“Bố ơi…….” – Lưu Tư Bách đột nhiên bật dậy, lao vào lòng Lưu Ngạn, anh bị bất ngờ nhưng cũng kịp ôm lấy cậu nhóc, ngồi bệt xuống đống rơm.
“Sao vậy con? Đừng khóc, ngoan, nói cho bố biết là ai đánh con?”
Lưu Tư Bách vừa rồi chỉ mới thút thít, cố gắng kìm chế, nhưng gặp được bố mình, cậu nhóc giống như là mở van xả lũ, nước mắt không ngừng tràn ra, thấm ướt cả áo Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn vừa lo lắng vừa đau lòng, muốn hỏi cho rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng Lưu Tư Bách chỉ khóc, nói không ra lời. Bất đắc dĩ, anh phải bế cậu nhóc, một tay giữ một tay vỗ nhẹ lên lưng. Hồi trước khi Lưu Tư Bách nửa đêm tỉnh dậy khóc đòi mẹ, Lưu Ngạn cũng ôm cậu nhóc dỗ dành như thế. Nhưng giờ con trai đã lớn, Lưu Ngạn sắp không bế nổi cậu bé nữa.
Cũng không biết là qua bao lâu, cánh tay Lưu Ngạn đã tê rần, nhưng lại không dám buông con trai xuống. Dần dần Lưu Tư Bách nín khóc, chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ.
Lưu Ngạn ngồi xuống, dựa lưng vào đống rơm, bế Lưu Tư Bách đặt vào lòng mình.Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt con trai lên, quả giống con mèo nhỏ, nước mắt nước mũi hòa với vết máu hỗn loạn, nhìn vô cùng nhếch nhác. Lưu Ngạn không dám đụng vào vết thương trên mặt cậu nhóc, chỉ có thể nhẹ nhàng thổi thổi, càng thổi càng đau lòng.
Lưu Tư Bằng đuổi theo chú mình, cuối cũng cũng kịp, nhìn thấy Lưu Tư Bách bị thương khóc lóc, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ đứng sững tại chỗ, chờ đến khi Lưu Ngạn nhẹ nhàng hỏi Lưu Tư Bách nguyên nhân, cậu nhóc mới xông đến hỏi: “Có phải là Trần Tiểu Uy làm không? Là nó đúng không! Thằng chết tiệt!”
Không đợi Lưu Tư Bách trả lời, cậu nhóc quay đầu chạy mất, đằng đằng sát khí tìm người tính sổ.
“Thằng nhóc kia, không hỏi rõ ràng đã chạy đi đâu rồi, nó định làm cái gì không biết! Tiểu Bách, mau nói xem nào, rốt cuộc là có chuyện gì? Có thật là Tiểu Uy đánh con? Nếu không phải thì phải cản Tiểu Bằng ngay.”
Lưu Tư Bách khịt mũi, âm thanh khàn khàn oán giận nói: “Là nó!” – Chỉ chớp mắt lại nghẹn ngào nói tiếp – “Bố…. Nó bảo con là con hoang không ai thèm, nó với mấy đứa nữa còn cười con….”
Lưu Ngạn biến sắc, cau mày vẻ đau lòng khó nhịn: “Đừng khóc, đừng khóc, ai bảo là không ai thèm con, con là bảo bối của bố, là người quan trọng nhất của bố, ngoan nào đừng khóc nữa, sắp không nói được rồi.”
Cậu nhóc tiếp tục lên án: “Nó còn bảo con không có mẹ, chờ khi bố lấy vợ mới rồi con sẽ là đứa không cha không mẹ không ai thương… Nó còn ném đá vào con nữa… Con đuổi không kịp, bị ngã…. Hức hức…. Bố ơi…. Phích nước bị hỏng ồi…. Hu hu….”
Lưu Ngạn vừa dỗ vừa nhìn theo hướng tay cậu bé chỉ, cách đó không xa quả thật có một cái phích nước nằm chỏng chơ, nhìn còn mới nhưng mà vỡ mất rồi.
“Đó là của thầy giáo thưởng cho con…. Học sinh ba tốt, con, con…. bị con làm hỏng rồi…..”
Cậu nhóc vừa khóc vừa nói, câu cú đứt quãng không đầu không đuôi, Lưu Ngạn nghe mãi mới hiểu rõ.
Lại nhắc đến chuyện cũ, hồi Lưu Tư Bách mới đi học, có một ngày ở nhà chơi, không để ý nên làm vỡ phích nước. Đó là lần đầu tiên cậu nhóc làm chuyện xấu nên rất sợ hãi, lại không dám giấu diếm. Tối Lưu Ngạn về còn chưa kịp hỏi, đầu sỏ đã giàn dụa nước mắt nhận lỗi, khóc rung cả nhà, khiến cho Lưu Ngạn mãi mới dỗ dành được. Anh bảo phích nước đó cũng cũ rồi, nên thay cái mới, nhưng cậu nhóc vẫn giữ chuyện này trong lòng. Đến cuối kỳ nhận phiếu điểm, cậu nhóc vô cùng hào hứng nói học sinh ba tốt lớp bốn sẽ được thưởng một cái phích nước. Lưu Ngạn khi đó cũng không để ý lắm, nhưng giờ mời nhận ra cậu nhóc luôn chấp nhất với vị trí đứng đầu, bởi vì chí có đứng đầu mới là học sinh ba tốt, mới có thể nhận một phích nước về nhà.
Hiểu rõ câu truyện, lòng Lưu Ngạn trở nên rối rắm, không biết nên nói là gì mới đúng.
Mẹ anh vẫn nói là anh chăm chút cho cậu nhóc quá, cũng không biết nghĩ cho tương lai của mình.Trong thôn cũng có người đàm luận, nói là anh chiều cậu nhóc lên trời. Nhưng mà họ không hiểu, anh đau lòng vì nó như thế nào, anh áy náy vì nó như thế nào.
Bời vì anh không có năng lực, nên không thể cho con anh một gia đình hoàn chỉnh, làm cậu bé bị người khác nhạo báng, bắt nạt. Mặc dù như vậy, cậu nhóc vẫn cố gắng hơn các bạn đồng lứa, không gây phiền phức cho anh, cuộc thi nào cũng đứng thứ nhất, không tiêu tiền linh tinh.không nghịch ngợm gây sự, mỗi lần người lớn hay thầy giáo khen ngợi cậu nhóc, anh cũng thấy tự hào.
Đứa nhỏ tốt như vậy, có cha mẹ nào không xót, không nâng niu cơ chứ?
Lưu Ngạn chỉ hận bản thân mình vô năng, không thể cho con trai mình đôi cánh để bay tới cuộc sống tốt đẹp phía trước.
Chờ đến khi Lưu Ngạn dỗ được cậu nhóc, cõng về đến nhà, cả nhà đã loạn cả lên rồi.
Lưu Tư Bằng đang bị đánh.
Thằng nhóc này rất bướng, hỏi cái gì cũng không nói, chạy đến nhà người ta đánh con nhà người ta, cha mẹ cậu bé kia tìm đến tận nhà, khiến Lưu Vĩ khuyên can mãi mới giải quyết được.
Lưu Tư Bằng từ đầu tới cuối không nói gì, giống y như khúc gỗ. Lưu Vĩ sau khi tiễn khách về, quay đầu lại nhìn thấy cậu nhóc, cơn tức nổi lên, nhìn trái nhìn phải liền rút một thanh tre bờ rào xăm xăm đi vào, định cho cậu nhóc một trận.
Ôn Lệ Cầm sao có thể để cho Lưu Vĩ đánh con, cô vội vàng kéo Lưu Tư Bằng: “Còn ngây ra đó nữa! Mau xin lỗi bố con đi, nói là con sai rồi, lần sau không dám nữa!”
Không ngờ cậu nhóc im lặng nửa ngày đột nhiên mở miệng, còn gân cổ lên nói: “Con không sai! Lần sau còn gặp con sẽ đánh nó nữa!”
Cơn giận của Lưu Vĩ lên đỉnh điểm.
Lưu Ngạn vừa mới vào cổng, thấy anh trai mình vung roi, vội la lớn: “Anh! Dừng lại!”
Lưu Vĩ quay ra nhìn anh, buồn bực nói: “Chú hai, chú đừng cản anh, bình thường không để anh đánh nên thằng nhãi này mới hư hỏng thế. Lần này không cho nó một trận, ra đường người ta bảo không biết dạy con.”
Lưu Ngạn thả Lưu Tư Bách xuống, xông lên muốn giật cây sào ra, nhưng không được: “Anh muốn đánh cũng phải nói rõ ràng nguyên nhân chứ!”
“Vì sao? Chú hỏi thằng ranh này xem là vì sao? Đang yên đang lành nó đến đánh con nhà người ta, chú hỏi xem là vì sao?” [cậu nhóc anh trai này rất có trách nhiệm nha, đứng ra bên em còn đến tận nhà người ta mà đánh người. Tuyệt ]
Lưu Ngạn sửng sốt hỏi: “Nó đánh con nhà anh Trần?”
“Đúng vậy!” – Lưu Vĩ bực mình – “Thằng ranh này cũng lớn gan, dám đến tận nhà người ta đánh, cha mẹ người ta đến tận đây nói, vậy mà nó còn không nhận sai, chú nói xem có nên đánh hay không?”
Lưu Ngạn nhân cơ hội giật lấy cây sào trong tay anh trai, vứt ra xa: “Anh đừng đánh nó vội, cứ để xem đã. Anh nói Tiểu Bằng không nhận sai, làm sao anh khẳng định là nó sai? Sao anh không nghĩ là con anh Trần sai?”
Lưu Vĩ nghẹn đỏ mặt, mãi mới nói: “Con anh Trần sai? Nó làm gì?” – Quay sang quát Lưu Tư bằng – “Thằng ranh này, nói xem là có chuyện gì?!”
Lưu Ngạn nói: “Anh đừng làm nó khó xử, nó cũng là vì Tiểu Bách nên mới đánh người.”
“Tiểu Bách? Tiểu Bách lại làm sao?”
Lúc này cả nhà mới nhận ra là Lưu Tư Bách đứng ở ngoài. Ôn Lệ Cầm đứng gần nhất, nhìn rõ vẻ nhếch nhác của Lưu Tư Bách, liền giật mình: “Trời ạ! Mặt cháu bị sao vậy, sao lại thành ra thế này?”
Lưu Vĩ cũng nhìn thấy, trừng mắt nói: “Cái này là ai làm? Thằng ranh này, có phải là thằng nhãi con Trần gia kia bắt nạt Tiểu Bách?”
Lưu Tư Bằng bực bội nói to: “Đúng thế! Nó ngày nào cũng bắt nạt Tiểu Bách!”
“Thằng mất dạy!” – Lưu Vĩ xắn tay áo định ra ngoài – “Để tao đi tìm thằng bố nó nói chuyện, nhà nó dựa vào cái gì mà bắt nạt người nhà ta!”
Lưu Ngạn vội ngăn lại: “Anh đừng đi, trẻ con trêu nhau, người lớn xen vào thì còn ra cái gì nữa. Mà toàn người trong thôn cả, ngẩng đầu cũng thấy cúi đầu cũng gặp, anh làm ầm ỹ lên thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Nhưng cứ để Tiểu Bách bị bắt nạt à?” – Lưu Vĩ chỉ vào khuôn mặt hồng hồng của Lưu Tư Bách, muốn nhảy dựng lên.
“Cho nên em mới không cho anh đánh Tiểu Bằng, nó là vì trả thù cho Tiểu Bách mới đánh thằng nhóc kia. Tuy rằng làm thế không đúng nhưng đây là chuyện trẻ con, cứ để chúng nó tự giải quyết.”
Lưu Vĩ trầm mặc hồi lâu, không quá cam lòng, nhưng cũng không còn cách, dù gì thì cũng không thể chạy sang đánh thằng nhóc con nhà kia một trận. Anh đến bên người Lưu Tư Bằng, hung hăng vò đầu con trai nói: “Nhãi con, lần sau đánh mạnh vào, không phải nương tay, bố mẹ nó đến đây tao sẽ chống!” [ông bố này... thật hết nói!!! ]
Lưu Ngạn bật cười: “Anh, có người làm cha như anh sao?”
“Sao không được? Tao bênh con tao thì làm gì được tao?”
Lưu Ngạn lắc đầu cười, quay sang Ôn Lệ Cầm hỏi: “Chị dâu, chị có thuốc sát trùng không cho em mượn, thằng nhóc này nhất quyết không chịu ra trạm y tế, mình phải tự làm vậy.”
Ôn Lệ Cầm gật đầu: “Thuốc sát trùng chắc là còn, bên nhà có chút băng gạc, để chị cầm sang cho.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Lưu Vĩ xen mồm vào: “Đều là người nhà, ơn huệ cái gì. Tiểu Bách còn bị thương ở đâu không?Trước tiên cứ dùng nước ấm rửa qua đi đã, nếu không để lâu sợ nhiễm trùng.”
“Vâng, em biết rồi.” – Lưu Ngạn nhìn Lưu Tư Bằng đứng bên kia, nói – “Tiểu Bằng, ra đây.”
Tiểu Hắc Tử chậm chạp đi tới, ủ rũ nói: “Chú.”
Lưu Ngạn vỗ vai cậu nhóc, nói: “Hôm nay cháu làm không sai.”
Tiểu Hắc Tử sung sướng ngẩng đầu: “Thật thế ạ?”
“Đương nhiên là thật, chú không lừa cháu.Tiểu Bách là em cháu, nó bị bắt nạt, cháu làm anh đương nhiên là phải che chở cho em.Nhưng mà cháu đánh Tiểu Uy là không đúng.Cháu nghĩ lại xem, hôm nay cháu đánh được nó nhưng chưa chắc hôm sau đã đánh được.Chả lẽ cháu lại muốn bị người ta đánh?Cho nên phải nhớ, lần sau gặp chuyện như thế, nhất định phải về nói cho người lớn biết, người lớn sẽ có cách giải quyết, nghe chưa?”
“Vâng ạ, lần sau nếu đánh không lại thì cháu sẽ không đánh, về nói cho chú.”- Tiểu Hắc Tử vỗ ngực cam đoan.
Lưu Ngạn hài lòng gật đầu, quay người dẫn Lưu Tư Bách về nhà xử lý vết thương.