Tết Nguyên Đán là ngày tết lớn nhất cả năm nên nơi nơi đều tràn ngập không khí đón Tết. Trên trấn, nhà nào cũng có cặp đèn lồng đỏ treo trước cửa, nhìn xa giống như là một dải lụa đỏ rực, chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm áp.
Lưu Ngạn đi vòng qua một dãy phố, gió lạnh ùa tới khiến anh vùi mặt sâu thêm vào cổ áo, một tay che miệng hà hơi, hi vọng hơi thở ấm áp có thể xua đi giá lạnh, nhưng mà hiệu quả có vẻ không được tốt lắm. Anh ngắm dãy đèn lồng trên phố, trong đầu đang tưởng tượng giờ này bản thân có thể ở nhà, ngồi bên cạnh bếp lò ấm áp, ngọn lửa hồng nhạt phả hơi ấm lên mặt, buồn ngủ….
Anh càng thấy lạnh thêm.
Xem ra gặp nạn dễ thấy ảo giác đều là lừa đảo, có lẽ dọn dẹp đồ đạc rồi về nhà chui vào ổ chăn mới là cảm giác chân thật nhất.
Hiện tại đã gần mười giờ, chỉ có vài đôi tình nhân nắm tay kề vai thì thầm gì đó, hầu hết mọi người đều ở trong nhà tránh rét. Nếu không còn người mua nữa, Lưu Ngạn liền dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà. Hôm nay anh biết là sẽ về trễ hơn mọi ngày, cho nên đã để Lưu Tư Bách sang ngủ với Lưu Tư Bằng, nên cũng không lo cậu nhóc sẽ ở nhà thức chờ anh.
Anh tắt bếp, chuẩn bị xếp loa lại, thì có một thứ gì đó rơi xuống ngay bên cạnh, chất lỏng bên trong tràn ra chân anh, khiến anh giật mình.
Dưới ánh đèn tù mù, anh phải căng mắt ra để nhìn cho rõ, rốt cuộc cũng thấy cách đó không xa có mấy mảnh chai bia vỡ, Lưu Ngạn đang buồn bực, thì nghe có người gọi: “Ông chủ…. cho một phần vằn thắn!”
Giọng nói này nghe rất quen, không phải là Lăng Vân Đoan ba tháng trước mới rời đi thì còn ai vào đây nữa?!
Lưu Ngạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy tình huống trên lầu, nhất thời trợn mắt há mồm.
Thần tượng thời thiếu niên của anh, một vị nhân sĩ thành công lúc nào cũng toát lên vẻ lạnh lùng tao nhã lúc này đang vươn người ra khỏi cửa sổ, tuy rằng anh không nhìn rõ nhưng dùng đầu ngón chân cũng đoán được là y đã uống rượu, nếu không sao có thể làm ra hành động mất hình tượng như thế kia được chứ.
Không đợi Lưu Ngạn kịp thoát khỏi kinh ngạc, con ma men kia thấy không có người đáp lời, lại cố nhoài người ra xa hơn, vẫy vẫy anh: “Một phần vằn thắn!”
Lưu Ngạn sợ run người, nhỡ đâu anh ta bị ngã thì sao! Tuy là cửa sổ tầng hai, nhưng mà rơi đầu xuống trước thì không biết thế nào.
Lưu Ngạn không kịp nghĩ nhiều, cố gắng trấn an y trước: “Anh đợi chút nhé, tôi sẽ làm ngay, anh vào nhà đi, tôi mang lên cho anh!” – Anh cố gắng khuyên người kia thu người vào phòng.
Nhưng con ma men kia vẫn nhoài người ra gào to: “Ông, ông chủ…. vằn thắn!” [ông này đời ổng toàn ăn vằn thắn ko hả lần nào gặp thụ cũng chỉ đòi ăn vằn thắn]
Lưu Ngạn hiện tại không những thấy lạnh người, mà anh còn toát đầy mồ hôi.
Nhanh chóng chạy lên tầng hai, tìm được nhà Lăng Vân Đoan. Đang định phá cửa vào thì anh phát hiện ra cửa không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở.
Anh đi vào phòng, chưa được mấy bước đã dẫm vào một chai bia, thiếu chút nữa thì ngã. Lúc này anh mới thấy rõ hơn, trong phòng khách vỏ chai vứt lung tung, cho dù là mở cửa sổ nhưng trong mùi cồn trong phòng vẫn tràn ngập khiến người khác khó chịu. Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện giờ vẫn còn vươn người ra ngoài gọi vằn thắn. Lưu Ngạn không khỏi nhức đầu, người nào không biết lại tưởng vằn thắn của anh có cho thêm ma túy khiến người ta nghiện, mới khiến cho người ta say bét nhè rồi mà vẫn nhớ mãi không quên.
Anh dỗ dành mãi mới kéo được Lăng Vân Đoan từ ngoài vào, vừa kéo vừa đỡ để y ngồi xuống sô pha.
Con ma men ngẩng đầu nhìn anh, nhìn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, Lưu Ngạn cứ nghĩ là y tỉnh táo lại rồi, ai ngờ y hỏi: “Tiểu vằn thắn?”
“…….” – Người này bị trúng cổ vằn thắn à?!!!
Lưu Ngạn bất lực, không biết phải làm gì, con ma men lại nói: “Không, không phải vằn thắn….là ông chủ nhỏ?”
Lưu Ngạn bất đắc dĩ: “Vâng, là tôi, ngài là ông chủ lớn, so với anh người khác đều nhỏ hết.”
“Vằn thắn đâu?”
“…..ở trong nồi, tôi mang tới ngay.”
Anh nói cho có lệ, rồi quay sang thu dọn đống vỏ chai bừa bãi trên sàn nhà, nếu không chắc không còn chỗ mà đặt chân nữa. Anh để mặc y nằm ở phòng khách, bản thân mình thì tìm xem chổi nhà y để đâu. Đống vỏ chai lăn lộn trên sàn được thu gọn lại, Lưu Ngạn tìm được một cái túi nhựa trong tủ bếp, tống hết chai lọ vào trong rồi để vào gian chứa đồ cùng với chổi.
Làm xong xuôi, anh quay sang nhìn Lăng Vân Đoan, suy nghĩ xem có nên làm cho y tỉnh rượu không.
Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui, anh quyết định đưa người kia vào phòng ngủ vẫn tốt hơn.
Không phải là anh không muốn trông nom y, nhưng anh nghĩ rằng khi Lăng Vân Đoan tỉnh lại sẽ không muốn thấy anh. Đặt mình vào hoàn cảnh của y, nếu như là một người thành đạt, anh cũng không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh chật vật của bản thân. Tuy rằng không hiểu tại sao người này lại tự biến bản thân thành ra như vậy, nhưng Lưu Ngạn biết rõ rằng, có một số chuyện người ngoài không nên biết thì vẫn tốt hơn.
Nhưng mà có người lại không chịu phối hợp với suy nghĩ thấu đáo của anh.
Lưu Ngạn hiển nhiên là xem nhẹ sự cố chấp của Lăng Vân Đoan với vằn thắn.
Cho dù say đến mơ hồ, y cũng không chịu nghe theo sắp đặt của người khác. Y cố gắng đẩy Lưu Ngạn đang đỡ mình ra, tự mình xiêu xiêu vẹo vẹo đi đến cửa sổ, nhoài người ra gào to: “Ông chủ nhỏ, vằn thắn nhỏ!”
Lưu Ngạn bực bội. Nếu không phải sợ mới đầu năm đã gặp xui xẻo, không thì quản chuyện của tên chết tiệt kia làm gì chứ!
Ông chủ nhỏ bực bội, xoa tay vào tạp dề chạy xuống lầu, nhóm bếp lò vừa mới tắt nhóm lên, ngẩng đầu quát ai kia: “Có ngay đây!”
Con ma men nghe thấy, quả nhiên im lặng, ghé người vào cửa sổ cười hì hì, không ầm ĩ nữa.
Đúng là đồ quái gở! Ông chủ nhỏ tốt bụng thầm than thở.
Con ma men uống xong bát canh vằn thắn nóng hổi, tâm tình thoải mái lên hẳn.
Ông chủ nhỏ tốt bụng cũng không nhẫn tâm bỏ y lại, anh cởi chiếc tạp dề dính dầu mỡ, đi vào phòng ngủ, trải giường cho y.
Chăn thì sắp mốc đến nơi, đệm và ga giường có vẻ không được sạch sẽ lắm, tất cả đều phải giũ qua một lượt. Còn có nền nhà, tủ quần áo, bàn ghế, tất cả đều bám bụi nên phải lau qua một lượt, không thì người sao có thể ở được. Lưu Ngạn vừa dọn vừa lầm bầm, hoàn toàn quên mất rằng đây không phải nhà mình.
Sắp xếp phòng ngủ xong xuôi, anh quay lại phòng khách. Lăng Vân Đoan đã ăn xong vằn thắn, lúc này đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng vậy.
Lưu Ngạn giật mình, nghĩ là y đã tỉnh, anh cẩn thận nhón chân đi qua, Lăng Vân Đoan thấy động tĩnh liền quay đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lưu Ngạn không dám thở mạnh, không biết tại sao anh lại cảm thấy hoảng hốt.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Lưu Ngạn cảm giác có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, càng lúc càng nhanh, đến mức anh muốn đạp cửa chạy ra ngoài.
“Hắc hắc…. Tiểu vằn… ông chủ….”
Người trên sofa mở miệng, tim Lưu Ngạn thôi nhảy, chân thôi muốn chạy, còn tay thì muốn cầm nồi phang cho ai kia một phát vào đầu. Chết tiệt, làm cho anh sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, hóa ra là vẫn chưa tỉnh, vẫn là ông chủ nhỏ, không đúng, lần này có thêm một chữ, anh là ông chủ nhỏ cơ mà!
Lưu Ngạn thở ra nhẹ nhõm, lại vô cùng tự giác vào phòng vệ sinh, xả một chậu nước ấm, cầm khăn mặt, bê chậu để xuống trước mặt y.
Ánh mắt của con ma men vẫn nhìn theo anh giờ rơi xuống chậu nước ấm, y nhìn chăm chú một hồi, lại ngẩng đầu nhìn Lưu Ngạn, một tay chỉ vào chậu nước: “Chén vằn thắn thật lớn.”
Người kia chết trong bát vằn thắn à??!!!
Lưu Ngạn hầm hầm trừng mắt nhìn, con ma men kia vẫn không hề để ý, cuối cùng anh đành thỏa hiệp, lắc đầu cười cười: “Không so đo với người say rượu.”
Nghĩ như vậy, tâm tình anh cũng tốt lên nhiều lắm.
Anh thấy Lăng Vân Đoan say đến thế, chắc chắn không thể tự rửa mặt được, liền xắn tay áo, vò khăn, vắt nước, lau mặt cho y như vẫn làm thế với con trai anh. [từ thần tượng xuống tới con, a công ơi hình tượng của a mất sạch rùi]
Vốn còn định giúp y rửa chân, nhưng mà đối phương lại không phối hợp, đẩy chậu nước, nếu không phải Lưu Ngạn nhanh tay, có lẽ đã đổ hết ra sàn nhà rồi. Anh tức giận đánh tét một cái lên chân y, quát: “Ngồi yên vào!”
Con ma men ngoan ngoãn rụt chân lại, ngồi yên.
Lưu Ngạn nhấn chân y vào chậu nước, kỳ cọ sạch sẽ, sau đó lấy cho y một đôi dép lê rồi bê chậu nước đi đổ. Có lẽ là thoải mái nên Lăng Vân Đoan vẫn ngồi yên trên sofa, không ầm ĩ.
Lưu Ngạn làm xong, vừa lòng gật đầu nói: “Thế này mới đúng chứ.”
Anh đến cạnh cửa phòng ngủ, quay đầu gọi người đang ngồi trên ghế: “Lại đây, tự đi.”
Lăng Vân Đoan vô cùng nghe lời, lắc lắc lư lư đứng lên, trong sự kinh hãi của Lưu Ngạn làm đổ ấm trà, đẩy ngã hai cái ghế dựa, suýt nữa thì làm vỡ một cái bình hoa, mới an toàn đến được phòng ngủ.
Lưu Ngạn dìu y đến bên giường, ra lệnh cho y tự cởi quần áo, lên giường nằm. Anh lấy chăn đắp kín người y.
Cuối cùng thì cũng chỉnh đốn xong xuôi, Lưu Ngạn mệt mỏi nguồi xuống bên giường thở hắt ra, thấy đôi mắt đen của Lăng Vân Đoan vẫn nhìn chằm chằm anh, anh vẫy vẫy tay nói: “Nhắm mắt, ngủ đi.”
Nhưng lần này Lăng Vân Đoan không nghe lời anh, hai mắt vẫn mở thao láo nhìn anh.
Cho dù là y say, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm như vậy, Lưu Ngạn vẫn cảm thấy nổi da gà.
Anh sờ sờ mũi, thầm nghĩ không biết có phải anh quá hung không? Ý nghĩ đó làm anh chột dạ, vừa rồi anh vẫn coi người kia là con anh mà đối xử, quả đúng là… May mà y uống rượu. Lưu Ngạn thầm cầu trời khấn Phật để mai tỉnh dậy Lăng Vân Đoan quên hết mọi chuyện, nếu không hai người gặp mặt nhau sẽ rất xấu hổ.
Đến lúc thoát khỏi mớ suy nghĩ lung tung đó thì anh nhận ra đối phương đã ngủ từ lúc nào rồi.
Lưu Ngạn nhìn vẻ mặt bình yên khi ngủ của y, đột nhiên giật mình, giờ đã mấy giờ rồi?!!!
Lưu Ngạn cuống cuồng chạy ra ngoài, tìm được cái đồng hồ hỏng dây của mình, đến khi nhìn được giờ rồi, anh không khỏi than thầm. Anh vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, đến cả đèn cũng quên tắt.
Đã mười hai giờ rồi! May mà hôm nay con anh không ngủ ở nhà, nếu không chắc cả nhà vác đèn đi tìm anh mất rồi.