Tháng Ba, thời tiết miền Nam dần ấm lên, sau Tết Nguyên Tiêu, các trường Tiểu học và Trung học lại đón chào ngày tựu trường.
Ngôi trường vốn yên tĩnh lại tràn đầy sức sống, những lớp học phủ đầy bụi bặm sau một đợt tổng vệ sinh đã trở nên sáng sủa.
Dựa vào kết quả thi cuối kỳ, Chu Đình Thâm đã điều chỉnh lại chỗ ngồi. Lăng Vân và Dương Lan Tinh vẫn ngồi chỗ cũ, nhưng bàn sau của hai người giờ là Chu Hiểu và một nam sinh có thành tích xếp hạng cuối.
Sáng sớm hôm sau, sau khi phát xong sách, lớp học bắt đầu.
Trương Cao Trung cầm trên tay một cuốn “Cuộc sống Chính trị”, vẫn nở nụ cười chuẩn mực.
“Các em, học kỳ này các em sẽ phải đối mặt với việc chọn ban Tự nhiên hay ban Xã hội. Môn Chính trị này có thể nói là sự nỗ lực tỉ lệ thuận với thành tích. Tôi tin rằng qua quá trình học tập của học kỳ trước, cuối cùng các em sẽ đưa ra được một sự lựa chọn đúng đắn.”
Lời nói của Trương Cao Trung tuy đúng trọng tâm, nhưng khuynh hướng rất rõ ràng.
Trong lớp xuất hiện những tiếng bàn tán.
“Chắc chắn chọn ban Xã hội rồi, sao mình học hiểu được mấy môn Tự nhiên kia chứ?”
“Ban Xã hội phải nhớ vài quyển sách lận, mình vẫn nên quên đi.”
. . .
Trương Cao Trung nói xong, không quên đưa ra vài ví dụ về những học sinh xuất sắc trước đây, bài diễn thuyết từng bước tiến triển này, không hổ danh là giáo viên giàu kinh nghiệm.
Sau giờ học, Trương Cao Trung bảo Lăng Vân đến văn phòng một chuyến.
Hai người đi trên hành lang, Trương Cao Trung vô cùng tự tin hỏi: “Lăng Vân, em chọn ban Xã hội hay ban Tự nhiên?”
Lăng Vân do dự một chút, Lục Thẩm Nhất chắc chắn sẽ chọn ban Tự nhiên, nếu muốn cùng lớp với anh, cô phải chọn ban Tự nhiên.Không phải cô không tin mình sẽ học tốt, chỉ là có chút chột dạ.
“Ban… Ban Tự nhiên ạ.” Lăng Vân lắp bắp nói ra.
Trương Cao Trung lập tức dừng bước, không dám tin nhìn Lăng Vân, cuốn sách Chính trị trên tay suýt rơi xuống đất, “Em muốn chọn ban Tự nhiên?”
“Vâng ạ.” Lăng Vân gật đầu.
Những học sinh đi ngang qua thấy một màn vừa rồi, tò mò bước chậm lại.
“Em vào văn phòng với tôi.” Trương Cao Trung hạ giọng, nhanh chóng bước lên tầng 5.
Lăng Vân đi theo sau thầy ấy, trước khi vào văn phòng, cô không tự chủ được mà nhìn về chỗ ngồi của Lục Thẩm Nhất, chỉ thấy bên cạnh Tôn Minh là một nam sinh cô không biết.
“Họ cũng đổi chỗ ngồi sao? Bây giờ Lục Thẩm Nhất ngồi đâu?” Lăng Vân muốn nhìn xung quanh, nhưng Trương Cao Trung lại gọi cô vào.
“Lăng Vân, thành tích các môn Xã hội ở học kỳ trước của em có thể nói là gần như đạt điểm tối đa, trong khi thành tích ban Tự nhiên của em, trừ môn Toán ra thì chỉ ở mức trung bình khá. Tại sao em lại có ý định chọn ban Tự nhiên?” Thầy Trương Cao Trung chỉ vào bảng điểm toàn trường, nói với cô bằng giọng nghiêm túc.
Trên màn hình máy tính, tên của Lục Thẩm Nhất hiện lên rõ ràng và đặc biệt.
“Bởi vì em thích Lục Thẩm Nhất.” Lăng Vân nghĩ thầm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lăng Vân chỉ vào dòng đầu tiên của bảng điểm: “Em cũng muốn xuất sắc như Lục Thẩm Nhất. Em có thể học tốt ban Xã hội, thì ban Tự nhiên em cũng có thể ạ.”
Trương Cao Trung thở dài: “Lục Thẩm Nhất đã chuyển trường rồi, bây giờ em đứng hạng nhất trường, tôi hy vọng em có thể suy nghĩ kỹ càng về việc chọn ban.”
Lăng Vân không thể tin nổi, nhìn Trương Cao Trung: “Thầy Trương, thầy đang nói gì vậy ạ, chuyển trường gì chứ?”
Trương Cao Trung vô cùng bất lực, đẩy kính mắt: “Lục Thẩm Nhất đã làm thủ tục chuyển trường trong kỳ nghỉ đông, bây giờ em là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của trường.”
Lăng Vân đứng yên tại chỗ, đầu óc rối bời, cô căn bản không nghe rõ Trương Cao Trung nói gì sau đó, chỉ nói một câu “Thầy Trương, chuyện chọn ban em sẽ về suy nghĩ kỹ, em xin phép đi trước.”, rồi nhanh chóng ra khỏi văn phòng.
Dù đang là giờ ra chơi, lớp đặc biệt cũng rất yên tĩnh.
“Tôn Minh, Lục Thẩm Nhất chuyển trường rồi sao?” Lăng Vân cố gắng tỏ ra bình tĩnh hỏi.
Tôn Minh ngẩng đầu: “Đúng vậy, mình cũng mới nghe giáo viên chủ nhiệm nói.”
“Vậy cậu ấy có dặn gì cậu không?” Lăng Vân không từ bỏ ý định hỏi han.
Tôn Minh do dự một lúc rồi lắc đầu: “Không.”
Lăng Vân gật đầu. Lúc cô quay người đi, nước mắt chảy xuống hai má. Cô chạy nhanh ra khỏi lớp, gần như nhảy xuống cầu thang, đi tới phòng học đa phương tiện.
Lăng Vân gục đầu xuống bàn, khóc nức nở.
Sự ra đi không lời từ biệt của Lục Thẩm Nhất tựa như một tấm vải che nắng trên đầu cô, từ đó thế giới của cô không còn ánh sáng nữa.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lăng Vân vẫn gục đầu xuống bàn, không hề động đậy.
Một học sinh ba tốt, coi tiếng chuông vào lớp như mệnh lệnh quân đội, giờ đây lại đang giãy giụa trong vực thẳm.
Bên ngoài, trời bắt đầu mưa lớn, những hạt mưa rơi trên bệ cửa sổ phát ra tiếng kêu rõ ràng.
“Tại sao Lục Thẩm Nhất không để lại một lời tạm biệt nào, trong mắt cậu ấy, mình không quan trọng đến vậy sao!” Lăng Vân rơi vào sự tự nghi ngờ và phủ nhận vô hạn.
Và cô cần một đáp án.
Buồng điện thoại công cộng của trường đặt ở phòng bảo vệ, Lăng Vân lao ra khỏi phòng, chạy tới phòng bảo vệ cách đó 200m.
Những hạt mưa rơi như hạt đạn đập vào người Lăng Vân, cơ thể gầy yếu khiến người ta sinh ra ảo giác rằng cô sẽ bị thổi bay bất cứ lúc nào, trên đường chỉ có một mình cô.
135…, ngón tay của Lăng Vân nhanh chóng di chuyển trên bàn phím số, điện thoại phát ra tiếng tút tút tút.
Nửa phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng nhắc nhở không có người nghe.
Lăng Vân rất chắc chắn đây chính là số điện thoại của Lục Thẩm Nhất, cô gọi lại lần nữa.
Liên tục mười mấy cuộc gọi, Lăng Vân nản lòng thoái chí ra khỏi buồng điện thoại.
Nước mắt và nước mưa hòa lẫn vào nhau, cô thất thần bước đi trên đường.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trong bệnh viện, Lăng Vân nằm trên giường, nhăn mặt, từ từ mở mắt ra, mọi thứ xung quanh thật xa lạ.
“Lăng Vân, em tỉnh rồi.” Tiếng của Chu Đình Thâm vang lên.
Lăng Vân chống tay muốn ngồi dậy, nhưng cảm thấy đau ở mu bàn tay, máu tươi chảy ra theo ống truyền dịch.
“Em mau nằm xuống, mau nằm xuống đi.” Chu Đình Thâm vội vàng ngăn hành động của cô lại.
Nước muối chảy xuống đường ống từng giọt một, máu nhanh chóng được đẩy ngược trở lại.
“Thầy Chu.” Giọng của Lăng Vân khàn đặc, đờm trong cổ họng khiến cô nói không thành tiếng.
Lăng Vân hắng giọng, ánh mắt lảng tránh Chu Đình Thâm.
“Lăng Vân, em gặp phải chuyện gì vậy, tại sao em lại té xỉu trên đường?” Chu Đình Thâm đặt một loạt câu hỏi đầy lo lắng và quan tâm.
Bên ngoài trời vẫn mưa to, quần áo của Chu Đình Thâm ướt một mảng lớn, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, máy theo dõi bên cạnh thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu.
Lăng Vân không dám nhìn Chu Đình Thâm, “Em xin lỗi, thầy Chu, sau này em sẽ không như vậy nữa, thầy có thể đừng nói với mẹ em không, em không muốn bà ấy lo lắng.”
Giọng của Lăng Vân mang theo tiếng khóc nức nở, cô kéo chăn lên, chỉ để lộ trán.
Chu Đình Thâm thấy Lăng Vân buồn bã như vậy, không đành lòng hỏi thêm, thầy ấy đồng ý, dặn đi dặn lại rằng có chuyện gì nhất định phải nói với thầy.
Lăng Vân vâng một tiếng.
Truyền nước biển xong, đã là 4 giờ chiều, sau khi bác sĩ kê ít thuốc cảm, cô được xuất viện.
Trên đường trở về trường, thỉnh thoảng Lăng Vân lại nhìn sang ghế phụ, người lái xe vẫn là Chu Đình Thâm, nhưng lại không thấy Lục Thẩm Nhất nữa.
Trước yêu cầu mãnh liệt của Lăng Vân, Chu Đình Thâm không ép cô về ký túc xá nghỉ ngơi, mà để cô tham gia buổi tự học tối như thường lệ.
Trong lớp học, Chu Hiểu và Dương Lan Tinh nhìn nhau, không biết phải mở lời thế nào.
“Lăng Vân, cậu không sao chứ?”
Lăng Vân cố gượng cười với hai người, “Mình không sao.”
“Ai cho mình mượn vở ghi chép một chút với, mình muốn bổ sung.” Lăng Vân cầm bút chuẩn bị viết.
Chu Hiểu đưa vở cho Lăng Vân, không nhịn được hỏi lại lần nữa: “Lăng Vân, cậu thật sự không sao chứ?”
Lăng Vân đẩy cô ấy một cái, khua tay: “Thật sự không sao mà.”
Sau giờ tự học buổi tối, Lăng Vân bảo Chu Hiểu đi trước, cô ngồi một mình trong lớp, trên bàn là một quyển nhật ký.
“Ngày 4 tháng 3 năm 2018
Lục Thẩm Nhất chuyển trường rồi.
Đối với mình, thật ra cậu ấy đã biến mất khỏi thế giới của mình, không một lời tạm biệt, mình cũng chẳng liên lạc được với cậu ấy.
Mình sẽ từ từ quên cậu ấy.
Lục Thẩm Nhất, mình nhớ cậu.”
Phần đầu của quyển nhật ký là chữ viết tay của Lăng Vân, mà nửa sau chỉ có nước mắt.