“Ta chưa thua, ta chưa thua! Sát Lục Kiếm Đạo của ta mới thi triển đến kiếm thứ ba, kiếm thứ tư đã ngưng tụ thành! Môn chủ, ta chưa thua!” Tín niệm kiên định không dời của Diệp Vấn Đạo làm hắn ở trong khoảng thời gian ngắn tỉnh táo lại, liền giãy thoát một lão giả chữa thương, lăng không bay về phía Trần Hạo cùng môn chủ, ở trên hư không lớn tiếng nói. Trong thanh âm tràn ngập không cam lòng, thậm chí lửa giận mãnh liệt.
Vũ Văn Thái Nhiên khẽ nhíu mày.
Lúc một kiếm của Trần Hạo xuyên thấu kiếm quang của Diệp Vấn Đạo, hắn đã rõ ràng phán đoán ra Diệp Vấn Ðạo hẳn phải chết, về phần Trần Hạo, hắn lại không cách nào khẳng định, bởi vì một khắc đó Diệp Vấn Đạo quả thực mắt thấy ngưng tụ thành kiếm thứ tư, kết cục cuối cùng rất có thể là đồng quy vu tận. Cho nên ở thời điểm ngàn cần treo sợi tóc, hắn không thể không ra tay. Hai kẻ đều là thiên tài khó gặp, nếu ngã xuống ở nội bộ tông môn sẽ là chuyện cười trong thiên hạ.
Trầm ngâm nháy mắt, Vũ Văn Thái Nhiên phất tay đem hai người Trần Hạo cùng Diệp Vấn Đạo ngăn cách, nói: “Trận đấu này, bản tôn không nhúng tay, Diệp Vấn Đạo chết, Trần Hạo cũng không sống được. Đơn giản là kẻ trước người sau, cách nhau nháy mắt thời gian mà thôi... Các ngươi đều là thiên tài khó gặp của bổn môn, lấy mạng đổi mạng đúng là không khôn ngoan, cho nên bản tôn mới ra tay. Chân Không Đại Thủ Ấn ngăn cách hai người các ngươi chính là đã giam cầm Diệp Vấn Đạo, vì vậy trận đấu này bản tôn phán định hòa. Bất luận kẻ nào không thể có dị nghị!”
Vũ Văn Thái Nhiên khôi phục phong phạm một đời tông chủ, bá đạo, dứt khoát lưu loát nói. Nói xong nhìn thoáng qua ngoại môn đại trưởng lão Ngô Tử Ðàn, liền bay trở về chỗ ngồi.
Thất Huyền Hồ Lô tới tay cứ như vậy bay mất, Ngô Tử Đàn tất nhiên có chút khó chịu, nhưng tông chủ đã định thành như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận. Huống chi hắn tuy chưa nhìn thấu, nhưng tông chủ xưa nay cương trực công chính, nói hẳn là sự thật. Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.
“Danh ngạch Thất Tinh động thiên cùng xếp hạng top mười lần này toàn bộ quyết ra. Ban thưởng đến phúc lợi đại điện chỗ ngọn núi của mình lĩnh. Ba ngày sau, buổi trưa, mời ba mươi đệ tử đến đỉnh Trích Tinh tập hợp”
Ðỉnh Trích Tinh là đỉnh núi cao nhất Trích Tinh Môn, nơi môn chủ ở lại tu luyện. Cũng là trung tâm trận pháp cấm chế của Trích Tinh Môn. Cửa vào Thất Tinh động thiên ở trên đỉnh Trích Tinh.
...
“Trần Hạo, ngươi chờ, hôm nay chưa thể phân ra thắng bại, nhưng nhục một kiếm này, Diệp Vấn Đạo ta tất trả lại gấp trăm lần!”
Lúc Trần Hạo tung người bay về phía đám người Đạm Đài Liên, thanh âm lạnh lùng của Diệp Vấn Đạo xuất hiện trong tai Trần Hạo.
Thân hình Trần Hạo hơi vặn, khóe miệng cong lên một cái, truyền âm nói: “Nếu không phải môn chủ ra tay can thiệp, giờ phút này ngươi đã là xác chết, mà ta hẳn là vẫn khỏe! Đương nhiên, ngươi muốn khiêu chiến mà nói, ta tùy thời hoan nghênh, ta cũng muốn kiến thức một chút mấy kiếm sau của Sát Lục Kiếm Ðạo...”
“Ngươi vẫn khỏe? Không có môn chủ can thiệp, ta lại như thế nào chịu một kiếm của ngươi? Ngươi bây giờ đã là xác chết, mà ta vẫn là an ổn! Sát Lục Kiếm Ðạo, từng kiếm nối liền, một kiếm mạnh hơn một kiếm, đừng tưởng rằng ngươi phá kiếm thứ ba của ta thì có thể đề kháng kiếm thứ tư!” Diệp Vấn Đạo lạnh giọng nói.
“Vậy chỉ có đến lúc đó thủ hạ kiến chân chương!”
Trần Hạo mỉm cười, nói xong liền chặt đứt liên hệ, nhiều lời vô ích.
Ai cũng là người cuồng ngạo chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ, tới bây giờ ngược lại là Vũ Văn Thái Nhiên thành đối tượng hai người “trách tội”.
...
“Trần Hạo, chúc mừng!” Thân hình Dạ Phi Tuyết nhoáng lên một cái liền xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo vừa mới hạ xuống, mỉm cười nói.
“Chúc mừng sư đệ!” Đông Phương Đình đến bây giờ cũng không dám tin Trần Hạo có thể tăng lên tới tình trạng như thế, trong ánh mắt mang theo kinh hỉ cùng khó có thể tin, nói.
“Trần Hạo sư đệ, thật không nghĩ tới ngươi lại lợi hại như thế...” Từng cùng Trần Hạo cùng nhau lịch lãm vài tên nội môn đệ tử cũng đều tới chúc mừng.
“Trần Hạo sư huynh, ngươi là niềm kiêu hãnh của Bách Triều đệ tử chúng ta, chúc mừng!”
Liền ngay cả một số đệ tử Bách Triều bảng cũng không ngoại lệ, cùng Trần Hạo một lần, Trần Hạo nhận ra. Nhưng đại đa số là mấy lần trước, hắn lại không biết.
Trần Hạo nhất nhất ôm quyền đáp lễ.
Sau khi cùng Đông Phương Đình, Dạ Phi Tuyết hàn huyên vài câu, Trần Hạo liền cùng đám người Đạm Đài Liên, Lãnh Diệc Hàn cùng nhau quay về ngoại môn đệ nhất phong.
...
Ở dưới ánh mắt quái dị của Lý Dật Phong, Dương Phàm, Nghê Kiếm Bình, thậm chí Đạm Ðài Liên, Trần Hạo bị ép bất đắc dĩ dẫn dắt Lãnh Diệc Hàn muốn một mình nói chuyện, đi vào cung điện của mình.
“Ngươi đến phòng tu luyện đi!”
“Ta đến phòng tu luyện?”
“Phải. Người muốn nói chuyện với ngươi cũng không phải là ta. Ngươi khẳng định sẽ có kinh hỉ nho nhỏ, đi thôi!” Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn hơi nhếch lên, ánh mắt tràn ngập thần bí nói.
Trần Hạo khẽ nhíu mày.
Tòa cung điện này là cung điện của hắn, cấm chế trong đó đều ở dưới hắn nắm giữ, nhưng giờ phút này trừ Lãnh Diệc Hàn, rốt cuộc không cảm ứng được bất cứ người ngoài nào tồn tại. Nhưng Lãnh Diệc Hàn không cần thiết lừa hắn, giải thích duy nhất đó là người đến là cao thủ. Hơn nữa là cao thủ vượt quá tưởng tượng, tồn tại có thể giấu giếm được vô số đại nhân vật cường đại của Trích Tinh Môn.
Lãnh Diệc Hàn nói xong, không nhìn Trần Hạo, lười biếng ngồi ở trên ghế, chân bắt chéo nhếch lên, nhắm hai mắt lại.
Trước kia Trần Hạo không lưu ý, bởi vì ánh mắt Lãnh Diệc Hàn rất sắc bén, bất cứ người nào nhìn về phía hắn đều sẽ bị ánh mắt hắn doạ, nhưng giờ phút này lại làm Trần Hạo thiếu chút nữa rùng mình lần nữa, lông mi Diệc Hàn so với nữ tử bình thường cũng dài hơn...
“Gay”
Trần Hạo vội tránh đi ánh mắt, trong lòng mắng, hít sâu một hơi, đi về phía phòng tu luyện.
“Sẽ là ai đây?”
Tựa như trừ sư phụ của Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo nghĩ không ra là người nào. Nhưng mặc dù là sư phụ của Lãnh Diệc Hàn, nghiêm khắc mà nói cùng mình cũng không có gì liên quan, căn bản chưa nói tới kinh hỉ, nhiều nhất là kinh ngạc còn kém không nhiều lắm.
“Kẹt...”
Trần Hạo nhẹ nhàng đẩy ra cửa lớn phòng tu luyện.
“A? Cha... Cha...”
Một bóng người liền chiếu vào mi mắt Trần Hạo, vô luận như thế nào hắn cũng không ngờ đến, cái gọi là kinh hỉ nho nhỏ của Lãnh Diệc Hàn lại là phụ thân của mình. Tâm thần dưới sự cực độ khiếp sợ, Trần Hạo liền kêu ra miệng, nhưng vốn định lao tới bên người phụ thân, Trần Hạo lại chợt ý thức được cái gì, đột nhiên dừng bước chân, sắc mặt biến đổi lớn.
“Cha...”
Bóng người đó sau khi nghe được tiếng kêu của Trần Hạo, sắc mặt biến đôi lớn tương tự, tuy vẫn là bộ dáng phụ thân của Trần Hạo, nhưng thanh âm thì thào run run, lại khàn khàn, trầm thấp, tràn ngập vô tận đau thương ảm đạm, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo vẻ mặt đại biến.
Thân thể run rẩy, hít thở hỗn độn, càng hỗn độn là ánh mắt hắn...