Thiên Bảo muốn leo xuống giường đi lại nhưng phát hiện ra toàn thân vô lực, gần cốt như đứt lìa ko nghe theo mình điều khiển.
-Thiên Lão như này là sao, sao ta không cử động được.
-Thiếu Chủ người rơi xuống vực kinh mạch, gân cốt toàn thân vỡ nát, người còn sống được là may mắn trong bất hạn rồi. Thiên Lão rầu rĩ nói.
Thiên Bảo cảm giác choáng váng, cảm giác một sự tổn thương bất công không hề nhỏ.
-Tại sao bọn người trong truyện với phim xuyên không về toàn gặp đại cơ duyên, làm anh hùng cái thế còn mình lại làm một thằng phế vật đến muốn cầm chim để đi đái cũng không được thế này. Thiên Bảo hai hàng nước mắt rưng rưng, cái cảm giác vô lực đến bất lực này làm hắn từ bỏ thật sự muốn chết cha cho rồi.
-Thấy vậy Thiên Lão cũng buông đến mức ""tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa,"" lão vỗ về lấy vai Thiên Bảo rồi nói:
-Ngày mai chúng ta sẽ đi Âm Dương Tông, tìm gặp Hồ trưởng lão để nhắc chuyện hôn sự, với tìm lực của Âm Dương Tông sẽ có cách chữa trị cho thiếu chủ. Nói xong Thiên Lão dọn cơm chiều đút cho Thiên Bảo ăn rồi đi vào rừng.
Mãi đến khuya Thiên Lão mới quay lại kéo theo sau lưng mấy cuộn dây leo thật to cùng một cây gỗ to dài. Thiên Lão đã có tuổi cộng thêm bị trọng thương chưa lành, nên khi làm mấy việc này lão rất vất vả, chật vật.
Thiên Lão dùng kiếm khí chém Cây gỗ thành nhìu khúc rồi dùng dây leo bện lại thàng một cái giường (hình dáng nó giống cái giường thôi). Rồi sau đó lấy tất cả thịt khô cùng lương thực nước uống cho vào túi trữ vật, Thiên lão hùng hục làm cả đêm không nghĩ.
Phía xa mặt trời rực rỡ từ từ nhô lên từ phía biển, những tia nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nhân gian, mây trẳng lặng lẽ trôi, từng cơn gió nhẹ nhàng đung đưa cành cây. Thiên Bảo tỉnh dậy ăn ít điểm tâm rồi Thiên Lão bế hắn để lên tấm ván bằng gỗ rồi kéo đi. Trên tấm ván được lót lá cây, có trải chăn nói chung rất mềm mại và dễ chịu.Đường dài nhiều khó khăn, Thiên Lão vất vả đến kiệt sức nhưng vẫn không mảy may oán thoán lấy một lời, nghĩ ngơi rồi lại đi tiếp. Nhiều chỗ đường gập gềnh khó đi, hoặc lên dốc lên núi, Thiên Lão phải cõng hắn lên trước rồi lại xuống vác tấm ván lên, rồi lại lót lá cây trải chăn cho hắn. Thấy Thiên lão tận tâm tận tụy như vậy, hắn cảm thấy rất biết ơn, khi môn phái diệt phong, khi hắn là gáng nặng Thiên Lão vẫn không bỏ rơi hắn.
-Thiên Lão ta sẽ cố gắng khôi phục tu luyện để báo thù cho mọi người, nằm trên ván gỗ Thiên Bão đầy quyết tâm nói. Nghe vậy Thiên Lão cũng mỉm cười an lòng.
-Thiên Lão Âm Dương Tông là môn môn phái như nào?
-Âm Dương Tông do hai phu Phụ Tử Thành và Tần Thông Ngọc cả hai đều là Vo Song Cảnh.
Họ sáng tạo ra một bộ Công pháp Nam Nữ Song Tu, đạt thành tựu lớn rồi thành lập ra Âm Dương Tông. Vô Song cảnh nghe thấy cấp đọ này Thiên Bảo hít một ngụ m khí lạnh. Đi liên tục năm ngày năm đêm cuối cùng phía trên núi xa hiện ra một tòa tháp cổ nhô cao lên trời.
-Là Dương Tháp của Âm Dương Tông. Thiên Lão vui mừng nói tăng tốc kéo Thiên Bảo đi.
Âm Dương tông, một trong ngũ tông tứ địa,ở Thủy Giác Vực nó là một trong các thế lực đỉnh cao sừng sững, với truyền thừa ngàn năm, nói trong tông môn này cường giả như mây cũng không khoa trương.
Ngũ tông tứ địa được công nhận là Cửu Đỉnh Thủy Vực, chín sơn môn có thực lực mạnh nhất, không ai dám trêu vào.
Trên địa bàn Âm Dương tông có nhiều tòa thành lớn, xung quanh là vô số thị trấn nhỏ, rộng hơn là cac làng mạc rộng thênh thang, nhân khẩu vô cùng đông tầm vài trăm vạn người.
Địa bàn Âm Dương tông mênh mông nhưng sơn môn thì sừng sững trong sơn mạch Sơn Thủy không nằm trong thành,một bên là núi cao bên còn lại là một con sông rộng lớn . Âm Dương tông có rất đông đệ tử, chỉ tính sơ sơ cũng đã lên cả vạn người.
Dưới chân Âm Dương tông có nhiều kiến trúc, đường cái lọt gạch rộng rãi.
Độ cao của núi cũng được phân ra theo cấp độ.Dưới chân núi là nơi một số đệ tử bình thường mới đến sinh sống.
Sườn núi là nơi dành cho đệ tử cũ sống. Đệ tử cũ tức là đệ tử hoàn thành khảo nghiệm trở thành đệ tử chính thức, nhâp môn trên hai năm và thực lực Kinh Hồng cảnh trở lên.Đương nhiên có một số đệ tử cũ tu vi đến đẳng cấp Kinh Hồng nhưng vì tuổi tác đã cao cống hiến lâu dài cho Âm Dương Tông nên được ở lại, nhận tài nguyên tu luyện như đệ tử cũ.
Bởi vì điều này nên khá nhiều đệ tử có thực lực rời khỏi nhưng vẫn ở lại đây.
TRên lưng núi là dành cho đệ tử chính tông, những đệ tài năng và đệ tử hạch tâm. Tùy theo phân loại mà tài nguyên và công pháp võ kĩ cũng khác nhau. Xưng hô cũng như vậy, dù lớn tuổi hơn nhập môn trước nhưng đệ các đệ tử đều phải gọi đệ tử hạch tâm là sư huynh, sư tỷ.
Trên đỉnh núi là dành cho các trưởng lão, hộ pháp, chấp sự, trưởng môn và gia quyến.
Ngoài tu luyện đệ tử Âm Dương Tông còn có thể tham gia các bí cảnh hoặc đi ra ngoài lịch lãm.
Trong đình viện giữa hồ sen của đệ tử hạch tâm, một thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, khí chất rất phàm cầm y phục cung trang đang ngồi đánh đàn Tiếng đàn thánh thót, trong treo vang vẳng, âm thanh trầm bổng, tư thái khoan thai, bóng dáng yểu điệu, nhan sắc tuyệt trần, thiếu nữ này chưa đến mười lăm nhưng đã có đầy đủ phong thái của một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Nàng là Hồ Minh Nguyệt, cháu gái cưng nhất của đại trưởng lão Âm Dương Tông Hồ Minh Chí.
-Minh Nguyệt Tỷ ngày nào cũng luyện đàn không chán sao, chúng ta xuống núi chơi đi. Một nữ tử váy hồng đi tới nói.
-Tử Lăng muội lại ham chơi rồi, không lo tu luyện cẩn thận lại bị trưởng môn phạt giờ. Minh Nguyệt nhẹ nhàng đáp.
-Tỷ lại chọc muội nữa, không thèm chơi với tỷ nữa. Tử Lăng nhõng nhẽo.
-Thật ra ta ngoài luyện công ta cũng muốn hiểu biết thêm cầm kỳ thi họa, ta muốn sau này ph quân của ta phải là một ngưởi đỉnh thiện đạp địa, mà như vậy ta cũng phải tài sắc vẹn toàn. -Tỷ Tỷ là người xinh đẹp nhất ÂM Dương Tông ta biết bao người say mê tỷ, ta thấy Viêm Long sư huynh rất mê tỷ đó. Tử Lăng cười trêu chọc.
- Minh Nguyệt ta có chuyện muốn nói với con.
Lúc này một mỹ phụ tóc đen tuyền, váy dài màu lam vẽ ra vóc dáng xinh đẹp, cổ tay trắng đeo vòng tay xinh đẹp, ăn mặc không xa hoa nhưng vô hình toát ra ưu nhã và cao quý làm người nhìn rất thoải mái.
-Ngọc Kỳ phu nhân. Minh Nguyệt đứng dậy hành lễ.
-Mẫu Thân. Tử Lăng chạy tới kéo tay mỹ phụ ngồi xuống.
Mỹ Phụ thần sắc không tốt trầm giọng nói.
- Chúng ta có khách, vị khách này có liên quan đến Minh Nguyệt. Nói xong mỹ phụ khẽ thở dài, hai người Minh Nguyệt cùng Tử Lăng bất ngờ tò mò nhìn Ngọc Kỳ.