Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 314: Dạy dỗ




Bất quá, dù có mạnh tới đâu cũng chỉ là nhân giai, dưới công kích khủng bố liên tục của Mạnh Hùng, cuối cùng sắc mặt Tống Nhất Hàn cũng trở nên có chút tái nhợt, cước bộ dần dần lệch lạc.
 
Mắt thấy biểu hiện Tống Nhất Hàn như vậy, Mạnh Hùng hét lớn một tiếng, cước bộ trầm xuống, thân hình mạnh mẽ ngưng lại.
 
Lập tức, khí tức bá đạo tỏa khắp toàn trường hoàn toàn biến mất không thấy.
 
- Tống sư đệ, thế nào? Không sao chứ?
 
Mạnh Hùng đi tới trước mặt Tống Nhất Hàn, một bên đưa tay đỡ hắn, một bên mở lời.
 
Tống Nhất Hàn hơi điều tức vài cái, lúc này mới thoáng khôi phục lại, cảm phục tự đáy lòng nói:
 
- Mạnh sư huynh, vẫn là ngươi lợi hại, so với ngươi, chút thực lực của ta căn bản không đáng nhắc tới.
 
- Ngươi cũng không tồi, mới đến hai năm đấu khí đã tới Nhân giai đỉnh, thảo nào Mục Dương trưởng lão lại nhìn trúng ngươi.
 
Mạnh Hùng vừa cười vừa nói.
 
Hiện tại, mỗi cử chỉ, hành động của Mạnh Hùng đã có chút tư thế một vị đại sư huynh.
 
Xem ra mấy năm nay Mạnh Hùng cũng thành thục và ổn trọng hơn không ít, không giống với kiểu xung động lỗ mãng như trước nữa.
 
"Hì hì!" Lâm Phỉ Vân đứng ở bên cạnh Hàn Phong cũng nghe được hai người đối thoại, không nhịn được cười thành tiếng, trên nét mặt tinh nghịch tràn đầy tiếu ý.
 
Ngay sau đó, khi nghe được tiếng cười, nhóm người Mạnh Hùng đều đưa ánh mắt nhìn trở lại.
 
Khi thấy thân ảnh Hàn Phong và Lâm Phỉ vân, trong mắt Mạnh Hùng cũng hiện lên một tia vui mừng, lập tức cất nhanh bước tới trước mặt Hàn Phong, trước nhất nhìn Hàn Phong lại vài lần từ trên xuống dưới.
 
Lập tức, nhếch miệng cười lớn nói:
 
- Hàn Phong ngươi thật tốt, ba năm không gặp, không nghĩ tới lại biến đổi mạnh mẽ như vậy, vốn tưởng rằng ba năm qua ta liều mạng tu luyện mặc dù không đuổi kịp ngươi chí ít cũng có thể rút ngắn chút cự ly, bất quá hiện tại xem ra, đời này của ta không có hi vọng đuổi theo ngươi rồi.
 
Hàn Phong cười cười nhìn Mạnh Hùng, nghe được hắn nói vậy liền trả lời:
 
- Ngươi cũng không tồi, không tính tu vi đấu khí thực lực đã tương đương với Địa giai ngũ phẩm, trong đám người cùng trang lứa, vượt được qua ngươi cũng không nhiều lắm.
 
Lúc này đám đệ tử vốn đửng vây xem xung quanh lúc này cũng túm tụm trở lại.
 
Trong số này Hàn Phong cũng thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, ngay Triệu Lâm Lâm cũng ở trong đó, một thời gian dài không gặp, Đoạn Nhạc vẫn là bộ dáng dấp tiểu bàn tử như trước, ngược lại Triệu Lâm Lâm đã trưởng thành hơn không ít, dáng người cũng dần trở nên xinh đẹp hơn.
 
Tựa hồ tính cánh xấu hổ của nàng cũng thoáng chuyển biến, không còn kiểu cứ gặp phải ai là đỏ mặt như trước nữa.
 
- Mạnh sư huynh, bộ dáng ngôn từ của ngươi vừa rồi ngươc lại rất có tư thế một vị đại sư huynh, bình thường đúng là nhìn không ra a!
 
Lâm Phỉ Vân ở một bên trêu đùa nói.
 
Mạnh Hùng nghe vậy, đưa mặt cổ quái nhìn chằm chằm hướng Lâm Phỉ Vân đang cười ngặt nghẽo, thẳng đến khi nàng ta thấy được không tự nhiên, lúc này mới vuốt đầu, thì thào lẩm bẩm:
 
- Ta có phải hay không đang nằm mơ, nha đầu kia lúc nào lại khách khí với ta như vậy?
 
Nghe thế, Lâm Phỉ Vân lập tức giậm giậm chân, hờn dỗi nói:
 
- Đại bổn hùng, khó có được dịp ta gọi ngươi một tiếng sư huynh, ngươi dĩ nhiên nói ta như vật, ta không để ý tới ngươi nữa.
 
- Ừ! Đúng rồi! Đây mới là Lâm nha đầu bình thường, vừa rồi gọi ta một tiếng sư huynh hại ta không được tự nhiên!
 
Mạnh Hùng hoàn toàn không để ý tới ánh mắt giết người của Lâm Phỉ Vân, trực tiếp cười ngây ngô nói.
 
Mọi người nghe vậy lập tức cười vang.
 
- Sư huynh, huynh xem hắn khi dễ ta, ngươi giúp ta giáo huấn tên đại bổn hùng kia.
 
Lâm Phỉ Vân nghe vậy, không khỏi lắc lắc cánh tay Hàn Phong đang đứng bên cạnh, nũng nịu nói.
 
Hàn Phong thấy hai người đùa giỡn, cũng cười cười, vỗ vỗ đầu Lâm Phỉ Vân, cười nói:
 
- Được rồi, nha đâu muội không nên khi dễ hắn nữa, tốt xấu hắn cũng là sư huynh của muội đó.
 
Nghe được Hàn Phong nói vậy, Lâm Phỉ Vân mới hướng Mạnh Hùng cau mày nhăn mặt, không nói gì thêm nữa.
 
Ngược lại, Tống Nhất Hàn ở một bên, khi vừa nhìn Lâm Phỉ Vân xuất hiện, ánh mắt hắn liền không rời khỏi nàng, nhưng khi hắn thấy Lâm Phỉ Vân quay sang Hàn Phong làm bộ nũng nịu thân thiết như vậy, nhãn thần liền hiện lên một tia dị sắc.
 
Chỉ bất quá ánh mắt tất cả mọi người lúc này đều đặt trên người Hàn Phong, ngược lại không hề phát hiện nét biến hóa trên mặt hắn, ngoại trừ một người, chính là Hàn Phong.
 
Từ lúc mới đến, Hàn Phong đã có chút lưu ý với Tống Nhất Hàn, bởi vậy vẫn luôn lưu tâm đến người này.
 
Bởi thế khi trên mặt Tống Nhất Hàn vừa nổi vẻ dị sắc liền bị thu hết vào mắt Hàn Phong. Bất quá Hàn Phong cũng chỉ biết đó, không có lộ ra mà thầm nhắc lưu ý trong lòng, tiếp sau cũng không nhìn hắn, xoay người chuyện chò cùng mấy người Mạnh Hùng.
 
Những đệ tử này ngay hôm qua đều thấy được Hàn Phong đại triển thần uy, tự nhiên rõ ràng thực lực hiện tại của Hàn Phong đã tới Thiên giai. Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt sùng bái vô cùng, mọi người biết rõ tính cách Hàn Phong, tuy rằng mới đầu còn bị thân phận cường giả Thiên giai của Hàn Phong khiến cảm giác không được tự nhiên.
 
Nhưng theo sau Hàn Phong thoải mái trò chuyện với mọi người một phen, mọi người cũng dần dần mất đi cảm giác sợ hãi, tiếp đến còn quấn lấy Hàn Phong, mong hắn chỉ điểm một vài chỗ khó khăn trong quá trình tu luyện.
 
Đối với những đệ tử này, Hàn Phong từ lâu đã coi họ như người nhà mình mà đối đãi, tự nhiên không chút keo kiệt, dùng thời gian nửa ngày chỉ ra những ưu khuyết điểm trong phương diện tu luyện và vũ kỹ cho mọi người.
 
Ngay cả Tống Nhất Hàn, Hàn Phong cũng không keo kiệt, tuy rằng hắn còn chưa nhận biết rõ về Tống Nhất Hàn, nhưng qua một đoạn thời gian nói chuyện Hàn Phong cũng phát hiện thiên tư Tống Nhất Hàn này xác thực rất tuyệt, có nhiều chỗ thâm ảo chỉ cần nhắc tới một chút hắn liền có thể lý giải ra hoàn toàn.
 
Năng lực lý giải kinh người như vậy cũng khiến Hàn Phong có chút kinh ngạc.
 
Chỉ bất quá, Hàn Phong còn chưa hiểu rõ con người Tống Nhất Hàn, cho nên chỉ dừng lại có mức độ, không có giao tiếp nhiều với hắn.
 
Dùng thời gian nửa ngày, rốt cuộc thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, sau đó Hàn Phong nhanh chóng rời đi trở lại gian phòng của mình.
 
Kế tiếp, trong hơn thời gian một tháng, Hàn Phong bận rộn vô cùng, mỗi ngày đều mất trọn buổi sáng ở trong phòng luyện đan thay Huyền Thiên Tông luyện chế một ít đan dược.
 
Cũng may có sự hỗ trợ của Trầm Ngọc, ngược lại khiến hắn dễ dàng hơn không ít.
 
Bất quá có chút thời gian dư dả nào hắn đều dùng để hướng dẫn chúng đệ tử tu luyện đấu khí, đương nhiên chủ yếu vẫn là giúp đỡ hai người Lâm Nguyệt và Lâm Phỉ Vân tu luyện.
 
Dù sao cả hai người một là sư phụ, một là sư tỷ kiếp trước cũng là sư muội của kiếp này.
 
Tầm quan trọng của hai người trong lòng Hàn Phong, tự nhiên không cần nói cũng biết.
 
Hôm nay, Hàn Phong theo thường lệ ở trong sân dạy dỗ Lâm Phỉ Vân tu luyện đấu khí, thì bên ngoài sân đi tới một đệ tử, trực tiếp tìm tới Hàn Phong.
 
Sau khi nghe hồi báo, Hàn Phong mới hiểu được nguyên lai Huyền Cơ Tử cho người tìm hắn tới Đãi khách đường, nói là có cố nhân tìm tới.
 
Hàn Phong nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, hắn lúc này mới trở lại Huyền Thiên Tông hơn một tháng, thế nào lại có người đến tìm?
 
Trong lòng mang theo một tia nghi hoặc, Hàn Phong dặn dò Lâm Phỉ Vân hảo hảo tu luyện, không cho phép nàng lười biếng, sau đó liền theo người đệ tử kia đi tới đại đường.
 
Vừa tới nơi, trong tầm mắt Hàn Phong liền xuất hiện hai bóng hình xinh đẹp thoáng có chút quen thuộc.
 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv