Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 440: Tái tụ sau mười năm




 Duẫn Băng Hinh cũng không biết tại sao lại như thế nhưng mười năm qua loại cảm giác này cũng đã từ từ biến mất.
 
Hôm nay, thật không ngờ nàng lại có thể một lần nữa gặp mặt Hàn Phong. Tâm tình Duẫn Băng Hinh lúc này không thể nào bình tĩnh trở lại.
 
Một nữ hài tử ngây ngô cao ngạo hôm nào đã không còn mà thay vào đó là vẻ thành thục. Nghĩ lại sự tình năm đó nàng biết rằng mình năm đó vì tâm tính cao ngạo mà cả vú lấp miệng em, thậm chí còn quá phận làm những việc quá đáng.
 
Đối với việc Hàn Phong giáo huấn mình, Duẫn Băng Hinh cũng minh bạch đó là do bản thân mình gieo gió thì gặt bão. Nhưng nàng cũng không bởi vì thế mà oán hận.
 
Hàn Phong tịnh không thể nào nghĩ đến việc xuất hiện của mình lại khiến cho Duẫn Băng Hinh có nhiều ý nghĩ như vậy. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng mình nghỉ ngơi.
 
So với mười năm trước hiển nhiên lần này Huyền Thiên tông tham gia đại hội được coi trọng hơn rất nhiều. Cho nên lần này bọn hắn được an bài ở trong một trang viên hoàn hảo hơn mười năm trước rất nhiều.
 
Bởi vì Hàn Phong tới chậm một chút cho nên chỉ có thể nghỉ ngơi khoảng chừng ba ngày là Thiên Thánh đại hội đã bất đầu.
 
Đương nhiên dựa theo lệ cũ, trước khi đại hội bắt đầu đều diễn ra một tràng giao dịch đại hội.
 
Chẳng qua Hàn Phong đối với lần giao dịch này cugx không có quan tâm để ý. Hắn cũng chỉ căn dặn đám người Lâm Phỉ Vân phải cẩn thận, hành động không được lỗ mãng. Ba ngày nay Hàn Phong cũng không có bước ra khỏi tiểu viện mà trong thời gian này hắn tranh thủ chỉ điểm cho nhóm người Lâm Phỉ Vân.
 
Ngoại trừ Lâm Phỉ Vân đối với việc Hàn Phong chỉ điểm đã thành thói quen ra thì chín đệ tử còn lại đối với lần chỉ điểm này của Hàn Phong thì kích động tới cả nửa ngày.
 
Ngay cả Liễu Nham luôn lãnh đạm suốt ngày, khi được Hàn Phong chỉ điểm thì sắc mặt cũng hơi ửng hồng, trong ánh mắt cũng không khỏi lộ ra một tia kích động.
 
Hiển nhiên đối với những đệ tử này hiểu được để có thể được một Thiên giai cường giả chỉ điểm là một điều không dễ dàng gì. Hơn nữa lần chỉ điểm này so với việc bọn họ tự mình khổ luyện lại có hiệu quả hơn rất nhiều. Huống chi thực lực của Hàn Phong lại là Thiên giai thất phẩm cường giả.
 
Đương nhiên Hàn Phong thường ngày cũng không phải quá keo kiệt. Khi hắn ở Huyền Thiên tông, hắn bao giờ cũng cách một đoạn thời gian tiến hành chỉ điểm cho một ít đệ tử trong tông môn.
 
Nhưng đệ tử Huyền Thiên tông hiện giờ đông đảo như vậy cho nên hiển nhiên không phải ai hắn cũng thể chỉ điểm. Cho nên những đệ tử được hắn chỉ điểm đều là những người được hắn chú ý đến.
 
Bởi vậy mà lúc này chín người được Hàn Phong tận tình chỉ điểm trong ba ngày này khiến cho mọi người nhận được không ít lợi ích.
 
Tuy rằng trong ba ngày không thể nào làm cho đấu khí của mọi người tăng tiến nhưng từ sự giảng giải của Hàn Phong thì mọi người đối với tình hình tu luyện của mình càng hiểu rõ hơn. Mà cảm ngộ về cách vận dụng vũ ký cũng được đề thăng không ít. Điều này đối với lần thi đấu này của họ thập phần có lợi.
 
Y theo quy củ, hôm nay hàn Phong mang theo đám người Lâm Phỉ Vân đứng chờ ở hội trường chờ rút thăm.
 
Mà khi Hàn Phong đi tới đại hội thì cũng không có được lộ ra dáng vẻ tười cười. Cũng không lấy làm kỳ quái. Bởi vì ở đây tập trung vài trăm người, nhưng cũng có không ít người quen biết hắn.
 
Điều Hàn Phong để ý chình là ở đây có tới năm người giống như hắn mười năm trước đều là thí sinh đến tham gia đại hội, mà sau người năm thân phận cùng địa vị của hắn và những người này đã phát sinh những chuyển biến không nhỏ.
 
Lúc này trong đám người đông đúc có một thân ảnh vận y phục đen tuyền nhận ra được sự hiện diện của Hàn Phong cũng nhanh chóng chạy đến bên Hàn Phong cười to nói:
 
- Hảo tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng tới.
 
Trông thấy Vệ Trạch hướng tới mình, Hàn Phong cũng mỉm cười bước tới nói chuện.
 
Ngay khi Hàn Phong còn đang nói chuyện rôm rả với Vệ Trạch thì đằng sau truyền đến một tiếng gọi kinh hỉ.
 
- Ca ca!
 
Một tiếng ca ca này bao hàm vô vàn kinh hỉ và kích động.
 
Mặc dù trên hội trước có rất nhiều người nhưng Hàn Phong vẫn cảm giác được rằng thanh âm này chính là nói với mình.
 
Nghe vậy Hàn Phong không khỏi quay đầu lại vừa hay nhìn thấy một đạo thân ảnh mảnh mai, bóng hình xinh đẹp đang nhanh chóng chạy lại phía hắn.
 
Hàn Phong còn chưa kịp phản ứng thì thân ảnh đã nhào vào lòng Hàn Phong.
 
Cũng may là Hàn Phong kịp thời phản ứng, vội vàng ổn định cước bộ, đồng thời vươn tay ôm chặt lấy bóng hình xinh đẹp này tránh cho những người phía sau khỏi bị té thương.
 
Trong nháy mắt Hàn Phong có thể nhận ra được bóng ảnh xinh đep đang nằm trong lòng mình này là ai. Lúc này, thân ảnh trong lòng hắn không ngừng cựa quậy cọ cọ đầu vào ngực hắn vào như một con tiểu miêu nhỏ nhắn dễ thương đang làm nũng.
 
Điều này khiến cho Hàn Phong không thể nhịn cười được, nhưng hắn cũng biết hiện tại ở đây có rất nhiều người đã trông thấy, tự nhiê cảm thấy khó chịu khi thấy một bóng hình xinh đẹp lại nằm trong lồng ngực của mình. Cho nên hắn nhanh tay kéo bóng hình xinh đẹp này ra khỏi lòng mình, lập tức trông thấy bộ mặt ngây thời của nàng mà không khỏi nhu thuận vuốt mái tốc nàng, vừa cười vừa nói:
 
- Tiểu Thanh nhi, cũng đã trở thành một đại cô nương rồi, không nên giống như trước a.
 
Kỷ Thanh Thanh nghe vậy, không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn của mình lên, hai tay vẫn như cũ quấn quýt ôm chặt lấy cánh tay của Hàn Phong. Nàng hiện tại đã phát dục, bộ ngực vô cùng đầy đặn và mềm mại thế nhưng Thanh Thanh không có thèm để ý mà vẫn cứ tiếp tục ôm chặt lấy Hàn Phong. Tuỳ ý ép cho nó biến hình.
 
Mà Kỷ Thanh Thanh dường như không có cảm giác được điều gì không ổn, sắc mặt nàng uỷ khuất bất mãn nói:
 
- Ca ca! Huynh đã đáp ứng là phải thường xuyên đến thăm muội. Kết quả là trong mười năm nay huynh chưa từng đến thăm một lần. Huynh có biết muội mỗi ngày ngóng trông huynh như thế nào không?
 
Nói xong, Kỷ Thanh Thanh càng nói càng cảm thấy uỷ khuất, một khuôn mặt nhỏ nhắm tinh xảo nhất thời ngẩng lên, khoé mắt nhỏ lệ. Kỷ Thanh Thanh muốn khóc thật to.
 
Hàn Phong thấy thế thì trong lòng vô cùng ảo não, nhưng hắn không thể tuỳ ý để một thiếu nữ ở trước mặt nhiều người mà khóc lóc như vậy được. Không chừng mọi người còn tưởng rằng hắn và nữ hài tử đang làm điều gì đó.
 
Vì vậy, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là vội vã khuyên giải an ủi nàng.
 
Vừa lúc này từ trong đám người một nữ tử có khuôn mặt trắng trẻo lại chậm rãi đi ra.
 
Nữ tử đi tới trước mặt Hàn Phong, đầu tiên là kéo Kỷ Thanh Thanh đang sụt sịt về phía mình. Sau đó nàng thấp giọng khuyên bảo vài câu. Lúc này Kỷ Thanh Thanh mới bình tâm trở lại, vẻ mặt xấu hổ nhìn Hàn Phong, tiện đà lại ôn chầm lấy nữ tử này.
 
Hiển nhiên Kỷ Thanh Thanh cũng kịp phản ứng. Vừa rồi mình ở trước mặt nhiều người dĩ nhiên lại làm ra hành động khó xử như vậy, xác thực là không thích hợp chút nào. Bây giờ nàng chỉ biết như đà điểu rúc đầu vào trong lòng của nữ tử kia, không dám ngẩng đầu lên.
 
Hàn Phong nhìn gương mặt trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng , đồng thời cũng mang theo một chút ôn nhu của nữ tử. Hắn tiến lên hai bước, tỉ mỉ đánh giá nữ tử này.
 
Thẳng đến khi trên mặt nữ tử bất khả tư nghị có vể hơi ửng đỏ, Hàn Phong mới ôn nhu nói:
 
- Hai năm qua ngươi khoẻ chứ?
 
- Ân!
 
Nữ tử thấp giọng trả lời, nhãn thần có chút né tránh ánh mắt của Hàn Phong.
 
Hàn Phong thấy thế, thẳng cho đến khi da mặt nàng trở nên mỏng hơn thì cũng không có nhiều lời mà nhanh chóng chuyển sang hỏi thăm chuyện khác:
 
- Lần này ngươi thế nào cũng tới?
 
Nữ tử nghe vậy thì tâm tình cũng thoáng bình tĩnh trở lại, nhanh chóng hồi đáp:
 
- Đây là lần đầu tiên tiểu Thanh nhi tham gia một thinh hội như vây. Ta có chút lo lắng nàng không thể thích ứng cho nên vừa lúc vài vị trưởng lão bận việc không thể thoát ra được nên Các chủ phái ta tới.
 
Kỷ Thanh Thanh lúc này cũng ngẩng đầu lên, hướng tói Hàn Phong nói rằng:
 
- Ca ca! Tiểu Thanh nhi hiện tại chính là rất lợi hại!
 
Nghe vậy, Hàn Phong cũng mỉm cười ôn nhu nói:
 
- Nhiều năm như vậy không thấy, tiểu Thanh Nhi không chỉ có người lớn lên mà da mặt cũng có chút tăng trưởng nha!
 
- Ca ca! Huynh thật là xấu! Dĩ nhiên lại đi nói người ta như vậy. Người ta không có thích nói giỡn như thế. Người ta thực sự lợi hại, không tin huynh đi hỏi Vũ Nhu tỷ tỷ xem!
 
Kỷ Thanh Thanh thấy Hàn Phong trêu đùa thì cũng vội vã giải thích.
 
Đằng sau Đường Vũ Nhu cưng chìu cũng đã phát dục vô cùng tốt, nhưng dường như trước mặt một tiểu cô nương mới lớn như Kỷ Thanh Thanh mà nói chuyện này thì không hay chút nào, cho nên Vũ Nhu nhanh chóng đáp lời:
 
- Tiểu Thanh nhi đương nhiên lợi hại, Hàn Phong ca ca của ngươi không tin thì đến lúc lên đài thi đấu ngươi hãy hảo hảo thể hiện cho hắn xem.!
 
- Đương nhiên!
 
Kỷ Thanh Thanh nắm chặt nắm tay nhỏ của mình, vẻ mặt kiên định nói.
 
Vệ Trạch đứng đằng sau này giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội nói chen vào, hắn không khỏi oán giận nhìn Hàn Phong:
 
- Hảo tiểu tử, dĩ nhiên lại trọng sắc khinh hữu nha! Ta nói cùng với ngươi còn chưa có hết nổi một câu mà ngươi lại đảo mắt hướng về hai đại mỹ nữ đưa tình. Thực sự không có tốt đâu nha.
 
Vệ Trạch làm một bộ mặt đau khổ khiến cho chúng nữ nghe được cũng phải che miệng cười trộm, Hàn Phong thì tức giận trừng mắt nhìn Vệ Trạch nói rằng:
 
- Ngươi đó! Không phải là đang làm chân gác cổng ở Thánh Vân Lam tông sao. Thế nào hôm nay lại vác mặt chạy đến đây thế.
 
Thấy Hàn Phong nói như vậy thì sắc mặt Vệ Trạch cũng hơi đỏ lên, xấu hổ nói:
 
- Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi, ngươi con đưa ra làm cái gì cơ chứ.
 
Cuối cùng Vệ Trạch lại làm bộ dáng kiêu ngạo, nhìn Hàn Phong nói:
 
- Lân này ta chính là người dẫn đầu Thánh Vân Lam tông mà đến. Thân phận so với trước kia không có giống nhau nha.
 
- Nga! Với tính tình mao mao táo táo của ngươi mà sư phụ ngươi thế nào lại có thể để ngươi phụ trách nhóm các đệ tử đến tham dự Thiên Thánh đại hội lần này?
 
Hàn Phong không chút kiêng nể nào, phản kích nói.
 
Vệ Trạch nghe vậy thì thần sắc kiêu ngạo không khỏi cương lại, lập tức bất mãn nói:
 
- Ngươi nói cái gì vậy, ta tốt xấu gì thì cũng là Địa giai thất phẩm cao thủ. Bằng thực lực của ta thì việc phụ trách dẫn đầu của lần đại hội này cũng dư dả.
 
- Ha ha! Ta tưởng ai đến, dĩ nhiên lại khiến cho nhiều người quan tâm đến như vậy. Nguyên lai là ngươi!
 
Vệ Trạch vừa mói nói xong thì từ trong đám đông có hai người bước tới.
 
Người vừa nói chuyện chính là một nam tử thập phần khôi ngô tuấn tú, nhìn qua thì nam tử này chừng ba mươi tuổi nhưng Hàn Phong cũng biết hắn bất quá cũng chỉ hai mươi mấy là cùng thôi.
 
Thấy hai người đi tới, Hàn Phong cũng cười nhạt chào hỏi:
 
- Nguyên lai là Lôi Chấn, lần trước ta thực còn muốn cảm tạ sự môn hai vị đã ra tay trợ giúp!
 
Hàn Phong nói lời này đồng dạng là hướng tới Lôi Chấn và người đi bên cạnh hắn Liệt Kinh Thiên.
 
Tính tính Lôi Chấn thô cuồng, hắn cũng bieetse được sự tình Hàn Phong nói đến chính là lần ngũ đại thế lực liên thủ vây công Huyền Thiên tông. Lúc đó Lôi Chấn và Liệt Kinh Thiên cũng không có mặt ở đấy.
 
Bất quá Lôi Chấn vẫn vừa cười vừa nói:
 
- Ta cũng không có giúp được ngươi cái gì, tất cả đều là đám trưởng lão trong tông môn có công lao lớn nhất. Hơn nữa nếu đã kết thành minh hữu thì không nên nhắc lại làm gì.
 
Lôi Chấn lại tiếp tục cười to nói:
 
- Nhưng thật ra ngươi mấy năm nay phong sanh thuỷ khởi nha. Đại lục không người không biết không người không hiểu. Thành tựu của ngươi hôm nay làm cho ta và các đồng bạn cùng trang lứa khác cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
 
Hàn Phong nghe vậy cũng chỉ biết mỉm cười nói rằng:
 
- Các ngươi lẽ nào vừa thấy mặt là lại nhắc đến chuyện này! Ta chẳng qua chỉ có chó ngáp phải ruồi, vận khí tốt một chút. Hơn nữa thành tựu của các ngươi cũng không tồi mà. Sớm muộn gì thì cũng có được thành tựu như ta thôi.
 
Liệt Kinh Vân đứng một bên cũng mở miệng nói một câu:
 
- Trong đồng bối, ta chỉ bội phục ngươi nhất!
 
Liệt Kinh Vân nói như vậy khiến cho Hàn Phong có chút bất ngờ. Hắn và Liệt Kinh Vân trong Thiên Thánh đại hội mười năm trước cũng không có xuất hiện bất kỳ mâu thuẫn nào, thậm chí hai người cũng không có nói chuyện với nhau. Không nghĩ tới hôm nay hắn lại nói những câu như vậy, điều này khiến Hàn Phong không thể nào hiểu được.
 
Lôi Chấn đứng một bên thấy Hàn Phong ngây người thì liền giải vây cho hai người, vừa cười vừa giải thích:
 
- Hắn chính là người như vậy. Tâm cao khí ngạo, ngay cả là ta mà hắn cũng không có để trong mắt. Bất quá ngươi lại là ngoại lệ. Ngươi hôm nay có được thành tựu có thể nói là hơn xa mọi người. Một người tính tình thẳng thắn như hắn đối với ngươi bội phục cũng không lấy làm lạ.
 
Thì ra là thế! Hàn Phong biết được thì cũng cười gật đầu.
 
Lần này, xung quanh Hàn Phong đều là những nhân vật phong vân trong lần Thiên Thánh đại hội mười năm trước. Bây giờ cả đám người tụ tập lại một chỗ cũng có chút cảm khái không thôi.
 
Mà những người xung quanh cũng có vài người nhận ra được vài người trong đám người Hàn Phong. Mà trải qua khẩu khẩu tương truyền rất nhanh tất cả mọi người đều đã biết được hết thân phận từng người trong nhóm người Hàn Phong đang nói chuyện.
 
Hiển nhiên bọn họ đối với truyền thuyết của Hàn Phong cũng đa nghe nói rất nhiều lần. Lúc này có thể thấy được chân nhân tự nhiên là muốn hảo hảo nhận biết một lần.
 
Đến tột cùng Hàn Phong này có thể giống như trong truyền thuyết hay không. Hắn có phải là một quái vậy ba đầu sáu tay chăng.
 
Mà trong đám người thì có một vài đạo ánh mắt nhìn Hàn Phong với thần sắc vô cùng phức tạp. Trong đó chủ nhân của một đạo ánh mắt chính là người mà mấy ngày trước phát sinh xung đột với Hàn Phong- Tô Chỉ Ngọc.
 
Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra được rằng người mấy ngày hôm trước xuất thủ giáo huấn nàng đồng thời hung hăng nhục mạ nàng dĩ nhiên lại là thanh niên thiên tài có danh khí lớn nhất trên đại lục hiện nay. Hơn hai mươi tuổi đã là một Thiên giai thất phẩm. Khó trách được hắn không thèm để ý tới Thanh Thuỷ tông của mình.
 
Trong lòng Tô Chỉ Ngọc lúc này chỉ là chấn động đến nỗi cười thảm mà thôi. Nàng tin tưởng rằng cho dù là Thanh Thuỷ tông của nàng cùng liên thủ với Thiên Nhất các thì cũng không thể nào là đối thủ của Huyền Thiên tông được.
 
Thực lực của Huyền Thiên tông hôm nay không phải là thứ mà bọn họ có thể trêu chọc vào được. Huống chi Hàn Phong còn là một Thiên giai thất phẩm cường giả.
 
Lúc này thì Sở Nam đứng bên cạnh Tô Chỉ Ngọc cũng phải mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh của Hàn Phong. Trong lòng hắn trừ phẫn hận ra thì cũng còn có một tia may mắn. Hắn dĩ nhiên lại lưu lại được cái mạng nhỏ trên tay của một Thiên giai thất phẩm.
 
Nếu lúc đó Hàn Phong muốn giết người thì chỉ sợ bản thân sư môn cũng không có biện pháp nào làm gì được hắn. Nghĩ vậy thì Sở Nam cũng cảm thấy sợ hãi mà nuốt nước miếng ực một cái, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv