Mùa thu phương Bắc đến rất nhanh, cây bạch quả hai bên đường dường như đã vàng óng ánh chỉ trong một đêm.
Tương tự, nhiệt độ cũng giảm xuống rất nhanh.
Để chuẩn bị cho bài báo cáo nhóm môn Chính trị, Lăng Vân và các bạn cùng phòng đang vùi đầu tìm tài liệu trong thư viện.
“Đồ ăn đến rồi.” Lưu Diệp gửi tin nhắn vào nhóm chat ký túc xá.
Cô ấy nhẹ nhàng gõ lên bàn, ra hiệu ba người còn lại xem điện thoại.
“Mình đến kỳ kinh nguyệt, đau bụng quá.” Lư Dĩnh Lai đổi hướng nằm sấp.
Bây giờ, chỉ còn lại ba ứng cử viên ra ngoài lấy đồ ăn.
Đồng thời, Lăng Vân cảm nhận được hai đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ai bảo cô mặc dày nhất cơ chứ!
Dù thời tiết này thật sự lạnh, nhưng kiểu mặc đồ dày cộm như Lăng Vân – người từng được gọi là hoa khôi trường trong kỳ quân sự chỉ vì mấy tấm ảnh – có vẻ không quan tâm đến phong cách, trông cô như một người nặng 160 kg (*) vậy.
(*) Theo tìm hiểu, 1kg ở Trung Quốc gần bằng 0,6 kg ở Việt Nam. Nên 160kg tương đương với 96 kg ở Việt Nam.
“Mình đi.” Lăng Vân chịu không nổi cách hai người kia không ngừng đánh giá cách ăn mặc của mình.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Lăng Vân không khỏi run lên, cơn gió này thổi vào người không khác gì nhét một khối băng vào trong quần áo!
Trên tủ để đồ ăn đầy ắp các món ăn, Lăng Vân thậm chí còn thấy cả những ly trà sữa thêm đá, thật không thể tưởng tượng nổi.
“Các cậu nghe tin chưa? Trường chúng ta vừa giành giải nhất trong cuộc thi Cúp phần mềm đấy.”
“Đúng rồi, nghe nói còn có nhà đầu tư muốn đàm phán hợp tác ngay tại chỗ.”
“Mình cũng nghe rồi, không biết tin trên confession có chuẩn không nhỉ?”
Mấy người trong thang máy cầm điện thoại, lướt tin tức, bàn tán về những tin nóng hổi của trường.
Lăng Vân ngẩn người, “Cuộc thi Cúp phần mềm? Hình như là cuộc thi mà Lục Thẩm Nhất tham gia?”
Cô lấy điện thoại ra, mở cuộc trò chuyện được ghim lên trên cùng.
Bên trong có hai tin nhắn.
Tin đầu tiên là Lục Thẩm Nhất gửi cho cô hai tuần trước, nói rằng anh sẽ tham gia một cuộc thi phần mềm, trong thời gian đó sẽ không xem WeChat, có chuyện gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Tin thứ hai là Lăng Vân trả lời sau đó năm phút, một biểu tượng OK.
Bây giờ nghĩ lại, kể từ lần Lục Thẩm Nhất chạy đến ký túc xá nữ để giải thích về việc không từ mà biệt hai năm rưỡi trước, đã hơn nửa tháng rồi.
Hơn nửa tháng này, Lăng Vân rất bận.
Giống như hồi cấp ba.
Cô luôn bận rộn, dù có việc hay không.
“Vân Vân, nghĩ gì đấy? Cơm sắp nguội rồi.” Lưu Diệp vẫy tay trước mặt Lăng Vân.
Nhân vật chính trong cơn ác mộng đang trải qua một cơn ác mộng khác.
Sau khi biết sự thật rồi, cô nên bộc lộ biểu cảm gì đây?
Là sự nhẹ nhõm trong chốc lát, rồi đến sự bối rối.
Cái ôm kéo dài hai phút cuối cùng bị dì quản lý ký túc xá cắt ngang.
Lý do là viện trưởng muốn đến thăm các sinh viên.
“Không có gì.”
Lăng Vân uống một ngụm nước nóng, nhai cơm một cách lơ đãng.
“Trang công khai của trường cập nhật rồi, đây là cuộc thi Cúp phần mềm.” Lưu Diệp vừa lướt xuống bài viết, vừa cắn đùi gà.
Lăng Vân xem lướt qua, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh của đội ngũ dự thi, cô nhấp vào, phóng to, lưu lại, và cắt ảnh, động tác cực kỳ lưu loát.
Lục Thẩm Nhất mặc đồng phục màu đỏ, tay cầm cúp, gương mặt vẫn lạnh lùng.
Điện thoại hiện thông báo tin nhắn WeChat.
Lăng Vân mở ra, một tấm vé máy bay hiện lên trên giao diện.
Cô vừa định phóng to xem, Lục Thẩm Nhất lại gửi thêm một tin nhắn mới.
“11 giờ tối nay đến sân bay Thủ đô, ngày mai gặp.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Sân, bay, thủ, đô.” Lăng Vân nhấp vào ứng dụng bản đồ.
Tuyến đường tốt nhất hiện lên đầu tiên là lái xe, toàn bộ hành trình mất khoảng hai tiếng rưỡi.
Cô chuyển sang xem tuyến đường xe buýt và tàu điện ngầm, lựa chọn tối ưu là ngồi tàu, mất gần ba tiếng.
“Mình tìm đường làm gì chứ? Thật là kỳ lạ!” Lăng Vân nhanh chóng thoát khỏi giao diện, tắt điện thoại.
Bốn người bận rộn suốt cả chiều, giờ đang chạy vội về ký túc xá, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi.
Lưu Diệp kéo Lăng Vân, bước nhanh về phía trước.
“Xin lỗi, cậu không sao chứ!” Lăng Vân vô tình dẫm lên giày của một bạn nữ phía trước, vội vàng xin lỗi.
Bạn nữ quay đầu lại, “Là cậu à!”
Lăng Vân nhận ra, cô gái trước mặt này là Trình Vũ, bạn cùng lớp của Lục Thẩm Nhất.
“Xin lỗi, mình không cẩn thận dẫm lên giày cậu.” Lăng Vân xin lỗi lần nữa.
Bạn nữ bên cạnh Trình Vũ kéo góc áo của cô ấy, “Sắp trễ xe rồi.”
“Không sao đâu, mình còn có việc, đi trước nhé, hẹn gặp lại lần sau.” Hai người nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Phòng ký túc yên tĩnh, Lăng Vân nằm trên giường, không ngừng thay đổi tư thế ngủ.
Điện thoại rung một cái, Lăng Vân nhanh chóng mở ra, chỉ là một tin nhắn rác.
Thời gian đã gần 7 giờ tối, trời ở phương Bắc tối rất nhanh.
Trong lúc lơ đãng, giao diện điện thoại của Lăng Vân lại dừng ở giao diện WeChat.
Cô thậm chí đã có thể vẽ lại tấm vé máy bay này rồi.
Tuyến đường tốt nhất trên bản đồ chỉ còn thiếu một lần đi qua.
Lăng Vân đi trong khuôn viên trường, bước chân không tự chủ hướng ra ngoài cổng trường.
“Dù sao bây giờ cũng rảnh, vậy thì đi xem sân bay thủ đô trông thế nào.”
Lăng Vân cũng không hiểu tại sao mình lại thế, ngồi từ ga đầu tiên đến ga cuối cùng của tàu điện ngầm, cô lại cảm thấy rất hưng phấn.
Sân bay thủ đô rất lớn, có nhiều lối đi thông nhau.
Hành khách bên trong dường như đều rất quen thuộc với hướng đi đã định, chỉ có Lăng Vân là nhìn trái nhìn phải, hoàn toàn không biết phải đi hướng nào.
“Chào cô, cô cần giúp gì không?” Một nhân viên công tác ở gần đó có lẽ đã thấy Lăng Vân đi lòng vòng nhiều lần, trông không giống người chuẩn bị lên máy bay, cũng không giống người vừa xuống máy bay.
Lăng Vân cũng không phải không muốn hỏi, chỉ là thấy nhân viên công tác khá bận, nên cô không muốn làm phiền.
“Tôi muốn hỏi một chút, tôi nên đến đâu để đợi người bạn này?” Lăng Vân phóng to tấm vé máy bay cho nhân viên xem.
Nhân viên công tác chỉ đường cho Lăng Vân, “Cô có thể ngồi đây chờ trước, khi nào gần đến giờ thì qua bên kia.”
Lúc chín rưỡi, Lăng Vân ngồi ở đại sảnh, ngủ thiếp đi.
Cô tỉnh lại là khi tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
“Alo...”
“Vân Vân, muộn thế này rồi mà cậu còn đi đâu thế? Sao giường thì trống mà rèm vẫn còn nguyên thế này?” Giọng Lưu Diệp rõ ràng rất lo lắng.
Lăng Vân nhìn đồng hồ, gần 11 giờ rồi.
Cô vừa đi đến khu vực đón khách, vừa giải thích với Lưu Diệp, “Mình đang ở ngoài, có việc cần giải quyết, không về được, các cậu đi ngủ sớm đi.”
Lăng Vân vẫn còn mơ màng, dụi mắt, đứng chờ Lục Thẩm Nhất ở cửa ra.
“Chẳng phải 11 giờ là tới sao? Sao mình đợi mười phút rồi mà vẫn chưa thấy cậu ấy ra?” Lăng Vân nhớ lại lúc nhân viên công tác chỉ đường, bắt đầu nghi ngờ mình có đi nhầm không.
Vài phút tiếp theo, nhiều hành khách lần lượt đi ra, có người Hoa, có người nước ngoài, nhưng vẫn không thấy Lục Thẩm Nhất.
Gần 11 giờ rưỡi, khu vực đón khách không còn hành khách nào nữa.
Lăng Vân chạy về đại sảnh để hỏi nhân viên công tác thì biết rằng hành khách trên chuyến bay của Lục Thẩm Nhất đã ra hết cách đây mười phút.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không còn cách nào, Lăng Vân gọi điện cho anh.
“Lục Thẩm Nhất, cậu ở đâu? Mình không tìm thấy cậu!”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi mới nói, “Gửi định vị trên WeChat cho mình, ở yên tại chỗ đợi mình.”
Gần rạng sáng, sân bay vẫn rất nhộn nhịp, người qua kẻ lại không ngớt.
Bên ngoài, trời tối đen chỉ còn lại ánh đèn đường, màn hình điện tử liên tục cập nhật thông tin chuyến bay theo thời gian thực.
Lăng Vân cố nén cơn buồn ngủ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khoảng nửa giờ sau, tiếng chuông điện thoại của Lăng Vân vang lên, là cuộc gọi video từ Lục Thẩm Nhất.
“Lục Thẩm Nhất...”
“Ừ, quay xung quanh cậu đi, mình – thôi không cần, mình nhìn thấy cậu rồi.” Giọng Lục Thẩm Nhất đầy mệt mỏi.
Lăng Vân quay lại, đối diện với Lục Thẩm Nhất đang nhanh chóng bước về phía cô.
“Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân chạy tới ôm chầm lấy anh.
Lục Thẩm Nhất xoa đầu cô, “Mình đây!”
“Sao thế, chẳng phải đã nói ngày mai gặp rồi sao?” Giọng Lục Thẩm Nhất vô cùng dịu dàng.
“Nhưng mình muốn gặp cậu hôm nay.” Lăng Vân ôm Lục Thẩm Nhất chặt hơn.
Rạng sáng, chàng trai với nụ cười trên môi, ôm cô gái đang ngủ say, lên taxi.
Giấc ngủ này, Lăng Vân ngủ thẳng đến giữa trưa.
Cô có dậy một lần, là lúc Lục Thẩm Nhất gõ cửa bảo cô ăn sáng xong rồi ngủ tiếp.
Dù là thứ Bảy, Lăng Vân cũng đã lên kế hoạch học tập đầy đủ cho mình.
Khi Lăng Vân rời giường, Lục Thẩm Nhất đang gấp chăn ngoài phòng khách.
“Trưa nay muốn đi đâu ăn?”
Lăng Vân nhanh chóng chải tóc, “Không ăn nữa, mình phải ôn bài, hôm nay dậy muộn rồi.”
“Không muốn gặp mình nữa à?” Lục Thẩm Nhất đặt chăn ngay ngắn trên sofa.
“Hả?” Lăng Vân đột nhiên nhớ ra những lời mình đã nói tối qua, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy ngượng chín mặt.
Sợi dây chun trong tay rơi xuống đất, Lăng Vân cúi xuống nhặt.
Ai ngờ Lục Thẩm Nhất đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
Lăng Vân giật mình, cơ thể khẽ run lên.
“Lăng Vân, anh thích em, em làm bạn gái anh nhé?” Lục Thẩm Nhất nắm lấy tay cô, khiến cô không cách nào né tránh ánh mắt anh.
Lần trước Lục Thẩm Nhất tỏ tình, Lăng Vân hỏi ngược lại làm sao có thể quên đi hai năm rưỡi đã qua.
Lần này, Lăng Vân chỉ muốn lập tức trả lời, cô gật đầu.
Trên tàu điện ngầm, Lục Thẩm Nhất chăm chú nhìn vào điện thoại, dường như rất bận rộn.
Không hề chú ý tới vị trí bên cạnh Lăng Vân đã trống không.
Lăng Vân bực mình gọi anh một tiếng, “Lục Thẩm Nhất.”
Lục Thẩm Nhất ngẩng lên, nhanh chóng nhận ra, lập tức ngồi xuống cạnh Lăng Vân.
“Anh đã nhờ bạn cùng phòng Trần Lỗi giữ chỗ ngồi ở thư viện rồi.” Lục Thẩm Nhất nói xong, bèn tắt điện thoại.
Lăng Vân bỗng cảm thấy áy náy, “Vừa rồi anh bận chuyện này à?”
Lục Thẩm Nhất: “Em tức giận vì chuyện này sao?”
Lăng Vân: “Sợ anh trẻ thế này đã bị bệnh đốt sống cổ thôi.”
Lục Thẩm Nhất nắm chặt tay Lăng Vân, “Được rồi, nghe lời bác sĩ Lăng, lần sau không nhìn nữa, được không?”
Lăng Vân không ngờ tới, lần đầu tiên nắm tay lại diễn ra bất ngờ như vậy, nhưng có vẻ rất tự nhiên.
Trên đường đến thư viện, Lăng Vân còn đi theo Lục Thẩm Nhất lấy một suất cơm hộp.
“Ăn trưa trước đã, nếu không đủ thời gian ôn bài, chúng ta sẽ tính xem có nên ăn tối không, được chứ?” Lục Thẩm Nhất nói năng logic, khiến Lăng Vân không biết phản bác thế nào.
Chủ yếu là bụng cô đã kêu mấy lần trên tàu điện ngầm, lý do không đói chắc chắn không có sức thuyết phục.
Lăng Vân: “Được!”