, Chu Tuyết bị Tạ Khinh Hàn mê hoặc khiến cô quên mất phải suy nghĩ. Cô nhìn Tạ Khinh Hàn, không nhớ ra mình có quen biết một nhân vật lớn như này.
Cô sinh ra đã là người thấp kém, sao có thể quen biết anh?
Cô nhìn anh, hỏi ngược lại: “Anh biết tôi sao?”
Ánh mắt Tạ Khinh Hàn dừng trên mặt cô, chuyển sang tư thế ngồi của cô, cuối cùng dừng trên điếu thuốc trên tay cô.
Lúc Chu Tuyết muốn hỏi anh định nhìn cô bao lâu nữa thì anh bỗng nghiêng người, giật lấy điếu thuốc của cô bỏ vào gạt tàn, “Ra ngoài với tôi.”
Đáng tiếc lúc này Tạ Khinh Hàn vẫn chưa hiểu Chu Tuyết, anh tưởng cô đang trong thời kỳ phản nghịch, bình thường thì thích dọa nạt người khác nhưng trước mặt người lớn vẫn ngoan ngoãn, nghe lời.
Ai ngờ anh đi ra ngoài rồi mới phát hiện cô gái kia không đi theo mình.
Anh quay đầu, thấy Chu Tuyết lại cầm điếu thuốc lên. Cô biết anh đang nhìn mình nên cố tình khiêu khích, “Anh tưởng mình là ai? Anh kêu tôi ra ngoài là tôi phải ra hả?”
Lúc này Tạ Khinh Hàn mới nghiêm túc đánh giá thiếu nữ phản nghịch này. Cô không hề sợ anh chút nào.
Mọi người đều biết, Tạ Khinh Hàn ghét nhất là phụ nữ không nghe lời. Anh đã quen không ít bạn gái, ai cũng ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Anh không thích kiểu phụ nữ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ. Nếu anh đã nói chia tay thì cả đời này cũng đừng hy vọng có thể quay về bên anh.
Thiếu nữ phản nghịch, không được dạy dỗ như Chu Tuyết chính là kiểu phụ nữ anh ghét. Nếu là trước đây, anh đã quay lưng bỏ đi từ lâu. Ngày nào anh cũng có vô số chuyện cần giải quyết, làm gì có thời gian để để ý tới cô.
Nhưng hôm nay thì khác, có người nhờ anh đưa cô gái này trở về nhận tổ quy tông.
Anh nhìn Chu Tuyết hồi lâu, cố nén sự không vui trong lòng, quay lại chỗ cô ngồi, nói: “Mẹ cô kêu tôi tới tìm cô.”
Chu Tuyết rất bất ngờ. Từ khi hiểu chuyện đến giờ, cô chưa từng gặp mẹ. Xưng hô này rất xa lạ với cô, nếu không ai nhắc tới, cô còn tưởng mình được sinh ra từ cục đá cơ đấy.
Nói là sinh ra từ cục đá cũng có nguyên do của nó. Khi còn bé, mọi người thường hỏi mẹ cô đâu, lúc đầu cô im lặng không trả lời. Sau này bị hỏi nhiều quá, có người còn ác ý, cô thấy phiền nên đã nói mình sinh ra từ cục đá.
Kết quả là không ai tin hết, mọi người đều cười ha ha. Nhưng chuyện này có thể ngăn được miệng của mấy người đó, bọn họ cũng không hỏi cô nữa.
Chu Tuyết không ngờ lúc mình còn sống vẫn có thể nghe được chữ “mẹ”. Thì ra bà ấy vẫn còn sống, thì ra bà ấy vẫn còn nhớ cô.
Cô cảm thấy buồn cười, cười ha ha hỏi Tạ Khinh Hàn: “Mẹ là cái gì thế? Có thể ăn được không? Tôi chưa thấy mẹ bao giờ.”
Tạ Khinh Hàn im lặng nhìn cô thật lâu, nói: “Tôi chờ cô năm phút, nếu cô muốn ở lại chỗ này cả đời thì không cần ra ngoài đâu.”
Nói xong anh quay đầu rời đi, ra khỏi cửa rồi vẫn ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá kém chất lượng.
Tạ Khinh Hàn đi đến bên đường đốt một điếu thuốc.
Anh liếc mắt nhìn xung quanh, đây là khu ổ chuột nổi tiếng nhất thành phố, tốt xấu lẫn lộn, hạng người nào cũng có. Nếu không phải anh nhận lời người ta, chắc chắn cả đời này anh sẽ không tới đây.
Anh bỗng tìm cho Chu Tuyết một cái cớ, cô lớn lên ở hoàn cảnh như vậy nên cô hoàn toàn có lý do để nổi loạn, mọi người không nên trách cô ấy.
Lúc Tạ Khinh Hàn hút gần hết điếu thuốc, cuối cùng Chu Tuyết cũng ra khỏi quán bar.
Dường như anh đã đoán được từ trước nên không ngạc nhiên lắm.
Anh dập tắt điếu thuốc, vứt vào thùng rác, sau đó bước đến chỗ đậu xe bên đường.
Chu Tuyết đi qua, hỏi anh, “Rốt cuộc anh là ai? Tôi sẽ không tùy tiện đi với đàn ông đâu.”
Động tác mở cửa xe của Tạ Khinh Hàn hơi ngừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết, thấy vẻ mặt cảnh giác của cô, bật cười: “Không ngờ đấy. Thì ra cô cũng biết cảnh giác à? Tôi thấy cô đi chơi với một đám lưu manh, còn tưởng cô không biết giới hạn là gì chứ.”
Trực giác nói cho Chu Tuyết biết câu này của anh không có ý tốt, cô nhíu mày: “Tôi sẽ không làm mấy chuyện xằng bậy với bọn họ.”
Tạ Khinh Hàn thật sự vui mừng, nói: “Đúng đấy, là con gái thì phải biết yêu quý bản thân mình.” Anh nhìn khuôn mặt sạch sẽ của Chu Tuyết, cô có một đôi mắt trong veo.
Anh dừng lại một chút, nói lời thật lòng: “Bọn họ không hợp với cô.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, đột nhiên không còn nhiều sự thù địch với anh nữa.
Người có xuất thân tốt có lẽ đều được dạy dỗ tốt nên lời nói ra mới dễ nghe như vậy.
Cô nhớ vừa rồi đã xem qua danh thiếp của Tạ Khinh Hàn, chủ tịch tập đoàn Tạ thị.
Thì ra trên đời này thật sự có một vị chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi, anh tuấn như vậy. Cô còn tưởng họ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết thôi chứ.
Nhưng cô không thường xuyên đọc báo nên chẳng biết tập đoàn Tạ thị có nổi tiếng không.
Mãi đến sau này, lúc cô tham gia tiệc rượu với Tạ Khinh Hàn, cô mới nhận ra anh rất có ích.
Chỉ cần Tạ Khinh Hàn nói cô là em gái anh, những người khác lập tức nhìn cô bằng ánh mắt khác. Thậm chí còn có rất nhiều chàng trai đến bắt chuyện với cô.
Nhưng chỉ có trời biết, cô không thích làm em gái của Tạ Khinh Hàn đến mức nào, vốn dĩ cô không hề muốn làm em gái anh.
Vì chuyện này, cô đã cãi nhau với Tạ Khinh Hàn mấy lần: “Anh đừng nói với người khác em là em gái anh nữa được không? Em họ Chu, anh họ Tạ, chúng ta vốn dĩ không có quan hệ huyết thống.”
Tạ Khinh Hàn lại nói: “Bây giờ mẹ em đã kết hôn với ba anh rồi, chúng ta cũng xem như là anh em kế họ.”
Anh em kế cái đầu anh!
Chu Tuyết tức đến nỗi từ đó về sau cô không thèm tham gia tiệc rượu nữa. Cô không muốn Tạ Khinh Hàn nói với mọi người cô là em gái anh.
Cô không muốn làm em gái Tạ Khinh Hàn.
Nhưng mà đó là chuyện của sau này, trước mắt Chu Tuyết vẫn là thiếu nữ phản nghịch trong khu ổ chuột, vẫn chưa trở thành Chu tiểu thư. Cô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi anh: “Anh nói là được mẹ tôi nhờ đến tìm tôi, vậy anh có biết mẹ tôi tên gì, ba tôi tên gì không? Làm sao tôi tin anh được?”
Tạ Khinh Hàn nói: “Mẹ cô tên là Hà Lệ Trân, ba cô là Chu Lâm, một tài xế xe tải, ông ấy mất vì bệnh lúc cô 7 tuổi. Cô sống cùng bà nội, năm nay 19 tuổi. Ba năm trước, bà nội cô cũng bị bệnh rồi qua đời, từ đó cô trở thành trẻ mồ côi không ai chăm sóc, lên lớp 11 thì bỏ học.”
Chu Tuyết không ngờ anh lại biết rõ đến vậy, cô kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh điều tra tôi à?”
Tạ Khinh Hàn cũng không giấu cô, nói: “Mẹ cô không có phương thức liên lạc với cô nên nhờ tôi đi tìm. Tôi thuê thám tử điều tra, tiện thể tìm hiểu tình hình của cô.”
Chu Tuyết rất kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi bản thân lại quan trọng đến nỗi anh phải thuê thám tử tư để điều tra.
Đêm nay Tạ Khinh Hàn rất kiên nhẫn, nhưng bây giờ tính kiên nhẫn của anh đã đến cực điểm, sau khi giải thích rõ ràng với cô, anh rút một chiếc thẻ ngân hàng trong ví ra, “Nếu cô vẫn không yên tâm thì có thể tự mình mua vé bay đến Bắc Kinh, mật mã là sáu số 9. Mua vé xong thì cho tôi biết thời gian bay, đến lúc đó mẹ cô sẽ đích thân tới đón cô.”
Anh đưa thẻ ngân hàng cho Chu Tuyết, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà lúc anh lấy chìa khóa ra chuẩn bị lên xe, Chu Tuyết bỗng gọi anh lại: “Tôi không đi máy bay đâu.”
Anh hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Chu Tuyết.
Lúc đó Chu Tuyết rất xấu hổ, cô cầm chiếc thẻ ngân hàng trong tay, hai má ửng hồng, nhỏ giọng nói, “Tôi chưa ngồi máy bay bao giờ.”
Thậm chí cô còn chưa từng đi xe lửa chứ đừng nói gì là máy bay.
Tuy đã lớn như vậy rồi nhưng cô chưa bao giờ rời khỏi thành phố nhỏ này.
Cô không biết Bắc Kinh là chỗ nào, cũng không biết Bắc Kinh trông ra sao. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể đi đến một nơi phồn hoa như vậy.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một lúc, nói: “Sáng mai tôi về Bắc Kinh, cô quay về chuẩn bị đồ đạc đi. 7 giờ sáng mai tôi sẽ cử người đến đón cô.”
Nói xong, ánh mắt Tạ Khinh Hàn liếc qua phía sau Chu Tuyết, mấy tên lưu manh vừa uống rượu với cô đang thò đầu ra nhìn.
Tạ Khinh Hàn không có cảm tình với những kẻ chơi bời lêu lổng, anh nhíu mày, nói với Chu Tuyết: “Thôi vậy, lên xe trước đi.”
Giờ phút này, Chu Tuyết hoàn toàn tin tưởng Tạ Khinh Hàn. Thứ nhất, nhìn anh trông rất chính trực, người bình thường khó mà có được khí chất như anh. Cái khí chất trời sinh này muốn giả vờ cũng khó. Cô tự nhận bản thân có mắt nhìn người. Thứ hai, quan trọng hơn là cô không có gì đáng để anh tốn công lừa cô cả.
Cô lên xe cùng Tạ Khinh Hàn, được anh đưa về nhà.
Từ khi bà nội mất, Chu Tuyết trở thành trẻ mồ côi, trong nhà rất trống trải, chỉ có mình cô.
Tạ Khinh Hàn không vào nhà cùng cô, anh hỏi, “Cô thu dọn có lâu không?”
Chu Tuyết lắc đầu: “Tôi chỉ có ít đồ thôi.”
Tạ Khinh Hàn nói: “Vậy tôi chờ cô thu dọn, đêm nay ngủ ở khách sạn, sáng mai t đến sân bay. Đưa tôi chứng minh thư, tôi bảo thư ký mua vé máy bay cho cô.”
Chu Tuyết đưa chứng minh thư cho Tạ Khinh Hàn, sau đó vào nhà thu dọn đồ đạc.
Thật ra đồ của cô rất ít, sau khi ba qua đời lúc cô 7 tuổi, cô và bà nội sống cùng nhau.
Tuy nói hai người sống nương tựa vào nhau nhưng thật ra bà nội đối với cô không tốt lắm. Bà hận mẹ nên hận luôn cả cô, từ khi cô hiểu chuyện, gần như ngày nào cũng bị bà nội đánh chửi.
Bà nội thường mắng cô là đồ hồ ly tinh.
Cô từng thấy bức ảnh của mẹ trong đống đồ đạc của ba, sở dĩ cô nhận ra vì người trong ảnh giống cô đến bảy phần.
Giây phút đó cuối cùng cô cũng hiểu được tại sao bà nội lại mắng cô là hồ ly tinh. Lúc trẻ mẹ cô rất xinh đẹp, nếu sống ở thời cổ đại, có lẽ không ngoa nếu nói bà đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng cô không biết bây giờ trông bà ấy như thế nào. Cô đã mười chín tuổi, chắc bà ấy cũng già rồi nhỉ?
Vì sao lúc trước bà ấy lại vứt bỏ cô? Vì sao nhiều năm qua chưa từng tới đây thăm cô? Có khi nào bà ấy đã có những đứa con khác không?
Chu Tuyết ngồi ngây người bên mép giường một lúc lâu, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Mãi đến lúc Tạ Khinh Hàn gõ cửa sổ phòng ngủ của cô, cô mới khôi phục tinh thần, vội vàng giơ tay lau nước mắt rồi đứng dậy mở cửa sổ.
Tạ Khinh Hàn đưa điện thoại cho cô, “Mẹ cô muốn nói chuyện với cô.”
Chu Tuyết nhìn chiếc điện thoại Tạ Khinh Hàn đưa cho mình, không nhận lấy.
Tạ Khinh Hàn thấy cô không cầm thì nói: “Cô định cả đời này không nói chuyện với bà ấy sao? Bà ấy vừa xuất viện, sức khỏe không tốt lắm.”
Rốt cuộc Chu Tuyết cũng nhận máy, vẻ mặt cô rất lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn, “A lô?”
Trong điện thoại, tiếng khóc của Hà Lệ Trân lập tức vang lên. Người đàn ông bên cảnh nhỏ giọng an ủi bà, “Từ từ, từ từ thôi. Bà đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà.”
Chu Tuyết nghe tiếng khóc của người phụ nữ xa lạ này, cô cảm thấy rất phiền, lạnh lùng nói: “Bà có việc gì không? Nếu không thì tôi cúp máy đây.”
“Đừng!” Rốt cuộc Hà Lệ Trân cũng lên tiếng, “A Tuyết, là mẹ đây.”
Chu Tuyết cười lạnh, “Tôi không có mẹ.”
Hà Lệ Trân cực kỳ đau lòng, “A Tuyết, mẹ biết con hận mẹ, nhưng cảm ơn con đã đồng ý tới gặp mẹ.”
Chu Tuyết không nói gì.
Hà Lệ Trân nói tiếp: “Người tới đón con là con riêng của chồng mẹ, thằng bé là người tốt, con có thể yên tâm.” Trong giọng nói buồn bã của bà ấy chất chứa mong chờ, “A Tuyết, chờ con tới Bắc Kinh, mẹ có rất nhiều lời muốn nói với con. Bắc Kinh rất đẹp, nhất định con sẽ thích, chúng ta…”
“Bà nói xong chưa?” Chu Tuyết không kiên nhẫn nổi nữa. Không biết vì sao cô không muốn nghe bà ấy nói những điều này.
Bà ấy làm như rất nhớ cô, vậy tại sao không đến gặp cô?
Cô đưa điện thoại cho Tạ Khinh Hàn, sau đó đi vào nhà thu dọn tiếp.
Cô tự nói với mình, cô chỉ muốn đi xem Bắc Kinh như thế nào chứ không phải muốn gặp bà ấy.
Bà ấy vứt bỏ cô mười sáu năm trời, cô sẽ không tha thứ cho bà ấy.
–
Chu Tuyết có rất ít đồ nên thu dọn rất nhanh.
Tạ Khinh Hàn thấy cô ôm mỗi một chiếc cặp ra ngoài, hỏi: “Chỉ có chỗ này thôi hả?”
Chu Tuyết nói: “Tôi không cần mang nhiều đồ, dù sao cũng quay về sớm thôi.”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, cẩn thận sửa lại lời cô nói, “Cô sẽ không quay về đây nữa, cô sẽ sống cùng với mẹ cô.”
Chu Tuyết cười lạnh, nói: “Tôi từng nói muốn sống cùng bà ấy sao? Chẳng qua là được đi máy bay miễn phí nên tôi mới đồng ý tới Bắc Kinh để xem thế nào. Tôi sẽ quay về nơi này sớm thôi.”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô.
Bỗng nhiên anh cảm thấy, cô chỉ là một cô gái nhỏ thiếu thốn tình yêu thương mà thôi. Phía sau vẻ kiêu ngạo ấy, ai biết được cô yếu đuối đến nhường nào, chỉ cần chạm nhẹ vào sẽ vỡ. Vậy nên cô phải ngụy trang thành chú hổ nhỏ khiến người khác sợ hãi.
Thật ra cô chỉ là một con hổ giấy thôi.
Anh không nói gì nữa. Cô không muốn mang thì thôi, dù sao tới Bắc Kinh cũng phải mua.