Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 108



Thông báo hết hạn báo danh là tới ngày 9, Cố Phi muốn cậu đến trước hai ngày để làm quen hoàn cảnh, nhưng Tưởng Thừa một mực không có động thái gì, bởi vì cậu nói mình sẽ tự mua vé, Cố Phi cũng không lại thúc giục nữa.

Mãi cho tới khi nếu không mua vé sẽ không mua được nữa, cậu mới cắm đầu mua vé đi vào ngày 8.

Đọc tin nhắn xác nhận mua vé trong điện thoại, trong lòng Tưởng Thừa không làm sao thoải mái, những sợi thần kinh khó chịu lúc này như bạo phát, đem vui sướng được vào trường mình muốn vào ép xuống tới không trở mình nổi.

“Thừa ca” – Cố Phi đứng trước tủ quần áo, lấy từng chiếc quần áo của cậu đem ra – “Cậu không tự thu dọn hành lý của mình thật sao? Lỡ như tôi để vào những đồ cậu không thích…”

“Tôi không quan tâm.” – Tưởng Thừa ngồi xếp bằng trên giường, cầm điện thoại của Cố Phi chơi Yêu tiêu trừ, đã rất lâu cậu không giúp Cố Phi chơi, Lý Viêm đã qua không biết bao nhiêu màn rồi, trò chơi cũng đã update thêm ba màn mới.

“Tới lúc đó đồ không vừa ý đừng có mắng tôi nha.” – Cố Phi nói.

“Ừm” – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Cố Phi – “Bỏ thêm cái áo thun ngu ngốc có chữ FUCK kia của cậu vô đi.”

“Cái áo thun ngu ngốc đó rất cũ rồi.” – Cố Phi nói.

“Tôi khi ngủ mặc.” – Tưởng Thừa cuối đầu tiếp tục chơi.

“Được thôi, lát nữa tôi trở về lấy.” – Cố Phi cười cười.

“Với quần thể thao có sọc, hoodie đen của cậu nữa” – Tưởng Thừa nói – “Đúng rồi, với lại cái áo khoác màu xám… Ơ, còn thêm cái gì ta, nếu không cậu lấy thêm mấy cái… quần lót của cậu đưa tôi mang theo đi.”

“Thế này đi” – Cố Phi vịn cửa tủ nhìn cậu – “Không lấy đồ ở đây nữa, ngài qua nhà tôi lấy đi?”

“Chỉ nhiêu đó được rồi” – Tưởng Thừa nghĩ nghĩ cũng cười lên – “Cậu không cần quan tâm tôi, cậu cũng đâu có thiếu mấy cái đồ đó đâu.”

“Những đồ mà ngài muốn đều là những cái tôi mặc thường ngày.” – Cố Phi nói.

“Haizz” – Tưởng Thừa liếc cậu ta – “Vậy bỏ đi, tôi lấy đi chắc cậu phải ở truồng mà đúng không?”

Cố Phi cười lên hồi lâu: “Phiền chết rồi, còn muốn thêm cái nào nữa không? Lát nữa trở về tôi lấy qua luôn.”

“Cố Phi.” – Tưởng Thừa nói.

“Hửm?” – Cố Phi nhìn cậu.

“Cố Phi.” – Tưởng Thừa nói.

“Hả?” – Cố Phi lại đáp.

“Cố, Phi” – Tưởng Thừa nói – “Sao cậu đột nhiên thành chậm phát triển vậy?”

“… À” – Cố Phi cười lên – “Tôi biết rồi.”

Cố Phi đi tới bên giường, hôn lên tràn Tưởng Thừa: “Không cần mang Cố Phi theo, vốn là của cậu, để ở đâu cũng không mất được, đều là của cậu hết.”

Tưởng Thừa lập tức ngẩng đầu lên cắn một cái trên cằm cậu ta.

“Đệt” – Cố Phi búng một cái trên đầu cậu – “Cái tật này của cậu phải đổi nha, cũng chỉ có tôi…”

“Nếu không còn có ai nữa?” – Tưởng Thừa “chậc” một tiếng – “Tôi cắn Phan Trí à? Hay là cắn Lý Viêm, Vương Húc hả?”

Cố Phi cười, trở về lại trước tủ đồ tiếp tục sắp xếp hành lý, lúc tới phần quần lót, Cố Phi lấy ra một chiếc: “Sao cái này bị thủng vậy? Có phải đánh rắm không?”

“Hôm đó đi tắm treo ở trên móc, lúc kéo xuống cũng không biết nó treo trên móc nên làm rách một lỗ” – Tưởng Thừa nói – “Sao cậu không nói là do cậu đâm thủng đi?”

“Tôi không có ngầu như vậy” – Cố Phi cười nói – “Hay là buổi tối làm thử.”

“Đúng rồi” – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, vỗ vỗ lên thành giường – “Tôi nhớ ra một chuyện rất quan trọng.”

“Chuyện gì?” – Cố Phi hỏi.

“Mấy ngày này không có chuyện gì làm, trước lúc đi tranh thủ phiên vân phúc vũ* đi” – Tưởng Thừa nhíu mày – “Nếu không vô học rồi, muốn rảnh cũng phải tới ngày một tháng mười.” (Quốc khánh Trung Quốc)

(*Phiên vân phúc vũ 翻云覆雨: hình dung lúc ân ái, hai người điên loan đảo phượng, hoa văn phong phú) 

“… Đúng là một chuyện thật quan trọng, thật nghiêm túc a.” – Cố Phi gật gật đầu.

Phiên vân phúc vũ loại chuyện này, lúc làm không có đầu, mệt thì ngủ, tỉnh thì làm, người trẻ hỏa lực cường tráng, cảm thấy cơ thể bị móc sạch, ngủ một đêm liền lại cảm thấy sinh long hoạt hổ.

“Thừa ca” – Cố Phi nằm trên giường lấy điện thoại của cậu, xem tin nhắn đặt vé hôm bửa – “Sáng mai chúng ta phải ra trạm xe rồi, để thức dậy đúng giờ, phiên vân phúc vũ đại nghiệp tạm thời để qua một thời gian đi, quan trọng là dầu bôi trơn, ba con sói gì đó đều sắp hết…”

“Sao cậu có thể không có mặt mũi như vậy” – Tưởng Thừa xoay đầu qua nhìn cậu ta – “Nói những chuyện như vậy cậu cũng không cảm thấy ngại sao?”

“… Cậu đã làm mười vạn tám ngàn lần rồi, cậu muốn nói là cậu ngại sao?” – Cố Phi cười – “Âm thanh phát ra không phải cũng rất…”

“Ông nội cậu!” – Tưởng Thừa nhào qua bịt miệng cậu ta lại – “Làm hai mươi mốt vạn sáu ngàn lần đi nữa cũng không so được với độ dày của mặt cậu nói về loại chuyện này.”

Cố Phi ở trong lòng bàn tay cậu cười một trận, mắt đều híp lại.

“Nói, có biết sai chưa!” – Tưởng Thừa hung hăng trừng Cố Phi.

Cố Phi mơ hồ không rõ, nói ra mấy tiếng.

“Nói đàng hoàng!” – Tưởng Thừa tiếp tục trừng.

Cố Phi không lên tiếng, đầu lưỡi vươn ra liếm lên lòng bàn tay cậu.

“Đệt” – Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy trong lòng có một trăm con thỏ giả chết đang cọ xát, lông nhung mềm mại một mảnh, cậu buông lỏng tay ra, liếm liếm trên môi Cố Phi – “Tôi bây giờ muốn cậu, muốn tới muốn lấy mạng rồi.”

“Tôi rảnh sẽ tới thăm cậu” – Cố Phi ôm cậu ta – “Không cần đợi tới một tháng mười.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa nằm sấp trên người Cố Phi, mặt cắm trong vai cậu ta.

Buổi tối hai cậu cũng không ra ngoài ăn mà dẫn Cố Miểu tới tiệm, cùng nhau làm chút đồ ăn.

Cố Miểu không biết việc Tưởng Thừa sẽ vào đại học, Cố Phi không muốn để em ấy biết, em ấy có thể rất lâu không gặp mặt Tưởng Thừa, nhưng nếu nói Tưởng Thừa sẽ đi, rất lâu không gặp được, em ấy sẽ không cách nào tiếp nhận, sẽ nổi giận.

“Nếu nó đối với cậu cũng là như vậy thì tốt rồi.” – Tưởng Thừa khẽ thở dài.

“Tôi dù sao cũng là anh ruột nó.” – Cố Phi cười cười.

Tưởng Thừa không lên tiếng.

Vậy Cố Miểu cũng có mẹ ruột mà, cũng không thấy bởi vì không gặp mẹ ruột mà nổi giận a.

Nhưng cậu cũng biết, đây là một lời nói thừa.

Cố Phi đối với Cố Miểu mà nói, tuyệt đối không phải một sự tồn tại tương tự, trong thế giới của Cố Miểu, có lẽ chỉ có hai loại người, một là anh trai, hai là những người không phải anh trai.

Nơi em ấy từ nhỏ sinh sống và chỗ dựa duy nhất từ nhỏ của em ấy, không thể thay đổi, không thể mất đi.

Cố Miểu kéo tay Tưởng Thừa qua, ở trên mu bàn tay cậu vẽ một con thỏ nhỏ màu xanh lá, sau đó tô màu vào đầy đủ.

“Rất đẹp.” – Tưởng Thừa nói.

Lời khen này khiến tâm tình Cố Miểu rất tốt, ở bên cạnh tay cậu vẽ thêm một con như vậy, lại tô màu vào.

“Lúc chuẩn bị vẽ con thứ ba, Cố Phi ở kế bên cản lại: “Này, bút lông, Thừa ca của em ngày mai làm sao ra đường.”

“Rất ngầu.” – Tưởng Thừa nhìn mu bàn tay.

Buổi tối Cố Phi dắt Cố Miểu về nhà, Tưởng Thừa trở về phòng thuê trước.

Phòng thuê này cậu không tính sẽ bỏ, dù sao nghỉ học cậu cũng phải trở về, bình thường lúc Cố Phi muốn ở một mình cũng có thể qua.

Cậu mở học bàn, lấy ra một bì thư, lấy tiền bên trong ra đếm, sau đó lấy một bao lì xì bỏ vào.

Kể từ lần trước cậu nói với Cố Phi, tiền chụp hình không cần đưa cho cậu, Cố Phi luôn giúp cậu giữ, hai ngày trước đã rút ra đưa hết cho cậu.

Cậu dành ra tám ngàn, chuẩn bị đưa cho Cố Phi. (khoảng 27 triệu VND)

Số tiền này không nhiều, nhiều thì Cố Phi cũng không muốn, tuy vậy cậu cũng không biết tại sao muốn đưa tiền cho Cố Phi.

Có lẽ là không nỡ xa Cố Phi, có lẽ muốn vì bạn trai mình làm chút chuyện, chia sẽ phần nào đó.

Cậu mở tủ quần áo ra, đặt bao lì xì vào trong túi một chiếc áo khoác của Cố Phi.

Nghĩ tới dáng vẻ của Cố Phi hôm nào đó mặc chiếc áo khoác này phát hiện ra bao lì xì, cậu đứng trước tủ quần áo cười ngốc một trận.

Lo lắng của Cố Phi về ngày mai không dậy đúng giờ sẽ lỡ chuyến xe lửa, sự thật chứng minh là hoàn toàn thừa thải.

Hai cậu chắc chắn sẽ không lỡ chuyến được, bởi vì một đêm này, hai cậu căn bản không hề ngủ.

Cố Phi cả một đêm trở mình bao nhiêu lần, Tưởng Thừa gần như đều có thể đếm hết, nửa đêm còn trở mình qua sờ nhẹ trên mặt cậu mấy lần, cậu luôn cố gắng cắn răng duy trì không động đậy, cậu sợ Cố Phi phát hiện mình không ngủ được sẽ lo lắng, giống như cậu biết Cố Phi cả đêm không ngủ được mà cực kỳ đau lòng.

Khi trời sáng hơn một chút, Tưởng Thừa thực sự nhịn không nổi, trở mình qua ôm lấy Cố Phi.

“Tỉnh rồi?” – Cố Phi nhẹ giọng hỏi cậu.

“Ừm.” – Tưởng Thừa đáp.

“Ngủ tiếp đi, vẫn chưa tới giờ” – Cố Phi vỗ vỗ lưng cậu – “Tới giờ tôi gọi cậu.”

“Ừm.” – Tưởng Thừa nhắm mắt lại.

Lúc trời sáng cậu cuối cùng cũng đã ngủ.

Nhưng cảm giác cũng chỉ như vừa mới nhắm mắt lại, Cố Phi đã gọi cậu lay tỉnh: “Thừa ca, thức dậy ăn sáng.”

Rời giường, mặc quần áo, tắm rửa, ăn sáng, kiểm tra hành lý, ra khỏi cửa.

Toàn bộ quá trình hai cậu đều im lặng, cho dù biết Cố Phi sẽ cùng lên xe, cùng xuống xe, cùng tới trường học, nhưng tâm tình Tưởng Thừa vẫn rơi xuống đáy.

Cố Phi chỉ có thể ở cùng cậu hai ngày, ngày mai cậu báo danh xong, qua ngày kế tiếp nữa, Cố Phi sẽ phải trở về.

Một mình ngồi xe trở về.

Tưởng Thừa vừa nghĩ tới cảnh tượng này liền có chút chịu không nổi, hai người đi, một người về, cậu không dám tưởng tượng tới tâm trạng của Cố Phi.

Trạm xe rất đông người, trạm xe lửa tồi tàn, nhìn qua vĩnh viễn đều trong dơ dáy bẩn thỉu lộ ra vẻ tịch mịch, tựa hồ mãi mãi cũng không có biến hóa này, bởi vì khai giảng mà trở nên náo nhiệt, bên trong bên ngoài trạm xe, rất nhiều học sinh kéo theo hành lý.

Trong những người học sinh ở bên cạnh, trên mặt đều viết lên sự kỳ vọng. Thời điểm này, cho dù thi tốt hay không, trường phải học có hợp ý hay không, đều đã nhạt đi, trong lòng đại đa số mọi người đều tràn đầy hứng thú về cuộc sống mới chưa hề biết sắp tới.

Tuyến đường đến trường học không tính là quá dài, Tưởng Thừa mua vé ghế ngồi, thật ra cho dù lộ trình rất dài đi nữa, cậu cũng muốn mua vé ngồi.

Hai người ngồi cùng nhau, có thể sát bên nhau, tay chạm tay, chân chạm chân, có thể vừa nghiêng đầu liền có thể gối lên vai đối phương, nếu như là giường nằm, làm những chuyện này sẽ không được tự nhiên.

Hai người con trai không cùng giường phải chen chúc một chỗ với nhau, nhìn qua vô cùng không chân chính.

Trong chiếc xe ồn ào tìm thấy chỗ ngồi, đặt hành lý ổn thỏa, hai cậu ngồi xuống, thở dài nhẹ nhõm.

Tại thời điểm này, Tưởng Thừa hối tiếc rằng mình đã mua vé trễ, nếu mua sớm hơn đã có thể mua ghế hai người, bây giờ là ghế ba người, hai cậu còn không ngồi cạnh cửa sổ.

"Đã rất không tệ rồi" – Cố Phi nhích qua đặt tay lên tay cậu – "Chúng ta không cách nhau một lối đi đã cảm ơn ông trời rồi, cậu xem hai người ở phía trước.”

Tưởng Thừa thuận mắt nhìn về phía trước, phía trước có một cặp tiểu tình nhân, nhìn qua không khác hai cậu lắm, bạn trai tiễn bạn gái đi học.

Cách lối đi, mỗi người ngồi một bên, tay vươn ra nắm ở giữa, có người đi qua thì buông ra, người đi qua rồi lại nhanh chóng nắm tiếp, không ngại phiền phức mà lặp lại.

“Chúng ta nều ngồi như vậy, có nắm tay không?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Có chút hơi quá” – Cố Phi nói – “Chúng ta có thể dùng ánh mắt triền miên.”

Tưởng Thừa nhìn cậu ta, cười lên.

“Không phải sao” – Cố Phi nhìn vào mắt cậu, vừa cười vừa nói – “Như vậy, bốn mắt gặp gỡ, tôi thấy được nhớ nhung của cậu, cậu nghe thấy tôi nói, tôi sẽ ở bên cạnh cậu… Cảm ơn đã nghe bài thơ tình yêu tiết mục loa nhỏ của Cố Phi Phi.”

“Biến” – Tưởng Thừa cười không ngừng được – “Đừng học theo tôi.”

“Tuyển thủ Tưởng Thừa, cậu như vậy không đúng, cậu không thể chiếm độc quyền được.” – Cố Phi không chân chính nói.

Hai cậu cười cho đến khi chị ngồi ở ngoài cửa sổ đi tới, mới xem như là dừng lại.

Tưởng Thừa lấy điện thoại ra, chụp một tấm trạm đứng chờ xe lửa đăng lên vòng bạn bè.

Rất nhanh đã có một đống bình luận, đủ loại chúc phúc và tạm biệt.

Vương Húc là người bình luận đầu tiên, một tháng mười trở về, ăn bánh nhân thịt.

Tưởng Thừa cười nửa ngày, cất điện thoại lại vào túi, dựa lên lưng ghế nhắm hai mắt.

Không qua bao lâu, trong xe đã có thông báo khởi hành.

Tưởng Thừa mở mắt ra, khoảnh khắc xe nhẹ nhàng chuyển động, nhịp tim Tưởng Thừa có chút ngưng đọng.

Cậu nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ đừng chờ xe đã không còn người, cảnh vật từng chút lùi về sau.

Xe thật sự đã khởi hành.

Cửa sổ xe cứ như một màn hình, bảng đèn thông báo cũng như vậy thay đổi nội dung, tiếp theo là những dãy nhà nhỏ tồi tàn, phía xa có những tòa nhà cao tầng.

Cuối cùng, ngôi nhà ngày càng thưa thớt rồi dần biến mất, cửa sổ bắt đầu trải dài trên một mảnh đất nông nghiệp.

Trái tim Tưởng Thừa cũng theo đó có phần trống rỗng.

Lúc đầu, khi cậu kéo hành lý tới đây, tâm trạng hoàn toàn khác xa với tâm trạng hiện tại, cậu thậm chí còn không nhìn ra cửa sổ được mấy lần.

Đây là nơi cậu không muốn ở lâu hơn một ngày, trong lòng chỉ muốn thoát khỏi cái thành phố nhỏ này, nhưng giờ nó biến mất ở sau lưng, cậu lại bắt đầu lưu luyến không nỡ.

Mặc dù cậu vẫn quyết tâm không ở lại đây, cũng không có khả năng sẽ ở lại đây, nhưng ở đây có những kỷ niệm quý giá mà cậu không bao giờ quên được, và người mà cậu cho dù liều cả mạng cũng sẽ không buông tay.

Mãi đến khi điện thoại reo lên, cậu mới thu lại tầm nhìn, lấy điện thoại ra nhìn vào, là Phan Trí.

Tiểu tử này thực sự giống như những gì đã nói trước kỳ tuyển sinh đại học, mặc dù thi không ra làm sao, nhưng thật sự đã kêu gia đình lấy tiền để vào trường ở cùng một nơi với cậu.

"Phan Trí phải không?" – Cố Phi hỏi.

“Ừm” – Tưởng Thừa nhấc điện thoại – "Cậu ta chắc sẽ tới đón..."

"Tôi nếu thật sự không đi đón, cậu nói xem cậu sẽ rất thất vọng hay không?" – Phan Trí nghe thấy những lời của cậu, rất không hài lòng – "Tưởng Thừa, không phải tôi nói cậu, nhưng thái độ hiện giờ của cậu với tôi, rất giống như trai tồi.”

"Cậu là một trai tồi đích thực" – Tưởng Thừa nói – "Còn dám lớn mặt chỉ trích ông nội cậu tồi?”

“Không thể nào, tôi đối với cậu một lòng một dạ, cậu có nhầm lẫn không?” – Phan Trí nói – “Chiều cậu mới tới, tôi bây giờ đã lang thang trong trường cậu rồi này.”

“Đợi đã” – Tưởng Thừa nói – “Cậu nói là đón tôi, là đón ở trạm xe, hay là ở cổng trường?”

“Tất nhiên là trạm xe chứ! Sao lại không hiểu tôi như vậy, còn là anh em hay không” – Tưởng Thừa “chậc chậc” mấy tiếng – “Tôi đang đi quan sát một chút, trường học của cậu mỹ nữ rất nhiều, đúng rồi, cậu có phải nói với Cố Phi là tôi sẽ tới đón không?”

“Nói trước rồi” – Tưởng Thừa nói – “Sao vậy.”

“Không, tôi chỉ muốn nói với cậu ra, cái bóng đèn này, cậu ta chỉ có thể chịu đựng, dù sao nguyên kỳ nghỉ hè cậu cũng đối với cái bóng đèn này như xưa nay chưa từng quen biết” – Phan Trí nói – “Nhưng tôi cũng rất là quan tâm, hai cậu muốn nắm tay hôn nhau, tôi cũng sẽ không vây xem…”

Tưởng Thừa ghé điện thoại vào tai Cố Phi cho cậu ta nghe, Cố Phi nghe xong cười lên: “Vậy phải cho cậu một giải thưởng bóng đèn tốt nhất.”

Trên đường, cậu và Cố Phi không nói gì nhiều, chỉ sát bên nhau như vậy, hai người đều nhắm mắt.

Tưởng Thừa xác định bản thân và Cố Phi đều đã ngủ, hơn nữa còn ngủ tới ngã trái ngã phải, mấy lần đầu hai cậu cậu cụng vào nhau, bốn mắt nhìn nhau sau đó lại ngủ tiếp.

Xe đến trạm rất đúng giờ, lúc còn không đến hai mươi phút nữa, rất nhiều người trong toa xe đã kéo hành lý ra cửa xe đứng đợi.

“Thừa ca” – Cố Phi ngáp một cái, hoạt động cánh tay – “Tối qua có phải cậu ngủ không được ngon?”

“Không, rất tốt.” – Tưởng Thừa chà chà mặt.

“Vừa ngủ đã ngáy rồi.” – Cố Phi nói.

“Thả rắm của…” – Tưởng Thừa nói một nửa lại quay đầu qua trừng mắt nhìn cậu – “Thật sao?”

“Giả đó.” – Cố Phi nói.

“Đệt.” – Tưởng Thừa thở dài, cho dù là ở đâu, hình tượng vẫn rất là quan trọng, một soái ca, há họng ngáy trong xe lửa, tuyệt đối cũng là một sự kiện bi thảm mà visual có như thế nào cũng không thể cứu vãn được.

Chị gái ngồi kế cửa sổ cũng kéo hành lý ra chen chúc ở cửa xe, Tưởng Thừa đứng dậy, một chân quỳ lên ghế nhìn trước nhìn sau.

Cố Phi rất bí mật lấy tay thò vào trong áo cậu, sờ sờ trên bụng cậu.

Lúc đang muốn lấy tay ra, Tưởng Thừa dựa ra sau lưng ghế, đem tay cậu ta đè lên trên bụng mình.

“Rất phách lối nha?” – Cố Phi nhìn cậu.

“Lúc này đang là lúc dục vọng tràn trề” – Tưởng Thừa cười cười – “Hơn nữa cũng không có ai biết tôi.”

Cố Phi không nói, ngón tay khẽ động, khều trên bụng cậu mấy cái.

Những người trong xe đều đã đi hết, hai cậu lấy hành lý xuống xe, từ từ đi đến chỗ Phan Trí đang đợi. 

Đi chưa được nửa đường, điện thoại của Phan Trí lại tới: “Ông nội! Cậu nói xem hai cậu có phải đang trả thù! Người trong xe hai cậu đều đã đi mất hết! Hai cậu rốt cuộc có ra hay không!

"Sắp tới rồi" – Tưởng Thừa cười không ngừng – “Ai có thời gian trả thù cậu, khi nãy người đông không muốn chen chúc thôi."

"Nhanh lên đi" – Phan Trí nói – "Tôi đã thuê phòng xong rồi, lát nữa dọn đồ đạc xong liền đi ăn, tôi đã đặt rồi."

"Thuê phòng?" – Tưởng Thừa ngây ra.

"Hai cậu buổi tối ngủ ở hầm cầu à? Hay là cậu ở ký túc xá, Cố Phi ở hầm cầu?" – Phan Trí hỏi.

"Không phải, tôi tự đặt là được rồi." – Tưởng Thừa nói.

"Tôi xin cậu đó ông nội, để tôi thể hiện một chút đi, đất diễn gần như bị cướp bởi Cố Phi rồi" – Phan Trí nói – "Nam chính thứ hai như chúng tôi... Nam chính thứ mấy không biết như chúng tôi, rất khó sống a.”

“Hồi nữa cho cậu thêm cảnh, hai chúng ta nghiêm túc ôm nhau một chút.” – Tưởng Thừa nói.

“Cậu trước tiên hỏi nam chính xem chuyện này có thể làm không.” – Phan Trí nói.

Cảm giác như không nhìn thấy Phan Trí cũng chưa được bao lâu, nhưng khi ra khỏi nhà ga, nhìn thấy Phan Trí với một mái tóc mới, trang điểm tới nhìn qua như một hoa tâm trai tồi XXL, Tưởng Thừa vẫn không thể nhịn được nâng khóe miệng lên.

"Ông nội!" – Phan Trí vô cùng hào hứng hô lên.

"Cháu trai!" – Tưởng Thừa cũng hô lên.

Những người qua đường ào ào nhìn về hai cậu, chứng kiến cảnh ông cháu tương phùng.

Phan Trí xông đến ôm Tưởng Thừa: "Tôi đệt, tôi thực sự rất nhớ cậu."

Tưởng Thừa mỉm cười, vỗ nhẹ vào lưng cậu ta.

Phan Trí buông cậu ra, quay lại, ôm Cố Phi: "Lâu rồi không gặp."

"Cậu đẹp trai hơn tám lần so với lần trước." – Cố Phi nói.

"Thị lực tốt" – Phan Trí dựng ngón tay cái lên, sau đó vẫy vẫy tay – "Đi đi đi, đi tàu điện ngầm là tới ngay."

"Cậu đến trước rất lâu rồi phải không?" – Cố Phi hỏi.

"Đương nhiên rồi” – Phan Trí nói – "Tôi đã nín nhịn một kỳ nghỉ hè với ba mẹ rồi, tôi phải chạy trốn, tôi đã đến đây được nửa tháng, mỗi ngày chơi bời lêu lổng khắp nơi đi dạo chờ hai người tới đây đó."

Phan Trí đã quen thuộc với tất cả các tuyến đường, dẫn hai cậu đến trường trực tiếp bằng tàu điện ngầm, phòng đã đặt là khách sạn bên cạnh trường.

"Hai cậu đều dọn dẹp chút đi, nửa tiếng sau gặp ở tiền sảnh tầng dưới" – Phan Trí nói – "Đừng có trễ, bàn của tôi đặt trễ giờ sẽ hủy đó."

"Ừm."– Tưởng Thừa bước vào phòng, đóng cửa lại, ngồi bên giường, nhìn Cố Phi đặt hành lý vào tường, lại đi vào phòng tắm nhìn thử, không thấy có nước nóng.

Niềm vui gặp lại Phan Trí, sự thoải mái khi trò chuyện lâu ngày không gặp mặt, sau khi vào phòng đã dần bình tĩnh lại.

Khi nhìn thấy Cố Phi đi qua đi lại trong phòng, khoảnh khắc này, những lưu luyến phát ra từ trong tim đột nhiên khiến cậu cảm giác như sắp bùng nổ.

Một đêm hôm nay, ngày mai một ngày nữa.

Sáng sớm ngày kia Cố Phi đã sắp phải rời đi.

Và cậu sẽ bắt đầu cuộc sống của một người, một môi trường mới, một con người mới, một cuộc sống mới, không có Cố Phi bên cạnh.

Trong một thời gian dài, cậu và Cố Phi chỉ có thể liên lạc qua điện thoại có mặt ở khắp nơi nhưng hoàn toàn không thể giải quyết được nỗi nhớ.

Muốn ôm Cố Phi, muốn hôn Cố Phi, cậu chỉ có màn hình di động.

Một khi ý nghĩ này bắt đầu cất cánh, nó sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

"Cố Phi." – Cậu gọi Cố Phi.

"Hả?" – Cố Phi trong phòng tắm đáp, nhưng người vẫn không đi ra.

Tưởng Thừa đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, thấy Cố Phi đứng trước bồn rửa, chống lên đó, nhìn mình trong gương.

Khi nghe cậu đến, Cố Phi nhanh chóng mở vòi nước, hất một nắm nước lên mặt.

"Cố Phi." – Tưởng Thừa gọi cậu lần nữa, trái tim như bị vặn lại thành vòng.

"Hửm." – Cố Phi quay đầu lại, mỉm cười với cậu.

Đôi mắt hơi đỏ.

“Cậu khóc rồi” – Tưởng Thừa đi tới, giọng có chút run rẩy, cậu ôm mặt Cố Phi, nhẹ nhàng lau nước trên mặt cậu ta – "Cậu khóc phải không?"

“Ừm” – Cố Phi đáp, nhắm mắt lại – “Thừa ca, tôi rất nhớ cậu, ngay bây giờ.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv