Lý Tử Thất đang ở trong khu mua sắm nhất thời ham vui quan sát hết thảy một lượt. Nhìn món đồ nào cô cũng muốn mua. Sau đó đột nhiên nhớ đến bà bếp ở nhà đang chờ chai dầu Ôliu của cô vội vàng bước đến cầu thang bộ đi lên tầng trên. Lý Tử Thất đi chưa hết đoạn đường bỗng nhiên thấy một người đi ngược chiều với cô. Người đó trông rất là quen. Lý Tử Thất vận dụng hết tất cả trí nhớ cũng không sao nhớ được cô ta là ai.
Cô ả nhìn thấy Lý Tử Thất chỉ nở một nụ cười mỉm chi. Hai người đối diện lần lần đi giao nhau. Tình cờ cô ta lấy tay đánh nhẹ vào đầu Lý Tử Thất một cái.
“Cô làm gì vậy?”
Lý Tử Thất không hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy sau đầu có chút đau giống như bị kiến cắn. Còn cô gái kia không nói gì liền theo hướng lúc nãy mất hút giữa đám đông.
Lúc này Lý Tử Thất mới lờ ngờ nhận ra thì ra cô ả không ai khác chính là Chương Tử Di. Đã là cố nhân nhưng nhất thời Lý Tử Thất mới nhớ ra.
“Cô ta đánh vào đầu mình để làm gì?” - Lý Tử Thất nhất thời cảm thấy khó hiểu nhưng cảm giác bị kiến cắn lúc nãy đã biến mất. Lý Tử Thất điềm nhiên đi đến gian hàng thực phẩm mua một chai dầu Ôliu rồi nhanh chóng ra về.
“Con đã mua dầu Ôliu về rồi đây.” - Lý Tử Thất hớt hải chạy vào nhà bếp đem chai dầu ôliu cho bà bếp chế biến món ăn.
Bà bếp thấy Lý Tử Thất an toàn về tới bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Lý Tử Thất mà có chuyện gì chắc Trần Hoa Vinh sẽ không tha cho bà.
Lý Tử Thất hăng hái phụ bà rửa rau củ chuẩn bị nấu ăn. Cô nhìn đồng hồ thì đã quá giờ ăn trưa, nếu không phải cô mua chai dầu chậm trễ chắc giờ này bà bếp đã làm xong đồ ăn. Nhưng thật kỳ lạ hôm nay Hoa Vinh giờ này cũng chưa về. Mọi hôm giờ này là mọi người đều quây quần bên bàn ăn rồi. Lý Tử Thất suy đoán có thể Hoa Vinh đang gặp phải chuyện gì đó.
“Chỗ rau đó đã rửa xong chưa? Con mang qua đây giúp bà nhé.” - Bà bếp đang nấu đồ xào lên tiếng nhắc nhở Lý Tử Thất.
Nhưng đáp lại lời bà là một âm thanh im lặng bất thường.
“Tiểu Thất, sao lại thế này?” - Bà bếp quay lại thì thấy Lý Tử Thất đã ngã xuống sàn từ bao giờ. Trên khóe miệng cô một dòng máu chảy khiến bà trở nên hốt hoảng.
“Người đâu? Người đâu mau đến đây nhanh lên.” - Bà bếp chạy lại đỡ Lý Tử Thất rồi la toáng lên.
Mọi người nghe thấy tiếng la vội vàng chạy lại. Trong lúc này Hoa Vinh cũng đã về tới nghe thấy động tĩnh cũng chạy theo mọi người ra sau nhà bếp.
Khi đến nơi ai nấy cũng đều hốt hoảng. Hoa Vinh thấy vậy liền lay Lý Tử Thất.
“Tiểu Thất, Tiểu Thất em làm sao vậy.”
Nhưng Lý Tử Thất đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Hoa Vinh thấy vậy liền vội bế cô lên ngay lập tức chở cô đến bệnh viện.
“Tiểu Thất em không được có chuyện gì đâu đấy.” - Hoa Vinh vừa lái xe vừa run run.
Chiếc Royce màu đen lao nhanh với tốc độ chóng mặt. Chừng mười phút sau đã đến được bệnh viện, Hoa Vinh bồng Lý Tử Thất đến thẳng phòng cấp cứu. Ngay lập tức cô được đưa vào trong. Hoa Vinh không ngừng yêu cầu bác sĩ.
“Cứu cô ấy, bác sĩ làm ơn cứu cô ấy.”
Hoa Vinh dường như đã không còn bình tĩnh nữa. Bác sĩ thấy vậy ra hiệu bảo đã hiểu sau đó cửa phòng cấp cứu nhanh chóng đóng lại. Hoa Vinh gục xuống bên ngoài phòng cấp cứu. Ngày hôm nay anh đã về trễ một chút mà Lý Tử Thất đã xảy ra chuyện. Lần này không giống như lần trúng đạn trước, lần này có vẻ nghiêm trọng hơn. Thật sự vô cùng khó hiểu.
Ở trước cửa phòng cấp cứu, Hoa Vinh cứ mãi đi qua đi lại rất sốt ruột, kể cả nguyên nhân tại sao Lý Tử Thất lại bị như vậy anh cũng không muốn truy cứu. Lúc này đối với Hoa Vinh mà nói tính mạng của Lý Tử Thất là quan trọng nhất.
Chừng nửa tiếng sau, một ê kíp bác sĩ khác tức tốc chạy đến phòng cấp cứu với những thiết bị y tế chuyên dụng. Hoa Vinh nhận ra đi đầu là vị bác sĩ trưởng khoa hồi sức cấp cứu. Hoa Vinh có linh cảm chẳng lành, càng huy động nhiều lực lượng như vậy càng chứng tỏ Lý Tử Thất đang gặp nguy hiểm.
Đám người Tôn Hạo và Đỗ Vy hay tin cũng tức tốc chạy đến.
“Lão đại cô ấy sao rồi?” - Tôn Hạo liếc nhìn cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt.
Hoa Vinh không còn tâm trí nào để trả lời nữa chỉ đành lắc đầu. Thật ra tình hình của Lý Tử Thất như thế nào anh thật sự đâu có biết.
Ba người cùng nhau chờ đợi trong bầu không khí cực kỳ căng thẳng. Quả nhiên sau đó chừng hai mươi phút, vị bác sĩ trưởng khoa đi ra ngoài. Anh ta đảo mắt tìm kiếm người thân của Lý Tử Thất. Hoa Vinh thấy vậy liền chạy lại.
“Các người là người nhà của cô ấy có phải không?” - Vị Bác sĩ nhìn Hoa Vinh hỏi.
“Vâng, cô ấy sao rồi thưa bác sĩ?” -Hoa Vinh vội đáp lời.
Vẻ mặt của vị bác sĩ có vẻ nghiêm trọng, Hoa Vinh có dự cảm không lành.
“Sau khi khám sơ bộ chúng tôi chẩn đoán cô ấy là bị trúng độc, hơn nữa còn là loại độc vô cùng hiếm có.”
“Sao có thể?” - Hoa Vinh giống như bị sốc nặng.
Vị bác sĩ nói tiếp.
“Chúng tôi đã kiểm tra phía sau đầu của cô ấy có một vết đâm rất nhỏ như vết một cây kim. Có lẽ cô ấy là bị người ta ám toán bởi đây là một chất kịch độc. Bây giờ chúng tôi đang nỗ lực tìm cách giải độc cho cô ấy nhưng tình hình không mấy khả quan.”
Hoa Vinh nghe vậy liền hoảng hốt nắm chặt tay bác sĩ.
“Chẳng lẽ không còn cách nào để cứu cô ấy nữa sao?”
Bác sĩ nhìn Hoa Vinh ngại ngùng.
“Thật ra cũng không phải là không có. Nếu bây giờ có thể liên lạc được với bệnh viện lớn của Hoa Kỳ cung cấp một lượng huyết dịch AR mà họ sáng chế ra có công dụng giải độc rất tốt. Như vậy mới có cơ may cứu được cô ấy. Ngoài ra còn phải điều động bác sĩ chuyên khoa ở đó đến đây lập tức hỗ trợ mới được.”
Hoa Vinh nghe vậy liền nói.
“Chuyện đó tôi có thể làm được, thậm chí tôi có thể mang trực thăng đến đó chở bác sĩ cùng huyết dịch AR về đến đây với thời gian nhanh nhất.”
“Như vậy thì quá tốt rồi. Bây giờ chúng tôi chỉ có thể dùng biện pháp cầm chừng để ngăn chặn chất độc tiếp tục lây lan khắp cơ thể.” - Nói rồi vị bác sĩ kia khẩn trương lên hẳn vội vàng chạy vào phòng cấp cứu.”
Quay sang Tôn Hạo, Hoa Vinh lập tức căn dặn việc chở bác sĩ từ Hoa Kỳ và mua huyết địch AR.
“Bằng mọi giá phải đi nhanh về nhanh hết sức có thể.”
“Dạ vâng em đi liền đây lão đại.” - Tôn Hạo nghe xong tức tốc đi làm ngay.
Trong khoảng thời gian chờ đợi đó, Hoa Vinh luôn túc trực ở bệnh viện không hề rời khỏi. Anh luôn thường xuyên liên lạc với phía bên Tôn Hạo để theo dõi tình hình vận chuyển thuốc và bác sĩ.
Tại Thảo Điền lúc này lại là một không khí căng thẳng không kém. Lôi Hạo Nhiên ở lại theo lời của Hoa Vinh tiến hành điều tra sự việc. Mọi người trong Thảo Điền đều hết sức lo lắng cho Lý Tử Thất, nhất là bà nấu bếp họ Trương.
“Bà Trương, bà nói cho tôi biết thật sự đã xảy ra chuyện gì?” - Lôi Hạo nhiên dò hỏi.
Tức thì bà Trương liền xúc động khóc thành tiếng nói.
“Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Cô ấy nói muốn ra ngoài mua dầu Ôliu cho tôi. Sau khi về nhà thấy cô ấy vẫn bình thường bỗng dưng thoắt một cái tôi đã thấy cô ấy ngất xỉu nằm ra sàn.”
Lôi Hạo Nhiên trầm ngâm nói.
“Theo tin tức mà tôi mới nhận được. Bác sĩ nói cô ấy là bị trúng độc bởi một vết đâm nhỏ ở sau đầu.”
“Cái gì? Trúng độc? Sao có thể?”- Bà Trương vô cùng ngạc nhiên.
“Chắc là bị hung thủ ra tay trong lúc đi ra ngoài mua đồ. Mọi người chia nhau liên hệ với khu trung tâm mua sắm nhờ họ kiểm tra các camera coi có phát hiện gì không, số còn lại ở canh giữ Thảo Điền.” - Sau khi căn dặn xong xuôi, Lôi Hạo Nhiên cũng tức tốc đi điều tra.
Bà bếp họ Trương vô cùng áy náy và tự trách mình. Nếu bà cương quyết hơn không để Lý Tử Thất ra ngoài chắc cô sẽ không gặp chuyện như vậy. Mặc dù những người trong Thảo Điền kể cả là Hoa Vinh cũng chưa có ai lên tiếng chất vấn bà thế nhưng bà luôn cảm thấy mình là như là một kẻ tội đồ. Quản gia thấy vậy liền tiến đến vỗ vai bà.
“Không sao, cô ấy sẽ không sao đâu bà đừng tự trách mình nữa.”
Nghe vậy, Bà Trương liền gật đầu trong nước mắt.
Trong bệnh viện, Lý Tử Thất đã nằm ở phòng cấp cứu đã một ngày. Quả nhiên chưa đầy 24 giờ, trực thăng của Hoa Vinh đã đáp xuống sân thượng của bệnh viện. Ngay lập tức bác sĩ bên bệnh viện ở Hoa Kỳ là Tony tay cầm một thùng thuốc và huyết dịch tức tốc vào phòng cấp cứu.
Hoa Vinh ở ngoài phòng vẫn là sốt sắng chờ đợi. Thời gian đã trôi qua cứ như dài hàng thế kỷ vậy. Sau khi bác sĩ Tony tiêm huyết dịch cho Lý Tử Thất, tình hình của cô đã ổn hơn và đã không còn tình trạng co giật nữa. Ba canh giờ sau, bác sĩ Tony ra ngoài cùng ý tá trợ lý của ông ta. Theo như lời ông ta nói, Lý Tử Thất tạm thời đã qua cơn nguy hiểm nhưng ông ta sẽ tiếp tục ở lại để theo dõi tình hình của Lý Tử Thất cho đến khi cô hoàn toàn hồi phục.
Tảng đá đè nặng trong lòng Hoa Vinh như đã được đặt xuống. Anh mừng đến nỗi như muốn phát khóc vội vàng cảm ơn bác sĩ Tony rối rít.