Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 86



"Ra giường phải giặt rồi." – Tưởng Thừa nằm sấp trên gối, nhắm mắt nói.

"Ừm." – Cố Phi đáp.

"Mấy giờ rồi?" – Tưởng Thừa nhắm mắt hỏi.

"Còn chưa tới 11 giờ" – Cố Phi trả lời – "Ngài vẫn còn có thời gian để ôn tập."

Tưởng Thừa thở dài, từ trong giường bò dậy, sau khi xuống giường lại quay đầu nhìn thoáng qua trên giường một lượt: "Cậu, ngay bây giờ, thay ra giường đi."

"Được." – Cố Phi dựa trên giường gật gật đầu.

"Làm đi!" – Tưởng Thừa vươn tay tới bên cạnh tai Cố Phi vỗ vỗ tay – "Làm đi!"

"... Học ở đâu vậy!" – Cố Phi bị cậu vỗ tay mà giật nảy mình – "Tôi vừa nãy cũng làm không ít nha."

"Cút xéo." – Tưởng Thừa cầm đồ đem đi giặt.

Cố Phi lại từ sau lưng cậu nói thêm một câu: "Hồi nữa làm sandwich cho cậu ăn khuya?"

"Ừm." – Tưởng Thừa ra khỏi phòng ngủ.

"Muốn ăn nước sốt gì?" – Cố Phi lại hỏi – "Sốt mayonnaise, sốt cà chua hay là..."

"Không cần sốt!" – Tưởng Thừa quay đầu lại la lên.

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng cười của Cố Phi.

"Còn cười nữa đánh cậu đó!" – Tưởng Thừa nói.

Tiếng cười của Cố Phi lập tức nhỏ lại.

Tắm xong, hay nói chuẩn xác hơn là tắm sạch hết nước sốt trên người xong, Tưởng Thừa trở vào phòng ngủ, Cố Phi đã thay ra giường xong xuôi, tấm ra giường ban nãy toàn là nước sốt đã được xếp lại gọn ghẽ đặt trên ghế.

Kế bên một đống tài liệu ôn tập trên bàn học cậu có đặt một cái đĩa nhỏ, bên trong là một miếng sandwich xếp sẵn jăm-bông và rau, còn có thêm một ly sữa.

"Tôi đi tắm trước đây." – Cố Phi nói.

"Ừm." – Tưởng Thừa ngồi tới trước bàn học, cầm đĩa lên. 

Mỗi khi ôn tập cậu thích ăn khuya, đại khái vì dùng não nhiều, tới mười một giờ hơn sẽ cảm thấy vừa buồn ngủ vừa đói, ăn xong rồi mới có thể tiếp tục.

Ngay lúc này cậu đang cảm thấy vừa vừa đói vừa buồn ngủ, nói cho cùng thì ngoại trừ dùng não, còn có làm thêm hoạt động thể lực.

Nhưng chỉ vừa cầm miếng sandwich lên nhìn một chút cậu liền đặt xuống, trên dưới là hai miếng bánh, ở giữa là jăm-bông và rau, Cố Phi quả nhiên rất nghiêm túc làm theo yêu cầu của cậu không bỏ thêm sốt mayonnaise vào, nhưng kiểu sandwich này... 

Quả thực một chút cảm giác thèm ăn cũng không có!

Vừa nhìn liền thấy không ngon.

Miếng bánh mì khô không có sốt mayonnaise và bơ cho dù có thêm thịt và rau cũng không thể nào nuốt trôi nổi!

Khó coi!

Vừa nhìn liền thấy dở tệ!

Có điều, Tưởng Thừa nhìn sang mấy cái chai ở bên cạnh.

Chậc chậc chậc chậc!

Mẹ ôi déjà vu phim con heo.

Mặc dù nước sốt dùng trong những hoạt động lưu manh ban nãy không có quan hệ trực tiếp gì với những chai nước sốt kia, hơn nữa cũng không có dùng sốt mayonnaise và bơ...

Nhưng vẫn khiến người ta có chút không thể nào nuốt trôi được, vừa há miệng liền liên tưởng đến ngay rất nhiều đoạn tình sắc không dám nhìn vào.

Một học bá, kể từ khi cùng một chỗ với học sinh cá biệt, liền trượt một đường trơn lán tới vực sâu không biết xấu hổ, nếu không thì sao giáo viên và phụ huynh từ nhỏ đến lớn không cho học sinh giỏi chơi với học sinh kém chứ.

Nhìn đi!

Nhìn đi!

Khi Cố Phi tắm xong trở vào phòng ngủ, Tưởng Thừa vẫn đang ngây ngẫn nhìn vào mấy chai nước sốt.

"Tôi còn có mua sữa chua" – Cố Phi cầm miếng sandwich lên, kẹp rất nhanh jăm-bông và rau vào, sau đó lả tả quét sốt mayonnaise vào, mạnh mẽ cắn một miếng lớn – "Để trong tủ lạnh đó, muốn uống chút không?"

"A" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Khẩu vị của ngài không tệ nha?"

"Khi nãy tôi dùng cũng không phải cái này" – Cố Phi chỉ vào chai – "Khi nãy dùng là sốt việt quất và sốt cam ngọt, với lại đều là múc ra mới dùng, cũng không có..."

"Cố Phi" – Tưởng Thừa rất chân thành mà nhìn cậu – "Im đi."

Cố Phi cười cười không lại nói tiếp, ăn được mấy miếng sandwich trong tay xong lại lấy qua chiếc đĩa nhỏ ở trước mặt Tưởng Thừa, quét sốt mayonnaise và bơ lên miếng sandwich, sau đó đưa cho cậu.

Tưởng Thừa thở dài, cầm lên cắn một miếng, thật sự là rất đói, hơn nữa nhìn Cố Phi ăn tới ngon như vậy lại càng đói hơn.

Ăn khuya xong, Tưởng Thừa mở đèn bàn lên, nằm dài trên bàn bắt đầu liều mạng.

Cố Phi tắt đèn phòng ngủ, dựa trên đầu giường, tay gác ở mép bàn nhìn cậu.

"Cậu muốn cóp bài tập không?" – Tưởng Thừa thuận tay ném bài tập đã làm xong tới cạnh tay Cố Phi.

"Ngày mai ngủ dậy mới chép" – Cố Phi nói – "Bây giờ tôi buồn ngủ muốn chết."

"Thể lực này của ngài không tốt nha" – Tưởng Thừa vừa giải đề vừa nói – "Còn không biết xấu hổ hút thuốc sau khi xong việc nữa sao?"

"Tôi hôm nay không có hút." – Cố Phi cười.

"... Tôi quên mất" – Tưởng Thừa thở dài – "Làm xong một trang này tôi cũng đi làm một điếu."

Cố Phi nhìn cậu cười hồi lâu.

Tưởng Thừa làm bài tập rất tập trung tinh thần, nhất là những đề Phan Trí đưa cho cậu, so với đề của Tứ Trung rõ ràng là khó hơn, khi làm ra xong rất đã ghiền.

Cậu một mạch làm một bộ đề xong mới ngẩng đầu lên, hoạt động cổ một chút, nhìn qua bên Cố Phi.

Cố Phi vẫn dựa ở đầu giường, tay kê trên bàn, nhưng đã dựa ở đó ngủ mất.

Cậu tay chân nhẹ nhàng đứng dậy, lấy ra một điếu thuốc ngậm vào đi ra ngoài phòng khách.

Ngoài cửa sổ trời đã đen như mực, đèn của mấy hộ nhà cũng gần như tắt hết, gần gần xa xa trông như chỉ có le lói ánh sáng màu vàng. 

Tưởng Thừa châm điếu thuốc, ghé vào trên cửa sổ.

Thời gian sống ở đây cũng đã không còn ngắn, nhưng những cảnh tượng xung quanh đây, mỗi lần nhìn thấy, vẫn sẽ có cảm giác xa lạ nhàn nhạt, đôi lúc còn cảm thấy không chân thực.

Trong hơn nửa năm nay, những chuyện cậu trải qua cũng không tính là nhiều, nhưng mỗi một chuyện, có lẽ đời này đều không thể quên được.

Đôi khi nghĩ lại cũng rất thần kỳ, có một ngày cậu sẽ từ một thành phố lớn sầm uất, từ một trường trung học trọng điểm, từ một gia đình tuy không ấm cúng thoải mái nhưng ít ra nhìn bề ngoài vẫn bình thường, đi tới nơi này.

Từ hỗn loạn cho tới không còn gì cả... Cậu quay đầu nhìn vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ vẫn mở, bên trong một chòm ánh sáng ấm áp.

Cậu bóp tắt điếu thuốc, rửa mặt xong trở vào phòng ngủ, ngồi xuống trước bàn học.

Cố Phi vẫn đang ngủ, tư thế vẫn không thay đổi, cậu nằm dài trên bàn, vươn tay nhè nhẹ ấn trên môi Cố Phi, Cố Phi không động đậy, cậu lại dùng tay rất nhẹ chọc vào trên chóp mũi cậu ta, Cố Phi vẫn không động đậy, cậu cong lên khoé miệng, lại vươn tay tới mi tâm của Cố Phi.

"Thừa ca" – Cố Phi đột nhiên mở một con mắt, giọng nói mang theo ý ngủ – "Tôi nói cho cậu một chuyện này."

"A" – Tưởng Thừa cấp tốc rụt tay về – "Đánh thức cậu rồi?"

"Tôi không có ngủ" – Cố Phi lần nữa nhắm mắt lại – "Tôi chỉ nghỉ ngơi mắt một chút."

"Ồ" – Tưởng Thừa chậc một tiếng – "Tôi ôn tập nguyên buổi tối cũng không có nghỉ ngơi mắt, ngài chơi điện thoại còn dùng mắt quá độ sao?"

"Tôi không có chơi, tôi là nhìn cậu quá độ đó" – Cố Phi cười, lấy điện thoại ra nhìn một chút – "Ngủ đi Thừa ca, đã hơn 12 giờ rồi."

"1 giờ đúng tôi ngủ" – Tưởng Thừa nói – "Cậu chính thức ngủ đi, đừng nghỉ ngơi mắt nữa."

"Ừm." – Cố Phi trượt xuống, nằm lên gối.

Tới một giờ rưỡi Tưởng Thừa mới thu gọn sách vở, tắt đèn bàn, mò trong bóng tối lên trên giường, Cố Phi đoán chừng đã ngủ say, cậu rất cẩn thận nằm xuống, sợ đánh thức Cố Phi.

Vừa nằm xuống, Cố Phi đã lật người qua ôm lấy cậu: "Đã hơn một giờ lâu rồi đúng không."

"... Tôi tưởng cậu ngủ rồi chứ?" – Tưởng Thừa sờ sờ tay cậu.

"Ngủ rồi" – Cố Phi chôn mặt mình vào trong vai Tưởng Thừa – "Đã nói sẽ để dành cho cậu một sợi thần kinh mà." 

"Ngủ đi" – Tưởng Thừa cười cười – "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." – Cố Phi dùng răng cạ cạ nhẹ lên vai cậu.

Bạn học Vương Húc đối với việc lên sân khấu biểu diễn lần này hết sức coi trọng, hay nói đúng hơn đối với việc lên sân khấu khoe mẽ lần này hết sức kích động, mới sáng sớm bước vào trường đã lôi Tưởng Thừa ra hành lang.

"Tôi đã hỏi mượn Lão Từ chìa khóa phòng âm nhạc, ở đó có dương cầm, tôi cũng mang ghi-ta tới rồi, đã để ở trong đó" – Vương Húc nhìn cậu – "Buổi trưa khỏi cần quay về nữa, cứ ăn đại một chút, xong rồi chúng ta luyện tập?"

"Tôi... còn chưa viết lại nhạc xong" – Tưởng Thừa cảm thấy có chút chịu không nổi lửa nhiệt tình của Vương Húc – "Hay là buổi..."

"Ngay buổi trưa, tôi cũng không có dùng bản nhạc của cậu" – Vương Húc nói – "Cậu cứ nói phần của tôi cho tôi nghe."

Tưởng Thừa thở dài: "Cậu hợp âm, có điều tôi không biết..."

"Cậu đàn tôi nghe, tôi tự ghi lại là được" – Vương Húc nói – "Trưa nay, cậu trưa nay đừng có chạy, ngày nào cũng cùng Cố Phi vừa tan học liền không thấy bóng dáng, hai cậu nếu cần buộc lại một chỗ với nhau, kêu cậu ta buổi trưa tới phòng âm nhạc nghe chúng ta tập là được."

"A." – Tưởng Thừa đáp một tiếng.

Cậu không lại cò kè mặc cả với Vương Húc nữa, sợ Vương Húc sẽ nói ra lời gì đó khiến cậu lo lắng.

Vương Chín Ngày đội trưởng biết được hơi quá nhiều, cũng may trong đầu cậu ta không có dây đàn, nếu không còn phải lo lắng đi bịt miệng.

Buổi trưa vừa mới tan học, Vương Húc đã đứng ở trước cửa phòng học, ở xa xa nhìn cậu. 

"Vậy cậu cùng Vương Húc đi ăn chút gì đi" – Cố Phi nhìn thoáng qua Vương Húc – "Đúng lúc trưa nay tôi trở về sửa hình, trưa nay phải giao người ta rồi."

"Được." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Cậu không nói với Cố Phi lần này là chơi bản nhạc kia của cậu ta, cậu nghĩ rằng rất có ý nghĩa kỷ niệm, cũng coi như là cho Cố Phi một kinh hỉ nhỏ.

Thật sự cậu cũng rất bái phục bản thân, chỉ nghe qua một lần, lại có thể gần như dựa vào trí nhớ viết ra, có điều chắc có không ít chi tiết sai lệch, dù sao thì sửa lại thành một bản dương cầm cũng không thể nào hoàn toàn giống nhau được...

Vương Húc kéo cậu tới đối diện trường học ăn pizza, cậu muốn đi qua kế bên mua chút đồ uống Vương Húc cũng không cho cậu cơ hội, lôi cậu đi như đánh trận mà trở lại trường học, thẳng tới phòng âm nhạc.

Nói thật, nếu không phải lần này Vương Húc nói, cậu cũng không biết được Tứ Trung còn có một phòng âm nhạc, bên trong ngoại trừ dương cầm ra còn có không ít những nhạc cụ khác.

"Tới đi" – Vương Húc mở nắp đàn lên – "Cậu đàn một đoạn tôi nghe thử? Đàn bài gì?"

Tưởng Thừa không nói, cậu đột nhiên nhớ ra không biết bài hát kia của Cố Phi tên gì.

Nhưng cũng không sao cả.

"Vô danh." – Tưởng Thừa ngồi lên ghế dương cầm.

"... Chưa nghe qua" – Vương Húc ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại cả mặt kỳ vọng mà dựa lên đàn – "Đàn tôi nghe thử, không chừng nghe qua rồi nhưng không biết nó tên Vô danh."

"Cậu chắc chắn chưa nghe qua." – Phút chốc Tưởng Thừa đặt tay lên phím đàn, có loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ từ đầu ngón tay nhanh chóng tràn ra khắp nơi.

Đã bao lâu rồi, cậu thậm chí không nhìn qua đàn dương cầm.

Trắng đen đan xen ở trước mặt, khi đầu ngón tay tiếp xúc vào nói không ra là tư vị gì.

Cậu ngây ra rất lâu cũng không động đậy.

"Không phải, Tưởng Thừa" – Vương Húc cau mày nhìn cậu – "Cậu mẹ nó không phải là gạt người chứ? Cậu thật sự biết đàn?"

Tưởng Thừa lia nhanh mắt qua cậu ta, không nói chuyện, ngón tay lướt trên phím đàn, gãi lên một đoạn thang âm, xem như là hoạt động ngón tay một chút, tìm lại cảm giác trước kia.

"Cũng được đấy" – Vương Húc gật gật đầu, như là thở phào nhẹ nhõm – "Nói thật cậu không giống như người biết chơi piano, hay là cậu đàn thử bài Ngôi sao nhỏ lấp lánh trước?"

"Hay là cậu đi ra ngoài trước đi?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Nhiều lời như vậy hay là ra ngoài tìm một người tâm sự?"

Vương Húc không nói nữa, ngậm miệng lại.

Tưởng Thừa nhìn ngón tay mình, hít vào một hơi, nhắm mắt lại thở ra xong, đầu ngón tay rơi xuống trên phím đàn, những nốt nhạc này khiến cậu nhanh chóng tiến nhập vào cảnh tượng Cố Phi dùng âm nhạc phác hoạ ra.

Thả một chân ra khoảng không, tôi sắp bay lên rồi

Phía dưới là mịt mờ, phía trên tôi nghe thấy cậu nói thế giới này đều là trống rỗng...

Cậu nói một hai ba, đập tan quá khứ và biến mất

Cơn gió thổi, phá đi đường quay về, cậu có nghe thấy tôi đang kêu to... Cậu nói một hai ba quay người, cậu nghe tiếng hoảng loạng bị vùi lấp...

Tưởng Thừa không nhìn vào bản nhạc, bài nhạc không dài, cậu lại vừa dựa vào trí nhớ viết, cho nên nhắm mắt lại liền có thể đàn ra.

Cậu không thích dương cầm, mỗi lần đầu ngón tay ở trên phím đàn truyền tới, trong đầu cậu sẽ tràn ngập những hồi ức đầy rẫy phiền chán dần dần chết lặng.

Nhưng hôm nay lại không như vậy, có lẽ vì giai điệu giữa ngón tay mang theo hơi thở của Cố Phi, có lẽ vì bản thân ngồi tại nơi này, trong lòng đã có biến hóa.

Cậu chìm vào những nốt nhạc.

Cho dù có đàn sai vài nốt, cũng không thể ảnh hưởng tâm tình cậu.

Ngón tay rời khỏi phím đàn khi đàn xong nốt nhạc cuối, cậu nhìn vào màu đen trắng một hồi lâu không động đậy.

Sau lưng đột nhiên truyền tới tràng pháo tay nhiệt liệt, Tưởng Thừa giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, thấy được Lão Từ vẻ mặt kích động đứng ngay cửa phòng âm nhạc.

"Đệt, Từ Tổng, thầy làm sao vậy" – Vương Húc cũng bị giật mình, nhưng nhanh chóng cũng hùa theo thầy ấy vỗ tay – "Hay! Tưởng Thừa cậu thật là... quá bất ngờ, quá bất ngờ! Thật sự không ngờ tới nha! Hay!"

"Bài này tên gì?" – Lão Từ bước tới – "Hình như trước giờ chưa nghe qua."

"Thầy cũng đâu có nghe qua bài nào mà phải không?" – Vương Húc dường như đột nhiên tìm thấy được cảm giác ưu việt.

"Vậy em nói thầy nghe, đây là bài gì?"– Lão Từ rất nhã nhặn hỏi Vương Húc.

"Bài này tên... Vô danh!" – Vương Húc nói xong nhìn Tưởng Thừa – "Này Tưởng Thừa, cậu giới thiệu một chút cho Lão Từ đi?"

"Vô danh?" – Lão Từ ngây ra – "Có bài dương cầm nào tên là Vô danh sao? Người viết là ai vậy?"

"Cái đó..." – Tưởng Thừa do dự một chút, cảm thấy đặt cái tên "Vô danh" này dường như có chút qua loa quá, nhưng lại không muốn đi hỏi Cố Phi – "Tên còn... chưa xác định."

"Chưa xác định?" – Vương Húc cũng ngây ra, qua một hồi lại nói – "Bài này không phải là do cậu viết đó chứ! Tôi đệt!"

"Không phải, không phải, không phải" – Tưởng Thừa nhanh chóng xua tay – "Không phải tôi."

"Vậy tại sao tên còn chưa xác định?" – Lão Từ lại hỏi.

Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy có hơi khó xử, tính khí của Cố Phi, cậu thật sự không xác định được cứ nói ra như vậy cho Vương Húc và Lão Từ biết có thích hợp hay không.

"Trước tiên cứ luyện tập đã" – Cậu không có trả lời câu hỏi của Lão Từ – "Tới lúc đó... em lại nói thầy nghe."

"Này!" – Vương Húc có chút khó chịu la lên – "Lại muốn tránh tôi chứ gì?"

"Hả?" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

"Không phải tôi nói chứ, Tưởng Thừa cậu thật là... Haizz tôi đi vệ sinh" – Vương Húc vẻ mặt bất mãn xoay người đi ra khỏi phòng – "Cậu nói chuyện riêng với Lão Từ đi, tôi đệt, còn hợp tác nữa, không thú vị gì hết... Chuyện gì cũng muốn tránh né tôi..."

Tưởng Thừa nhìn bóng lưng cậu ta, há há miệng nói không ra lời.

"Có phải do em tự viết không?" – Lão Từ có chút kích động ngồi xuống kế bên cậu.

"Thật sự không phải." – Tưởng Thừa nhìn Lão Từ.

"Vậy của ai viết?" – Lão Từ rất kỳ vọng nhìn cậu.

Tưởng Thừa không lên tiếng, qua một hồi mới nói: "Nếu thầy báo tiết mục thì cứ viết biên soạn ca khúc là em được rồi."

"Là Cố Phi?" – Lão Từ im lặng một hồi, đột nhiên rất do dự hỏi một câu.

Tưởng Thừa có chút kinh ngạc quay qua nhìn chằm chằm thầy ấy.

"Đúng không? Đúng rồi đi!" – Lão Từ cũng nhìn chằm chằm cậu – "Thầy biết đứa nhỏ này lúc cấp hai có chơi ban nhạc, nhưng thầy cũng không có hỏi em ấy, tính cách của đứa nhỏ này, quá khó để tiếp cận, quá khó để tiếp cận..."

"Không phải" – Tưởng Thừa vẫn rất kinh ngạc – "Thầy làm sao biết cậu ấy chơi ban nhạc?"

"Mỗi một học sinh các em" – Lão Từ thở dài – "Thầy đều dành công sức ra để hiểu, như vậy mới có thể chịu trách nhiệm với mỗi học sinh, chuyện này là do mẹ Cố Phi nói với thầy, nếu không thầy cũng không biết được em ấy biết chơi ghi-ta."

Tưởng Thừa không biết nên nói tiếp thế nào, thế là duy trì im lặng.

"Cố Phi là một đứa trẻ rất tốt, chỉ là rất khó tiếp cận, chức chủ nhiệm lớp này của thầy cũng rất thất bại" – Lão Từ bỗng có chút thất vọng vươn tay gõ gõ phím đàn – "Cứ nói không được từ bỏ bất cứ học sinh nào, nhưng muốn nắm bắt được một học sinh rất khó đấy... Giống kiểu học sinh như Cố Phi, thầy xoay vòng vây lấy em ấy, xoay tới xoay lui, cũng không thể nào trao đổi tốt với em ấy được..."

Tưởng Thừa vẫn không lên tiếng, chuyện này thật sự không còn biết nên nói thế nào nữa, Lão Từ nói những lời thế này với một học sinh, cậu thấy rất bất ngờ, cũng có chút lúng túng và xúc động.

"Thầy có thấy hình mà Cố Phi chụp" – Lão Từ nói – "Một đứa trẻ rất có tài hoa, rất có tài hoa, tiếp tục không chịu cầu tiến như vậy thật quá đáng tiếc."

Tưởng Thừa như cũ vẫn không biết nên nói thế nào, chỉ là cùng với Lão Từ nhè nhẹ thở dài một hơi.

Khi Vương Húc trở lại phòng âm nhạc, Lão Từ đã đứng dậy, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh: "Hai em luyện tập đi, thầy nghe thử."

"Em còn chưa biết bản nhạc nữa" – Vương Húc lấy ghi-ta của mình qua, đi vệ sinh một chuyến xong khó chịu của cậu ta đã biến mất, lúc cầm ghi-ta lên cả người đều trở lại trong hưng phấn – "Tưởng Thừa cậu đàn hợp âm một chút, xong rồi nói tôi từ đâu vào là được."

"Ừm." – Tưởng Thừa lấy bản nhạc của mình ra, chỉ ra cho Vương Húc, sau đó bắt đầu đàn.

Nếu lúc lên lớp Vương Húc có được nửa phần nghiêm túc như bây giờ, đoán chừng Lão Từ có thể khóc ngay tại chỗ.

Viết lại phần của mình xong, Vương Húc thử đàn hai lần: "Là thế này đúng không?"

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Kết hợp thử."

Khi tiếng ghi-ta của Vương Húc theo tiếng dương cầm của Tưởng Thừa vang lên, Lão Từ có chút kinh hỉ đứng dậy, đứng tới bên cạnh dương cầm.

Đàn mấy ô nhạc xong Tưởng Thừa khựng lại một chút, dừng lại, lấy bản nhạc qua sửa.

"Tôi đệt" – Vương Húc nhẹ gẩy dây đàn ghi-ta mấy cái – "Tôi có một loại ảo giác tôi đã thành siêu sao."

"Tôi mới phải." – Tưởng Thừa nói.

Vương Húc cười nửa ngày: "Tưởng Thừa, tôi phát hiện da mặt cậu có lúc rất dày đó."

"Tôi có tư cách." – Tưởng Thừa liếc cậu ta.

"Đệt, có thể khiêm tốn chút được không" – Vương Húc nhìn cậu – "Cậu như vậy sao tôi nói tiếp được?"

"Cậu có thể không nói mà" – Tưởng Thừa đặt bản nhạc lại trên giá – "Thử lại một lần nữa."

Vương Húc làm một trùm lớp thì thất bại, nhưng làm một người hợp tấu cũng coi như là không tệ, phản ứng đủ nhanh, ngoại trừ thi thoảng đi vào làm chậm nửa nhịp ra, phần của cậu ta cũng không có gì sai sót cả.

"Thấy thế nào!" – Lúc từ phòng âm nhạc đi ra, Vương Húc múa tay – "Cậu thấy như thế nào!"

"Ừm, rất tốt." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

"Tôi khát rồi, tôi đi mua đồ uống, mang về cho cậu một chai?" – Vương Húc nói – "Cậu uống gì?"

"Hoàng Tiểu Bình" – Tưởng Thừa nói – "Cảm ơn."

"Từ Tổng uống gì?" – Vương Húc nhìn Lão Từ.

"Thầy về phòng làm việc uống trà" – Lão Từ nói – "Thầy không quen mấy thức uống đó của các em, uống vào nguyên buổi chiều trong miệng toàn là ngọt."

Vương Húc đi mua đồ uống, Tưởng Thừa cùng Lão Từ đi về phía phòng học, lúc Lão Từ chuẩn bị về phòng làm việc, Tưởng Thừa gọi thầy ấy lại: "Từ Tổng."

"Chuyện gì?" – Lão Từ quay đầu.

"Biên soạn ca khúc, diễn tấu Tưởng Thừa, ghi-ta Vương Húc" – Tưởng Thừa nói – "Là được rồi, tên bài nhạc để em suy nghĩ lại, hai ngày này sẽ nói với thầy."

"Ồ" – Lão Từ gật gật đầu, nhìn ra được có chút thất vọng – "Được, được, được."

Tưởng Thừa đặt tay vào túi quần, chậm rãi đi về phòng học. 

Tên bài hát, gọi là gì cho hay đây?

Giai điệu có chút mịt mù và kìm nén, ca từ cũng lộ ra cảm giác như vậy, lúc nghe khiến người khác có loại kích động muốn hung hăng vung tay đập tan đi trói buộc bao vây ở bốn phía.

Lúc viết cậu có sửa đổi một chút, có chỗ nhớ không rõ, có chỗ quá kìm nén, lúc đàn có nhiều chỗ là cậu theo bản năng đè thật mạnh xuống phím đàn, muốn vùng dậy, muốn hét lên.

Tôi muốn

Ở trong mắt cậu

Chạy ngang ngược

Tôi muốn

Một ánh mắt

Liền tới già

Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Lão Từ: "Từ Tổng, bài hát đó tên là "Tát dã".”

(*Tát dã nghĩa là giương oai hay ngang ngược)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv