Lê Chỉ Yên thành thật ngồi xuống ghế sofa màu rám nắng, thầm nghĩ Cùng người có măt này, có tiền như vậy kết hôn, cô ta chẳng hề thiệt thòi. Tuy chỉ là hôn ước hai tháng nhưng mà kết hôn có thể giúp cô ta tuyên truyền một chút, sau khi ly hôn dù năng lực có yếu nhưng hai tháng trôi qua cũng không quan trọng nữa. Chỉ có thể càng thương tiếc mình, quan trọng là còn lấy được phí bồi thường lớn, thật sự là chuyện hiếm có.
Cô ta phải tranh thủ cơ hội này, nhỡ may vận khí tốt Trần Hoa Vinh không ly hôn với cô ta, cả một Đỉnh phong đế quốc lớn như vậy, cô ta là phu nhân chính quy, toàn bộ đàn bà trên thế giới này sẽ hâm mộ, ghen ghét cô ta.
Lê Chỉ Yên nghĩ nghĩ kích động sắp phát điên rồi.
“Lê tiểu thư, để cho cô đợi lâu.” Lôi Hạo Nhiên khách khí nói.
“Không sao, Trần tiên sinh đáng để chờ.” Lê Chỉ Yên dịu dàng cười nói.
Trần Hoa Vinh không mặn không nhạt nói: “Cô có tài nghệ gì???”
Lê Chỉ Yên nhíu mày, Lôi Hạo Nhiên khẩn trương giải thích: “Trên yến hội, danh viện, tiểu thư đều phải biểu diễn tài nghệ.......... ”
Lê Chỉ Yên cười điềm đạm: “Vẽ, đàn tranh, múa, ca hát.”
Trần Hoa Vinh cho người cầm dụng cụ cho cô ta vẽ.
Lê Chỉ Yên vẽ một con chim quyên đậu trên cây, trước khi tới cô ta cố ý điều tra tư liệu về Trần Hoa Vinh, biết anh thích chim quyên.
Trần Hoa Vinh yên lặng nhìn cô ta vẽ xong, biểu tình trầm tĩnh như nước giống như không nhìn thấy gì.
Nhưng sắc mặt Lôi Hạo Nhiên thì thay đổi. Chim quyên.......... là cấm kỵ của lão đại, người đàn bà này........... Còn tưởng rằng mình thông minh.
Sắc mặt Trần Hoa Vinh vẫn như bình thường lại để quản gia Trần mang đàn tranh lên để cho cô ta đàn hát, khiêu vũ.
Lê Chỉ Yên nhíu mày, đây là thư phòng, có luật sư lại có người hầu, cô ta dù gì cũng là đại minh tinh.
Lập tức sắc mặt trầm xuống, cô ta ngước mắt nhìn Trần Hoa Vinh, thấy biểu tình của anh cực kì lạnh nhạt giống như đang chờ cô ta biểu diễn.
Lê Chỉ Yên hạ quyết tâm đứng lên ngồi xuống trước chiếc đàn tranh đàn một khúc Xuân gian Hoa nguyệt dạ.
Cô ta vừa đạn vừa hát, âm thanh uyển chuyển êm tai, tuyệt không thể tả. Trần Hoa Vinh phất tay, âm thanh trầm thấp: “Biết khúc Thái Vi không???”
Lê Chỉ Yên ngẩn ra sau đó gật đầu, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, vung một khúc ca ai oán.
“Tích ta hướng rồi, dương liễu lả lướt. Bây giờ ta tới suy nghĩ, mưa tuyết lã lướt.”
“Người hiểu ta, nói lòng ta ưu... Không người hiểu ta, nói ta như thế nào cầu...”
“Thiên Địa từ từ, lòng ta củ củ. Cuộc đời này kéo dài, không còn hắn cầu...
...
Đàn xong, Lôi Hạo Nhiên và luật sư Chu đồng thời vỗ tay.
Lê Chỉ Yên đứng lên muốn khiêu vũ, Trần Hoa Vinh phất tay: “Có thể đi rồi.”
Lê Chỉ Yên ngẩn ra, không biết anh vừa lòng hay là bất mãn.
Trần Hoa Vinh lấy ra chi phiếu đẩy tới, Lôi Hạo Nhiên khẩn trương nói: “Lê tiểu thư, chi phiếu này cô cầm trước đi, có tin tức tôi sẽ thông báo cho cô.”
Sắc mặt Lê Chỉ Yên âm trầm, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén, mấp máy môi hiển nhiên tức giận.
Cô ta cầm chi phiếu, nhìn con số, ánh mắt sáng lên, vội vàng cười duyên: “Anh quá khách khí rồi, tôi chờ tin tức từ anh.”
Mị nhãn như tơ cười chân thành với Trần Hoa Vinh.
Cô ta đi rồi, Lôi Hạo Nhiên tranh công nói: “Anh, người đàn bà này thế nào???”
Trần Hoa Vinh từ trên ghế đi tới, liếc xéo anh ta: “Ánh mắt của cậu chỉ được như vậy???”
Nói xong rời khỏi thư phòng, phân phó quản gia Trần: “Thứ cô ta chạm qua đều thay mới.”
Quản gia liên tục thưa vâng.
Tiên sinh nhà ông có tính thích sạch sẽ, đồ đàn bà chạm qua cậu ấy đều ghét bỏ, ngoại trừ.......... Lý Tử Thất tiểu thư.
Lôi Hạo Nhiên tan vỡ, khẩn trương đi theo: “Anh, ánh mắt của em thế nào chứ??? Người đàn bà này mà anh còn chướng mắt hả??? Chỉ có thể nói anh quá khủng hoảng rồi.”
Trần Hoa Vinh dừng chân hừ lạnh: “Chẳng có chút lòng dạ, cảm xúc gì cũng viết trên mặt. Ở tiệc tùng có người hắt rượu ngáng chân cô ta chẳng phải cô ta tìm người ta liều mạng hay sao???”
Lôi Hạo Nhiên á khẩu không nói được: “Em nhìn cô ta rất biết diễn mà.”
Trần Hoa Vinh cười lạnh chẳng thèm nói nữa.
Lôi Hạo Nhiên ngây ngốc đứng đó, nhìn Trần Hoa Vinh càng đi càng xa, anh ta nôn nóng kêu: “Không tệ mà, lại tìm người tốt hơn cả cô ta. Dù sao em không có cách nào nữa rồi.”
Trần Hoa Vinh không để ý tới anh ta, lập tức đi về phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Một khúc Thái V quẫy nhiễu làm cho anh tâm loạn như ma. Ca khúc không tệ nhưng mà bị người đàn bà kia hát lên sao lại cảm giác thiếu đi một chút ý nhị.
Nói thật điều kiện phương tiện người đàn bà này đúng là tốt không thể tốt hơn. Nhưng Trần Hoa Vinh vẫn cảm thấy không xách bên người được.
Xong việc thì đã 2h sáng, Trần Hoa Vinh tắm rửa xong, mặc áo ngủ màu vàng tơ tằm chuẩn bị đi ngủ.