Quả nhiên quản gia Trần thông báo Trần Hoa Vinh đang ở trong thư phòng, vừa mới trở về.
Lôi Hạo Nhiên quen cửa quen nẻo đi vào thư phòng, ngay cả cửa cũng chỉ gõ cho có lệ, còn chưa nghe thấy tiếng đồng ý của Trần Hoa Vinh đã vọt vào.
“Nóng chết tôi, dạy người ta còn mệt hơn đi đánh nhau nữa” - Lôi Hạo Nhiên lăn ra chiếc ghế dựa trong thư phòng, lè lưỡi thở phì phò, cứ như người vừa ung dung rời khỏi căn nhà gỗ kia không phải mình vậy.
“Làm bộ làm tịch. Không phải cậu rất giỏi, là cao thủ sao??” - Trần Hoa Vinh liếc mắt một cái, cũng lười quan tâm đến kẻ ngả ngớn kia.
“Vừa đánh vừa tốn chất xám nghĩ nên đi đường quyền thế nào để đối phương có thể tiếp thu làm sao có thể giống như đi mấy loại đánh nhau kia chứ. Nhưng cô gái này quả thật trình độ không tồi, tiếp thu cũng rất nhanh, sau một tuần thì hẳn là cậu nên tự trực tiếp dạy cô ấy. Ngày đầu tiên đã khiến tôi mệt não rồi”
Mấy người bọn họ chịu theo Trần Hoa Vinh, gọi anh là Lão đại không chỉ vì người này có thế lực. Bọn họ phần lớn bởi quá khâm phục anh, bất kỳ là mặt nào cũng có thể đấu thắng bọn họ. Mặc dù một phần cũng bởi anh lớn lên trong hoàn cảnh này, so với bọn họ thì được huấn luyện sớm hơn rất nhiều, nhưng giỏi hơn thì vẫn là giỏi hơn. Huống hồ, muốn giỏi đến vậy cũng rất cần có tố chất và sự bền bỉ.
Trần Hoa Vinh rất hài lòng với khả năng của Lý Tử Thất. Từ ngày đầu tiên anh đã rất thưởng thức khả năng của cô. Bất kể là tính cách, năng lực chuyên môn, cô đều khiến anh tán thưởng.
“Cậu đến không chỉ để kêu ca chứ??”
“Đúng là không chỉ kêu ca” - nghỉ ngơi đủ, Lôi Hạo Nhiên mới đi vào việc chính - “Không phải ban đầu vụ Đại Hoàng, bên phía chính phủ đã đồng ý nếu chúng ta giúp đỡ bọn họ thì sẽ ưu tiên cho chúng ta cung ứng vũ khí độc quyền cho quân đội sao?? Nhưng hôm nay tôi lại nghe nói bọn họ còn muốn tìm thêm một bên nữa. Rõ ràng là đang muốn lật lọng”
Trần Hoa Vinh nhướng mày. Anh cũng đã chuẩn bị trường hợp chính phủ không thực hiện đúng giao ước. Dù sao nếu chỉ phụ thuộc vào một nhà cung ứng, rất dễ bị chi phối và thao túng. Huống hồ bọn họ vẫn luôn dè chừng Trần Thị. Ngoài mặt có vẻ như hai bên luôn hợp tác rất vui vẻ, nhưng thực tế lại ngấm ngầm tính toán đối phó nhau. Bọn họ vẫn luôn lo lắng quyền lực của mình bị ảnh hưởng. Trần Thị can thiệp sâu như vậy, chỉ cần muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể lôi cái thóp của bọn họ ra, khiến sự nghiệp chính trị của bọn họ bị hủy.
“Cứ theo dõi động tĩnh của bọn họ đi. Dù sao bọn họ chưa ra tay, chúng ta cũng không có lý do gì để chất vấn”
Lôi Hạo Nhiên đương nhiên biết điều này. Thông báo cũng chỉ là để Trần Hoa Vinh có sự chuẩn bị mà thôi.
“Tôi sẽ bảo Đỗ Vy tiếp tục theo dõi chuyện này. Bên phía Tôn Hạo tạm thời còn nhiều vấn đề, cậu điều thêm vài người qua đó giúp cậu ta, đồng thời thăm dò bên Đại Hoàng đi. Bọn họ gần đây quá im lặng”
“Được. Có điều, tôi vẫn nghi hoặc. Diệp Tuyền nhất định là một con át chủ bài trong đám người bọn chúng, việc cô ta xảy ra chuyện không thể nào không tạo ảnh hưởng. Mặc dù lô hàng kia không có động tĩnh gì, nhưng tôi cảm thấy, không có động tĩnh mới là vấn đề. Bọn chúng đáng ra phải dáo dác rồi chứ nhỉ. Bên nhận hàng lần này đối với bọn chúng rất quan trọng, hơn nữa lại khó tính, là thế lực lớn khó đắc tội”
“Bọn chúng còn đang chờ chúng ta lộ ra sơ hở. Đỗ Vy phát hiện bọn chúng xâm nhập cơ sở dữ liệu của chúng ta, chắc chắn muốn tìm ra thông tin uy hiếp để chúng ta từ bỏ vụ này. Nhưng may là cô ấy đã kịp thời chặn lại rồi”
Tạm thời bọn họ đang dùng chiêu địch không động, ta không động. Bọn họ không vội. Hơn nữa hiện tại việc cấp thiết cần giải quyết vẫn là lô hàng còn đang xảy ra vấn đề kia. Đã dây dưa gần một tháng, Trần Hoa Vinh cảm thấy chỉ cần thêm vài ngày nữa, nếu lô hàng còn chưa được giải quyết xong thì không chừng anh sẽ phải ra tay.
Lôi Hạo Nhiên cũng hiểu tình hình. Việc tò mò duy nhất bây giờ chỉ còn là
“Cậu không phải cố tình ở nhà để canh chừng Lý Tử Thất chứ??” - bình thường Trần Thị siêu bận rộn. Không chỉ riêng hắc đạo thì chính đạo cũng đã đủ khiến người ta hoa mắt chóng mặt rồi.
Trần Hoa Vinh không nói gì. Nhưng không nói gì cũng có nghĩa là không phủ nhận
“Aiz… Tôi nói này, cậu có phải là quan tâm cô gái kia hơi quá không Lão đại?? Người ta vừa có ý định bỏ trốn thì cậu liền không ra khỏi nhà luôn??”
“Tôi tưởng cậu rất bận” - ngụ ý, cậu còn thời gian mà hóng hớt sao??
“Tôi cũng chỉ quan tâm chút thôi. Hôm nay cô ấy còn hỏi tôi có phải khu rừng kia nguy hiểm không. Có phải cô ấy định trốn bằng đường rừng không vậy??”
Đây cũng là vấn đề khiến Trần Hoa Vinh lo lắng. Anh không lo cô trốn thành công, nếu cô có thể thuận lợi ra khỏi đó thì anh cũng chẳng lo bọn người Đại Hoàng có thể làm khó được cô. Nhưng cô còn chưa được huấn luyện xong, anh sợ nhất là cô đi vào khu rừng đó rồi sẽ khó mà lành lặn đi ra. Dù sao sự nguy hiểm của khu rừng cũng không phải chỉ là hù dọa.
Sau cuộc điện thoại buổi sáng Trần Hoa Vinh liền biến mất. Lý Tử Thất cũng không quan tâm lắm. Theo lý mà nói thì Tổng giám đốc phải như vậy, mỗi ngày đều bận rộn công tác đến chân không chạm đất mới đúng.
Lý Tử Thất còn vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian này. Có người cơm bưng nước rót lại không phải lo chuyện tiền tiền nong nong khiến cô thư thái hơn rất nhiều. Tranh thủ thời gian này, Lý Tử Thất bèn lôi bản thiết kế còn chưa hoàn thiện ra tiếp tục chỉnh chỉnh vẽ vẽ. Tuy đã có một câu khen ngợi của Trần Hoa Vinh, nhưng cô vẫn cảm thấy không hài lòng. Cô luôn yêu cầu bản thân rất cao, cũng chỉ dựa vào tiêu chuẩn của bản thân mà làm việc. Người khác cảm thấy đã ổn rồi, nhưng cô còn muốn xuất sắc hơn.