Tên Mặt Sẹo bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn rất muốn đứng dậy đi đi lại lại.
“M* kiếp! Tao sắp sưng người vì muỗi rồi! Oắt kia bao giờ mới đến? Sao chậm như con rùa thế?” - hắn gào lên.
“Đại ca bình tĩnh. Dù sớm hay muộn thì cô ta cũng tự dẫn xác ra ngoài rồi. Chỉ cần ra khỏi địa phận Thảo Điền thì cô ta sẽ hết đường trốn thoát.”
Bọn chúng đã canh chừng xung quanh đây cả tuần trời rồi, nhịn thêm nửa giờ cũng không nhằm nhò gì. Hơn nữa Trần Hoa Vinh hiện tại lại không ở trong nước, hắn có muốn đối phó cũng phải lắp hỏa tiễn mà phóng về mới kịp.
Mấy tên cười khả ố, bộ dạng vô cùng đắc chí nghĩ đến chuyện phải báo công với lão đại của bọn chúng như thế nào mới nhận được nhiều quyền lợi nhất.
Phía bên này, Lý Tử Thất vẫn đang chậm rãi đi tới. Dần dần cô cũng không còn kích động nữa. Lúc này mới nghĩ tới một chuyện vô cùng đau đầu, đó là cho dù trốn ra được rồi thì sau này cũng khó tránh khỏi bị Trần Hoa Vinh tìm ra. Lý Tử Thất bắt đầu vừa đi vừa suy nghĩ nếu như lại bị hắn tóm về thì phải đàm phán thương thuyết như thế nào mới được đi học tiếp. Gần đến đường lớn mới chợt ngộ ra, mình đã trốn đi rồi hắn còn quyết tâm tìm về làm cái gì. Không chừng hắn còn mặc kệ sống chết của mình luôn ấy chứ. Dù sao giữ lại cũng chỉ khiến hắn tốn cơm gạo.
Đúng là như vậy, mình sẽ chẳng còn liên quan gì đến Trần Hoa Vinh nữa!
Chẳng hiểu sao nghĩ đến nhà trọ nhỏ vắng vẻ của mình, Lý Tử Thất lại chẳng còn hăng hái như lúc nãy nữa. Cô bắt đầu có chút nhớ Thảo Điền. Tự phỉ nhổ bản thân được lười biếng mấy hôm mà bắt đầu bê tha!
Lý Tử Thất đi hết con đường ra khỏi khu biệt thự, đứng ở ven đường mong vẫy được một chiếc xe có thể quá giang vào nội thành trong lúc rạng sáng này. Bỗng nhiên một chiếc ô tô đi tới, cô vội vàng giơ tay lên vẫy.
“Tôi muốn vào thành phố, anh có tiện đường không? Có thể cho tôi đi nhờ không?”
Người kia gật đầu.
Mặc dù có đèn đường nhưng vẫn rất tối, Lý Tử Thất không nhìn ra người lái xe là ai, chỉ cảm ơn rồi leo lên chiếc ghế phụ vừa được mở ra. Ngồi vào mới biết được phía sau xe còn hai người nữa.
“Cảm ơn mọi người cho tôi đi nhờ” - Lý Tử Thất vui vẻ cười. Chiếc xe lăn bánh.
Đi được mười phút Lý Tử Thất đã nhận ra bất thường, bởi vì chiếc xe đã rẽ vào một con đường khác hướng ra ngoại ô chứ không phải vào nội thành.
“Này anh, đường kia mới là vào nội thành.”
“Tao biết” - kẻ kia cười gằn, đáp lại - “Bọn tao vốn không muốn vào nội thành.”
Lúc này Lý Tử Thất mới biết mình gặp họa rồi. Thảo nào cô vừa vẫy ta thì chiếc xe này đã chuẩn xác dừng lại bên người. Bọn chúng có ý đồ!
“Lão Tam, phía sau có một chiếc xe bám theo chúng ta!” - đúng lúc này một tên ngồi phía sau lên tiếng.
“Chết tiệt, không phải là Trần Hoa Vinh đấy chứ?”
“Có vẻ không phải, hơn nữa theo tin của bọn A Mão, Trần Hoa Vinh giờ này còn đang ở Đông Âu.”
Lý Tử Thất nhìn qua kính xe, thấy một chiếc ô tô đang điên cuồng đuổi theo phía sau. Cầu trời đừng có mà lại là một kẻ địch nữa đến đó nhé! Lý Tử Thất thầm cầu nguyện. Cô tình nguyện bị Trần Hoa Vinh phát hiện sau đó tóm về, không đi học cũng không sao, chỉ cần toàn mạng. Nhưng Trần Hoa Vinh còn chưa trở về, cô chỉ sợ vài tiếng nữa khi không thấy cô xuống dùng bữa sáng bọn họ mới phát hiện ra cô đã biến mất.
Hai chiếc xe điên cuồng đuổi nhau trên đường.