Tôi tỉnh dậy khi ánh nắng đầu tiên của ngày vừa xuyên qua khe hở của bức màn. Đầu tôi đau như búa bổ, nếu tôi nhớ không lầm thì tôi vốn chẳng có bệnh đau đầu hay đau vai gáy gì cả.
Theo thói quen, tôi đưa tay mò mẫm sang bên cạnh để tìm chiếc điện thoại lẫn lộn trong gối chăn. Thế nhưng, vừa cử động thì cái cảm giác đau đớn bỗng dưng lây lan khắp toàn thân, nào là vai, eo, thậm chí còn đau xuống nơi đó nữa.
Tôi nhớ mình đâu có đi đánh lộn, đêm qua, tôi chỉ dọn dẹp bữa tiệc nhỏ của cậu chủ nhà và đi ngủ muộn chút thôi mà nhỉ? Lẽ nào tôi đã già rồi? Lẽ nào tôi bị lão hóa sớm, mới gần hai mươi bốn tuổi mà đã sắp rụng que rụng cọng rồi sao? Rồi sao mà lấy chồng? Sao mà sinh con đây?
Trong lúc định xuýt xoa vài tiếng cho cơn đau giảm bớt thì tiếng thở đều đều trên đỉnh đầu khiến cho cổ họng tôi cứng lại. Phải mất tầm bảy giây, tôi mới có thể ngước mặt lên nhìn để xem âm thanh ấy phát ra từ đâu.
Ôi mẹ ơi! Đó là tiếng thở của cậu chủ tôi. Anh vẫn còn đang nhắm mắt, có vẻ như đang mơ thấy ăn kẹo hay ăn bánh gì đó mà xem bộ gương mặt anh vui vẻ lắm, thi thoảng còn chép miệng thật khẽ.
Nhưng đây không phải là lúc để tôi ngắm nhìn đắm đuối gương mặt điển trai này. Một trai, một gái nằm chung trong một phòng, trên một chiếc giường và đắp chung một cái chăn thì là tình huống gì vậy nhỉ?
Cố giữ bình tĩnh, tôi nhẹ nhàng nhấc chăn lên và nhìn vào bên trong. Suýt chút nữa thì tôi đã hét toáng lên khi thấy mình đang trong bộ dạng của người nguyên thủy, không mặc gì, hoàn toàn không có thứ gì dính trên người tôi cả. Và người đàn ông kia cũng chẳng khác gì tôi.
Tuy đau lòng vì đã trót đánh mất đời con gái vào tay anh nhưng nỗi sợ bị anh phát hiện còn lớn hơn gấp mấy lần nên tôi nhanh chóng dẹp cơn đau thể xác và tinh thần qua một bên rồi gấp gáp rời khỏi giường, vơ lấy bộ quần áo vương vãi trên sàn, sau đó phóng nhanh ra cửa.
Việc đầu tiên sau khi về phòng mình chính là lao ngay vào nhà tắm để gột rửa tất cả mùi hương nam tính lẫn mùi ái ân còn vương lại trên tấm thân chi chít những dấu hôn đỏ đang dần chuyển sang xanh tím.
- Chắc anh ấy không phát hiện ra đâu nhỉ? Sao mình lại chui vào phòng anh ấy chứ? Sao mình lại biến thành một đứa con gái đê tiện như thế nhỉ? À.. không, giờ mình đã thành đàn bà rồi. Trời đất quỷ thần ơi, tôi điên mất thôi..
Nước mắt tôi lã chã rơi xuống, hòa vào dòng nước ấm từ vòi hoa sen. Tôi đã luôn tâm nguyện sẽ giữ lần đầu tiên cho người đàn ông sẽ là chồng mình nhưng đến hôm nay thì mọi thứ đã tan thành mây khói.
Mặc dù cố truy tìm ký ức nhưng tôi hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau khi dọn dẹp mớ bòng bong từ bữa tiệc.
Tôi nhớ mình rất khát và đã lấy chai nước trong tủ lạnh ra uống, rồi sau đó thì tôi chẳng còn biết gì nữa, khi thức dậy là cảnh tượng ban nãy, không mảnh vải và đang nằm trong lòng người đàn ông hoàng kim kia.
Chắc chắn đêm qua là một đêm dài và kịch liệt vì trên thân thể tôi chẳng còn chỗ nào là không có vết tích do anh để lại. Dấu hôn in khắp từ cổ xuống tận chân và cái eo nhỏ của tôi đau đến độ ngỡ gần như gãy đôi.
Sau khi vệ sinh thân thể, tôi xuống bếp và chuẩn bị bữa sáng cho anh như thường lệ.
Hoàng Thiên luôn thức dậy sớm để đến ngân hàng nhưng vì hôm nay là chủ nhật nên anh mới không để báo thức, hơn nữa, tôi đoán chuyện hôm qua đã lấy đi của anh khá nhiều sức lực. Bằng chứng là tấm thân nõn nà của tôi giờ đây trông vào thì ma chẳng ra ma mà người cũng chẳng giống người nữa, tóm lại là ba phần người, bảy phần quỷ.
- Mỹ Trân.
Tiếng gọi đột ngột vang lên sau lưng khiến cái chảo nóng trên tay tôi suýt rơi xuống sàn. Vốn dĩ tôi định nấu với tốc độ ánh sáng, sau đó bày biện lên bàn cho anh rồi lủi ra sân quét lá, nhổ cỏ, tạm thời tránh mặt "tình một đêm" nhưng chẳng ngờ anh lại dậy sớm như vậy.
Thường thì chủ nhật, anh ngủ nướng đến tận tám giờ mới lò dò xuống kiếm đồ ăn rồi đến phòng tập gym.
- Em không nghe anh gọi sao? - Hoàng Thiên lại tiếp tục hỏi.
Biết cứ đứng im như tượng và nín thinh, phớt lờ anh cũng không phải là cách và cũng không thể duy trì lâu dài nên tôi cố hít một hơi thật sâu để lấy chút bình tĩnh rồi từ từ xoay người.
- Anh dậy sớm vậy. Tôi nấu sắp xong rồi. – Tôi tặng anh một nụ cười công nghiệp và lí nhí nói.
- Em.. bị sốt à? Trời đâu có lạnh lắm đâu mà em mặc cái gì vậy? – Anh nheo mắt nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
- À.. vâng, tôi thấy hơi lạnh. Hơi lạnh một chút.