Tạ Phỉ ngẩng mặt lên, một tia sáng kia liền rơi vào trong mắt cậu, xoa vỡ thành từng làn sóng nhỏ lan ra, như là sông dài chảy xuôi dưới bóng đêm yên tĩnh. Cậu nhìn Cố Phương Yến một chút, phút chốc liền cười rộ lên hỏi: "Em trai à, cậu đây là cố ý tự mình tới an ủi tớ ư?""Xem như là vậy." Khó có một lần Cố Phương Yến không thèm so đo xưng hô của cậu mà gật đầu.Ý cười trên mặt Tạ Phỉ càng thêm sâu, cậu đảo tròng mắt một cái rồi kéo dài giọng: "Cái lời kịch kia nói như thế nào nhỉ ——'Thật là, đoàn trưởng, muốn hợp thành một phần với tớ cần tiếp tục nỗ lực nha '."
"..." Cố Phương Yến lại làm mặt liệt, trừng mắt nhìn Tạ Phỉ một hồi lâu, rất là cạn lời mà bảo cậu: "Đó là lời kịch trước khi chết mới có thể nói."
"Dùng ở chỗ này cũng không có gì không đúng, cậu không nghĩ đến ngữ cảnh nguyên gốc không phải là được rồi sao." Tạ Phỉ đặt lon Coca ở bên cạnh, nhấc tay lên để ra sau đầu rồi nằm dài lên mặt đất.
Đám mèo Tạ Phỉ gọi tới cũng chưa đi.
Chú mèo quýt mới vừa được ăn uống no đủ nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, còn tưởng rằng là tấm đệm hình người trải ra cho mình, hai chân sau nhún một cái, cực kỳ vui sướng mà nhảy xuống bụng Tạ Phỉ. Mèo quýt này tuy rằng nếu so ra thì không béo như mèo được nuôi trong nhà, nhưng so với lúc mới gặp, cân nặng từ từ tăng lên, thân thể cũng ngày càng đầy đặn.
Tạ Phỉ đột nhiên bị mèo nhảy lên người không kịp phòng bị bèn gào lên một tiếng, sau đó quay sang nói với Cố Phương Yến: "Tớ bị trọng thương tử vong rồi."
Cố Phương Yến như có chút ghét bỏ nhìn Tạ Phỉ đang giả chết cùng chú mèo đang tự mình liếm móng. Hắn đi qua, khom lưng nắm phần da phía sau cổ mèo quýt ném nó sang bên cạnh.
Tạ Phỉ che bụng lại ngồi dậy, đỉnh đầu cọ phải vài phiến lá rụng, cậu lắc đầu hất hất mấy cái rốt cuộc mới làm chúng rớt xuống. Cậu giương mắt nhìn về phía Cố Phương Yến, người này đang nửa mím môi, đáy mắt lập lòe ánh sáng như sao. "Có phải là cậu đang nghẹn cười không vậy." Tạ Phỉ trừng hắn, nhưng nửa giây sau lại lắc lắc bả vai bảo, "Muốn cười thì cứ cười đi."
Nói xong tự cậu liền cười rộ lên, cần cổ cong thành một đường cong xinh đẹp, run rẩy một cách tinh tế, giống như gió đảo qua kẽ lá giữa không trung.
Mèo quýt bị bỏ qua một bên lần nữa tới gần Tạ Phỉ, dùng đầu cọ lên cánh tay cậu. Tạ Phỉ nghiêng đầu nhìn nó, đột nhiên liền nhào qua. Thân mình mèo ta nhanh nhẹn dữ dội, cơ hồ ngay thời khắc đó liền cong chân nhảy ra ngoài, chạy tới chỗ khác.
Tạ Phỉ gắt gao theo sau, khom lưng duỗi tay làm ra tư thế muốn bắt lấy nó. Một người một mèo chạy đuổi theo nhau ở góc Tây Nam sân thể dục, cuối cùng khi mèo quýt trèo lên cây, bò tới đầu tường rào mới chịu kết thúc.
Gió thổi ngược về, quét lá rụng trên mặt đất bay một đường nghiêng nghiêng ngả ngả ra tứ phía. Cố Phương Yến đứng trong một góc, ở vị trí Tạ Phỉ vừa ngồi lúc nãy, một sợi ánh sáng xuyên thấu qua tầng lá xếp chồng lên nhau, lưu lại một dải ánh sáng lung linh trên người. Hắn mặc sơ mi trắng, phối với quần dài có sọc bên hông, sống lưng thẳng tắp.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tạ Phỉ rất trầm tĩnh.
Còn Tạ Phỉ thì——