Ban đêm gió lớn. Từng cơn gió lạnh buốt đập vào mặt Lưu Ngạn, làm anh cảm giác như mặt mình bị cắt ra vậy. Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng lộ ra trọn vẹn tỏa sáng xuống mặt đất, hôm nay mới mười tư mà trăng đã tròn rồi.
Trên đường về nhà, càng đi anh càng hối hận, càng chột dạ. Hành vi vừa rồi giống như là trẻ con cố tình gây sự vậy. Tuy rằng anh vẫn không nghĩ ra tại sao Lăng Vân Đoan lại có thể làm thế với Viên Song Song, nhưng tự dưng nổi giận với anh ta là lỗi của anh. Anh cẩn thận ngẫm nghĩ lại, người thực sự không nên bị liên lụy là Lăng Vân Đoan, vì anh ta không phải là nhân vật chính, càng không phải là ai đó của Viên Song Song, vậy chả có nghĩa gì lại phiền não cả. Ngay cả việc anh ấy cho Viên Song Song một công việc là chuyện tốt, vì sao còn trách móc người ta chứ?
Lưu Ngạn nghĩ như vậy, cảm giác mất mát trong lòng mới coi như là bị xoa bớt đôi chút. Nhưng nghĩ lại câu nói vừa rồi với Lăng Vân Đoan, và câu “Xin lỗi” kia của anh ta, lòng anh lại tràn ngập cảm giác áy náy.
Bình thường anh rất dễ ngủ, nhưng hôm nay có tâm sự, nên trở mình mãi mới ngủ được.
Hôm sau anh mang tâm trạng lo lắng đứng ở dưới nhà Lăng Vân Đoan. Bình thường y xuất hiện rất sớm, sao hôm nay mãi không thấy đâu. Anh lại đợi thêm một lúc mà không thấy người đâu cả, nếu không phải vẫn thấy xe của y đỗ dưới lầu, Lưu Ngạn nghĩ rằng y đã rời đi rồi.
Anh do dự một chút, đỗ xe ở ven đường, cầm theo cạp lồng lên lầu gõ cửa. [giận thì giận mà thương thì thương (ta định viết là "rung thì rung" và rung ở đây là rung động á nhưng mà để vậy cho nó văn vẻ chút nha)]
Lăng Vân Đoan mở cửa, y hiển nhiên là rất kinh ngạc khi nhìn thấy Lưu Ngạn đứng ngoài. Tối hôm qua khi Lưu Ngạn đi rồi, y ngồi trong phòng khách suốt ba giờ, nghĩ xem vì sao anh ta lại tức giận, nhưng nghĩ mãi mà không ra. Lại nghĩ đến câu “Hiện giờ tôi không muốn nhìn thấy anh”, y không biết hiện giờ kia có giá trị bao lâu, chỉ là tối hôm qua thôi hay là cả về sau nữa? Hai vấn đề này khiến y rối rắm suốt cả đêm, cho dù có muốn hay không muốn thì đêm qua y cũng mất ngủ. Y cứ nghĩ hôm nay Lưu Ngạn sẽ không đến, dù sao tối qua nhìn anh ta cũng rất tức giận, cho nên sáng nay nghe tiếng loa rao hàng y cũng không xuống lầu, sợ lại khiến anh ta thấy không vui.
Hai người đứng ở cửa nhìn nhau, một người như lạc vào cõi thần tiên còn một người thì xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.
Cũng may Lăng Vân Đoan nhanh chóng hoàn hồn mời Lưu Ngạn vào nhà, Lưu Ngạn đặt cạp lồng lên bàn, quay đầu nhìn Lăng Vân Đoan vẫn đứng ở cửa, ấp úng nói: “Anh… Đến ăn sáng đi.”
Vì thế Lăng Vân Đoan ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Lưu Ngạn lấy một cái bát sạch ra, lấy đồ ăn cho y. Mãi cho đến khi Lăng Vân Đoan ăn xong, hai người vẫn trầm mặc không nói gì.
Nhìn Lưu Ngạn thu dọn bát đũa, người vừa mới ăn uống no đủ kia thử hỏi thăm dò: “Anh còn giận không?”
Lưu Ngạn đỏ mặt, lắc đầu nói: “Xin lỗi, chuyện tối hôm qua là lỗi của tôi.”
Lăng Vân Đoan vội vàng: “Không, là lỗi của tôi.” – Tuy rằng không biết sai ở đâu, nhưng hiển nhiên ở thời điểm thế này, nhận sai về mình mới là thượng sách.
Lưu Ngạn mím môi, không làm cho vấn đề rối rắm thêm nữa, nói: “Hôm nay là Nguyên Tiêu, tối nay đến nhà tôi ăn bánh trôi không?”
Lăng Vân Đoan là người thông minh, đương nhiên hiểu rằng chuyện tối qua coi như xong rồi, mặc dù có chuyện y vẫn không hiểu, nhưng đối mặt với lời mời của Lưu Ngạn, y đương nhiên là đồng ý.
“Đương nhiên rồi, khi nào thì đi?”
“Chút nữa đi, hôm nay anh có bận gì không?”
“Không bận.” – Cho dù có bận cũng phải chuyển thành không.
“Vậy lát nữa dọn hàng xong tôi sẽ đến tìm anh, trưa nay đến nhà tôi nhé?”
Lăng Vân Đoan liên tục gật đầu, làm gì có chuyện không được, đây quả thực là nắng ấm giữa trời đông mà.
Đưa Lưu Ngạn xuống lầu, nhìn theo bóng anh đi khuất, tâm tình Lăng Vân Đoan vô cùng thoải mái, quyết định lên lầu ngủ thêm tí, dù sao tối hôm qua không ngủ được nên hôm nay khí sắc không tốt, lát nữa tới nhà người ta cũng không thể thất lễ.
Nhưng kế hoạch của y thất bại, di động ở đầu giường đổ chuông không ngừng, y nhấc máy, nghe thấy người bên kia gào to: “…Mày có biết đường không đấy hả! Không biết thì bảo không biết, còn ra vẻ làm cái *éo gì! Fuck! Mày đi cẩn thận chút xem nào! Đừng có đụng vào người ta!”
Lăng Vân Đoan nhíu mày: “Vương Dũng, mày đang làm gì thế?”
“Tao [bad word]! Để xem lần này mày định làm thế nào! Còn to ve tỏ vẻ nữa không —”
Lăng Vân Đoan không nói thêm, cúp máy luôn, vứt điện thoại sang một bên, chui vào chăn ngủ tiếp.
Được vài giây, màn hình điện thoại sáng lên, nhạc chuông lại réo rắt vang lên, Lăng Vân Đoan thò tay ra khỏi chăn, quờ được điện thoại, tắt máy. Thế giới lại yên tĩnh, y nhìn đồng hồ, vẫn còm sớm, ngủ tiếp.
Nửa giờ sau, tiếng đập cửa ầm ầm dội vào tai, cho dù là người chú trọng ôn hòa như Lăng Vân Đoan, đang ngủ mà bị đánh thức hai ba lần liền cũng phải phát hỏa. Y xuống giường, đầu tóc vẫn còn lộn xộn hầm hầm ra mở cửa.
Người ngoài cửa còn không biết sống chết nói: “Thằng ranh này không phải ngủ như chết rồi chứ, thế mà nó còn không…”
“Cạch!”, cửa mở, Lăng Vân Đoan với khuôn mặt u ám nhìn đám khách không mời kia, đang định chửi cho một trận thì nhìn thấy Lưu Ngạn đứng sau, y nhất thời thay đổi biểu tình, vươn tay kéo Lưu Ngạn vào, rồi đóng sập cửa lại.
Vương Dũng sờ sờ cái mũi tí nữa thì bẹp, khó hiểu hỏi: “Không phải nó kéo nhầm người chứ? Sao lại kéo ông chủ nhỏ vào?”
Triệu Kha gãi gãi mũi, không thèm liếc mắt nhìn gã.
Lý Mục cười hì hì ghé vào vai Vương Dũng, nói: “Vậy mày còn không nhanh chóng phá cửa vào cứu người đi, chậm chút nữa chỉ sợ xương cốt cũng không còn đâu.”
Vương Dũng ghét bỏ đẩy đầu Lý Mục ra: “Biến ra! Đừng dí sát vào tao. Mày thích thì đi mà gõ, đừng sai tao!”
Lưu Ngạn đứng trong nhà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Vừa rồi anh đang đi trên đường, có chiếc xe ghé sát lại hỏi đường anh, không ngờ họ lại tới tìm Lăng Vân Đoan. Tuy họ xưng là bạn của Lăng Vân Đoan, nhưng Lưu Ngạn không dám tin tưởng, lại không thể không chỉ đường cho người ta, nhỡ đâu họ nói dối thì sao? Nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định dẫn đường cho bọn họ, tiện thể đi theo xem thế nào, nếu có vấn đề gì thì anh cũng có thể giúp đỡ. Nhưng tình huống hiện tại hiển nhiên là không nằm trong dự đoán của anh.
Lăng Vân Đoan chậm rãi mặc quần áo, chải đầu, để Lưu Ngạn ngồi ở sofa, lại rót nước cho anh rồi mới nói: “Mấy người bên ngoài đều là bạn tôi, tuy rằng thoạt nhìn hơi khác thường, nhưng đều không phải là người xấu.”
Lưu Ngạn nghe xong vội vàng nói: “Vậy mau mở cửa cho họ vào.”
Lăng Vân Đoan ngồi vắt chân uống nước, lắc đầu nói: “Không cần vội, cứ để chúng nó đợi thêm tí nữa.” – Y nhìn về phía Lưu Ngạn – “Anh gặp chúng nó ở đâu?”
“Ở gần cầu mới. Họ cứ đi vòng vòng, sau lại hỏi đường tôi, bảo là tới tìm anh. Tôi không yên tâm lắm nên đi theo xem thế nào.”
Lăng Vân Đoan nghe vậy mỉm cười: “Anh lo lắng cho tôi?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta là bạn bè mà.”
Lăng Vân Đoan mỉm cười cân nhắc những lời này, chờ đến khi uống hết cốc nước, y mới đứng lên mở cửa.
Vương Dũng ồn ào đi vào: “Thằng ranh này, mày bắt các anh chờ lâu vậy!” – Gã thấy Lưu Ngạn ngồi trên sofa, còn cố tình hỏi – “Ai u, ông chủ nhỏ còn ở đây này, vừa rồi cám ơn anh nhiều lắm.”
Lưu Ngạn co quắp đứng lên: “Không có gì.”
Lăng Vân Đoan bước qua ấn anh ngồi xuống, sau đó y ngồi xuống bên cạnh, quay sang Lý Mục, người cuối cùng đi vào nói: “Đóng cửa.”
Lý Mục nhún nhún vai tỏ vẻ không sao cả, dùng chân đóng cửa.
“Nói đi, chúng mày đến đây lúc nào, đến làm gì?”
Vương Dũng tỏ vẻ không vui: “Mày thẩm tra phạm nhân đấy à? Các anh đây sợ mày cô đơn tịch mịch nên vượt ngàn dặm đường xa tới đây an ủi, vậy mà cái thái độ của mày thế là sao?”
Ngữ khí của gã không khác gì Tần Hương Liên, mà người ngồi vắt chân bên kia hiển nhiên là Trần Thế Mỹ.
Lăng Vân Đoan nheo mắt, lạnh nhạt nói: “Từ An Thành đến đây cũng chỉ tám trăm dặm, sáng đi chiều đến nơi, ngàn dặm xa xôi này mày dành cho người khác đi.”
“Mày, mày!” – Vương Dũng bị chọc giận, mặt tím lại như gan lợn.
Lưu Ngạn nhìn gã, sắc mặt khẩn trương, Lăng Vân Đoan vỗ vỗ lưng anh, ý bảo anh thả lỏng.
Lý Mục và Triệu Kha thì quá quen với tình huống này, tự tìm vị trí thích hợp ngồi xuống xem kịch vui.
Triệu Kha nhìn thấy động tác của Lang Vân Đoan, nhưng không nói gì, thấy Vương Dũng tức giận cũng đủ rồi, mới nói: “Được rồi, bọn tao đến đây cũng không phải xem mày bị xấu mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Mà mày không giới thiệu bọn tao à?” – Câu cuối cùng là nói với Lăng Vân Đoan.
Lăng Vân Đoan nhìn hắn một cái, nói: “Đây là Lưu Ngạn, bạn học cấp ba của tao.” – Sau đó y chỉ vào ba người giới thiệu với Lưu Ngạn – “Vương Dũng, Lý Mục, Triệu Kha.” – còn cường điệu thêm một câu – “Cho dù ba thằng này có nói gì thì cũng không cần tin.”
“Tao—” – Vương Dũng vừa định nhảy lên, lại bị Lý Mục nhanh tay giữ chặt, hắn cười hì hì nói: “Mày đừng gạt người.”
Lăng Vân Đoan không để ý tới hắn, quay đầu hỏi Lưu Ngạn: “Bán hàng xong rồi?”
“A? Ừ… Bán xong rồi, hôm nay tính về sớm nên không làm nhiều.”
Triệu Kha nheo mắt, hai tai hồ ly vểnh trên đầu, kéo dài giọng nói: “Ông chủ nhỏ cũng nhiệt tình ghê, sợ bọn tao không tìm được nhà mày nên dẫn đến tận nơi, làm tao ngạc nhiên ghê, hóa ra là hai người quen nhau.”
Hai tiếng “nhiệt tình” làm Lưu Ngạn đỏ cả mặt, ấp a ấp úng không biết nói gì. Trong lòng anh lại thầm suy nghĩ, hóa ra khi say rượu Lăng Vân Đoan gọi anh là ông chủ nhỏ không phải là không có nguyên do, mấy người này đều gọi thế, chả lẽ đây là biệt danh họ đặt cho anh?
Lăng Vân Đoan lắc lắc tay anh, nói: “Nghĩ gì thế? Vốn trưa nay định đến nhà anh ăn cơm, nhưng giờ có thì không được rồi, tối để phần tôi ít bánh trôi nhé?”
“Được, tối tôi mang cho anh.” – Lưu Ngạn nhìn thoáng qua ba người kia, khẽ hỏi – “Tối nay họ có ở lại không? Có cần mang cho họ một ít không?”
Lăng Vân Đoan không nghĩ ngợi cự tuyệt luôn: “Tí chúng nó đi luôn, không cần quan tâm làm gì.”
“Được rồi, tôi về trước đây. Tiểu Bách cũng sắp tan học rồi.”
Lần này Lăng Vân Đoan không đưa anh xuống nhà mà đứng ở cửa sổ nhìn theo.
Lý Mục đứng sau lưng y nháy mắt: “Tỉnh lại đi! Sắp thành hòn vọng phu rồi!”
Lăng Vân Đoan về chỗ ngồi, mặt không thay đổi nhìn ba người kia: “Giải thích xem nào.”
Triệu Kha đẩy gọng kính, vặn lại: “Chả lẽ mày không định giải thích? Ông chủ nhỏ bán vằn thắn là thế nào?”